Thủy Liên Y không biết mình ngủ bao lâu, rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại!
Ách.... Vì sao có một người nằm bên cạnh? Nàng trừng lớn cặp mắt, ngồi dậy từ trên giường. Giống như tình tiết cẩu huyết trên TV diễn, nhấc chăn lên nhìn bên trong xem mình có phải bị cởi hết trơn không!
Hô.... Thở ra một hơi! Nàng mơ hồ nhớ mình bị một đám nha hoàn ôm đến một trong thùng gỗ tắm, bây giờ nhìn thấy mình mặc y phục, hơn nữa thân thể không có gì khó chịu, có lẽ còn chưa có thất thân!
Nhưng.... Nàng cau mày nhìn nam nhân nằm ở bên cạnh mình, sao Vương gia đáng chết này ngủ ở nơi này?
Trời bên ngoài cũng tối! Không biết nàng đã ngủ mấy ngày? Tiểu Kinh và mình thất lạc, nếu không tìm được mình chắc gấp điên khùng a!
Nhẹ nhàng vượt qua nam nhân bên giường, lặng lẽ ngồi ở bên giường chuẩn bị đi giày vào rời đi.
"Ách!" Ngang hông căng thẳng, Vương gia vô lương ôm cổ nàng ấn nàng ngã xuống giường.
Thủy Liên Y thật muốn mắng một chuỗi Tam Tự kinh, chỉ là, trước mắt là Vương gia - chúa tể có quyền sanh sát làm thịt nàng! Trừ phi nàng không cần mạng nhỏ!
"Hải! Tiểu Dạ! Chào buổi tối!" Nàng nằm ở trên gối đầu, mặt cười lấy lòng, nịnh bợ nhìn Sở Mị Dạ trên người mình.
Tính tình của Sở Mị Dạ nàng cho đến bây giờ vẫn không hiểu. Khi thì lãnh khốc như nam nhân mặt than theo lời mọi người, vĩnh viễn không biết vui vẻ là gì, luôn nghiêm mặt cứng ngắc như đưa đám! Nếu không thì vẻ mặt tươi cười, thiếu niên giống như ánh mặt trời làm cho người ta vừa nhìn thấy là vui tai vui mắt! Lúc lại phong tình vạn chủng, quyến rũ hơn cả nữ nhân, yêu nghiệt đoạt hồn phách người!
Nhưng Vương gia đáng chết này, ở trước mặt nàng, thỉnh thoảng lạnh đến làm cho người ta cho là hắn muốn rút đao ra thọt người nào một cái; thỉnh thoảng lại tà ác hạ lưu vô sỉ trêu chọc nàng! Đáng hận nhất chính là gương mặt đó của hắn, lúc thì lãnh khốc giống như người mẫu nam chọn con đường lạnh lùng, thời điểm cười lại khiến cho người nhìn choáng váng không thể rời mắt!
"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ cúi đầu, phun hơi thở lên mặt của nàng.
"Ừ! Tiểu Dạ! Chàng có chuyện à?" Nàng cố ý nháy mắt to vô tội, ngây thơ nhìn hắn. Oán thầm trong lòng: lão nương không tin, ngươi thấy lão nương dễ bị chấm mút hay sao!
"Bổn vương......!" Thanh âm chưa có rơi xuống.
"Tiểu Dạ, chàng muốn làm cái gì...... Ừ......!" Thật là hạ lưu bại hoại, thừa dịp nàng nói chuyện hôn nàng! Quá vô sỉ! Thật xấu xa! Quá bỉ ổi!
Sở Mị Dạ mạnh mẽ gặm cắn nàng, thời điểm cảm thấy nữ nhân phía dưới tựa hồ thở không ra hơi, hắn mới buông lỏng cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra.
"Tiểu Dạ! Chàng đã nói, yêu trước mà!" Thủy Liên Y dùng đôi tay che miệng lại.
Sở Mị Dạ nhướng mày một chút "Bổn vương từng nói! Nhưng, có thể chậm rãi bồi dưỡng sau khi viên phòng!" Nói xong lấy tay kéo tay nhỏ bé đang che môi của nàng ra, lại hôn xuống.
"Đợi...... Đợi đã nào...!"
"Cái gì?" Sở Mị Dạ cau mày "Tiểu Y lại có chuyện gì?" Sự nhẫn nại của hắn có hạn, thật sự không có tinh lực chơi tiếp với nàng! Hắn muốn nàng, không cho chậm trễ.
"Chàng muốn ta! Có thể!" Thủy Liên Y bất cứ giá nào, dù sao thân thể này của mình là của người khác. Thân thể vốn có phải hoàn bích (*còn trinh) hay không nàng cũng không biết! Trên người ngay cả thủ cung sa đặc biệt ở cổ đại cũng không có, có thể sớm đã bị người nam nhân nào XXOO rồi! Chỉ là, tranh thủ một ít ích lợi cho mình vẫn cần thiết!
"Tiểu Y tựa hồ có điều kiện gì?" Sở Mị Dạ nhìn ánh mắt của nàng chuyển loạn qua lại, nha đầu này có chủ ý gì?