Sau khi nghe Sở Thánh Hạo nói xong, Ngọc Linh Nhi nhận lấy vô hạn kinh hách. Hóa ra Sở Thánh Hạo là hoàng tử Đột Quyết, tiên hoàng Sở Mặc quốc là bị hắn hại chết! Thái Hậu thân nhuốm bệnh nặng cũng là vì bị hắn hạ độc!
"Hí.....!" Tuấn mã hí một tiếng, móng trước nâng lên, chỉ dùng hai chân sau đứng thẳng. Ở phía trước tuấn mã, có một mũi tên vừa bắn tới.
"A!" Ngọc Linh Nhi hét lên một tiếng, gắt gao bắt lấy dây cương.
Hai chân Sở Thánh Hạo kẹp chặt bụng ngựa, thật lâu mới làm cho tuấn mã ngừng hí, bình tĩnh trở lại.
"Ai?" Hai mắt Sở Thánh Hạo sắc bén giống như chim ưng.
Trong rừng cây phía trước truyền đến tiếng xào xạc, hơn mười con tuấn mã vọt ra, những người này cưỡi ngựa mặc áo giáp, tay cầm trường cung.
Hơn mười con ngựa tách ra, một con tuấn mã màu đen chậm rãi tiêu sái đi ra. Nam nhân ngồi trên ngựa mặc áo giáp màu đen, mang theo giáp trụ, trong tay cầm kiếm.
"Sở Mị Dạ! Ngươi đến rất nhanh a!" Sở Thánh Hạo híp mắt, cười gượng.
Sở Mị Dạ sau khi nhìn thấy Sở Thánh Hạo, trên mặt lộ ra một khát máu.
"Sở Thánh Hạo, vì sao giết Thái Hậu? Vì sao giết Húc Vương?"
"Vì sao? Bởi vì bọn họ đều đáng chết, còn ngươi nữa, ngươi cũng phải chết!" Sở Thánh Hạo lạnh lùng nhìn Sở Mị Dạ.
Nhìn Sở Mị Dạ oai hùng bất phàm trước mặt, Ngọc Linh Nhi cắn môi. Nếu năm đó nàng thề sống chết bảo toàn trong sạch, nếu nàng kiên trì gả cho Sở Vương, thì bây giờ nàng có thể hưởng rất nhiều hạnh phúc hay không?
"Sở Vương! Ngươi..... Buông tha chúng ta đi!" Ngọc Linh Nhi khẩn cầu.
Trong mắt Sở Mị Dạ hiện lên tàn khốc, “Buông tha? Ngọc Linh Nhi, các ngươi thương tổn nữ nhân bổn vương yêu nhất, sát hại mẫu hậu của bổn vương, lại cùng tên súc sinh này cùng nhau bức tử đệ đệ của bổn vương! Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ bỏ qua cho các ngươi?"
"Sở Vương! Van cầu ngươi! Cho chúng ta một con đường sống!" Ngọc Linh Nhi nhảy xuống từ trên ngựa, không để ý chính mình bị té ngã, quỳ gối trước mặt Sở Mị Dạ.
"Mơ tưởng! Các ngươi đều phải chết!" Sở Mị Dạ lệnh cho cung tiễn thủ phía sau chuẩn bị tốt.
Nhìn mình bị hơn mười cung tiễn thủ dùng cung tiễn nhằm bắn, Ngọc Linh Nhi vô cùng sợ hãi!
"Sở Vương! Xin tha mạng! Không cần giết chúng ta!"
Sở Mị Dạ rút bảo kiếm ra, chỉ vào Sở Thánh Hạo, "Cho ngươi một cơ hội giết bổn vương!"
Sở Thánh Hạo hừ lạnh một tiếng, lấy bảo kiếm ở thắt lưng ra, giục ngựa nhằm phía Sở Mị Dạ xông tới.
Khi hai thanh kiếm của hai người va chạm vào nhau, phát ra từng tia lửa.
Tuy rằng thân thể Sở Thánh Hạo cường tráng, công phu cũng rất cao. Nhưng so với Sở Mị Dạ hàng năm chinh chiến, thể lực của hắn vẫn còn kém rất nhiều.
Ngọc Linh Nhi ở một bên nơm nớp lo sợ, nhìn Sở Thánh Hạo chậm rãi ở thế hạ phong, nàng bắt đầu kinh hãi.
Sở Thánh Hạo phát ra một tiếng kêu rên, cánh tay đã bị Sở Mị Dạ dùng kiếm đâm bị thương.
Mũi kiếm Sở Mị Dạ chém xuống, Sở Thánh Hạo ngã ngựa.
"Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi kinh hô, “Sở Vương! Xin hãy hạ thủ lưu tình!"
Trên mặt Sở Mị Dạ lộ ra nụ cười thị huyết, "Sở Thánh Hạo! Ngươi là đồ súc sinh giết mẹ, cầm thú sát hại thân đệ đệ, bất nhân bất nghĩa, tiểu nhân bất trung bất hiếu, hôm nay bổn vương cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
"Sở Vương..... Không cần! Kỳ thật hắn cũng là người bị hại, ngươi buông tha cho hắn đi! Linh nhi nguyện ý đem tất cả chuyện ta biết nói hết cho Sở Vương!"
Hai tròng mắt Sở Mị Dạ híp mắt một chút, lợi hại đảo qua Ngọc Linh Nhi.
"Người bị hại? Ngọc Linh Nhi, ngươi nói tên súc sinh này là người bị hại? Tại sao?" Trong thanh âm của hắn tràn đầy ngoan lệ.
Ngọc Linh Nhi chạy đến trước người Sở Thánh Hạo đã bị thương, nâng hắn dậy. Cho dù hắn làm cho người ta oán hận như thế nào, nhưng nam nhân này dù sao cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, dù sao cũng là phu quân của nàng.
Lấy khăn tay ra băng lại cánh tay không ngừng chảy máu của Sở Thánh Hạo, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Sở Mị Dạ.
"Sở Vương! Sự tình cũng không phải như những gì ngươi đã nghĩ! Kỳ thật hoàng thượng cũng là người đáng thương, từ nhỏ bị kẻ thù bắt cóc, rời xa cha mẹ, rời xa quốc gia của mình! Hắn làm những chuyện này đơn giản là chỉ muốn báo thù mà thôi!" Ngọc Linh Nhi chậm rãi nói ra chuyện mà Sở Thánh Hạo đã nói với nàng.
"Linh nhi!" Sở Thánh Hạo nhíu mày, hắn cũng không muốn Sở Mị Dạ tha mạng cho hắn. Kỳ thật cho dù hắn sống hay chết, từ năm hắn ba tuổi cũng đã không còn hy vọng xa vời gì rồi!
Sắc mặt Sở Mị Dạ thay đổi! Hắn mới không tin phụ vương sẽ làm ra chuyện như vậy, vì Đột Quyết không hề xâm phạm mà bắt cóc hoàng tử của bọn hắn. Từ khi hắn hiểu nhân nghĩa, phụ vương cùng mẫu hậu liền nói cho hắn biết. Vương huynh của hắn từ nhỏ đã chịu rất nhiều thống khổ. Do vậy họ muốn truyền đế vị tương lai cho Sở Thánh Hạo!
"Không có khả năng!" Sở Mị Dạ ngăn cản Ngọc Linh Nhi, không cho nàng tiếp tục nói."Phụ vương sẽ không làm chuyện như vậy! Sở Thánh Hạo ngươi nói bậy! Từ lúc bổn vương còn nhỏ, phụ vương trong một lần say rượu đã từng nói qua, ngươi là nhi tử hắn thất lạc ba năm, hao hết thiên tân vạn khổ mới tìm được! Từ nhỏ, phụ vương cùng mẫu hậu cưng chiều ngươi như vậy, ngươi cũng biết mà!"
Trước mắt Sở Thánh Hạo hiện ra từng đọan trí nhớ thật lâu trước kia, quả thật tên cẩu hoàng đế kia cùng Thái Hậu đối với hắn quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ! Nhưng cũng không thể bù lại tâm linh bị tra tấn mà từ nhỏ hắn đã nhận hết, rời xa phụ mẫu của chính mình, ở lại bên người kẻ thù.
"Sở Mị Dạ! Nói thêm cái gì cũng vô dụng! Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt tùy ngươi!" Sở Thánh Hạo cười lạnh, “Trẫm là hoàng tử Đột Quyết, độc chết tên cẩu hoàng đế kia, độc hại Thái Hậu, giết đệ đệ Sở Húc Nhật của ngươi, có giỏi thì giết trẫm đi!"
"Ngươi thật đáng chết!" Sở Mị Dạ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tràn đầy hận ý, "Tên súc sinh gian ngoan mất linh! Bổn vương không biết ngươi là bị người nào xúi giục, hay bị người nào che mắt! Nhưng bổn vương biết, từ nhỏ phụ vương cùng mẫu hậu đều đối với ngươi không giống người thường, cảm tình của bọn họ đối với ngươi cùng bổn vương và Húc Vương bất đồng! Bởi vì bọn họ cảm thấy ngươi đã chịu nhiều thua thiệt, ngươi là thân sinh cốt nhục của bọn họ!"
"Đừng nói nhảm!" Sở Thánh Hạo giơ bảo kiếm lên."Trẫm chỉ tin chính mình trí nhớ năm trẫm ba tuổi, vẫn còn ở trong óc trẫm, không cần ngươi bịa đặt sinh sự! Thân sinh cốt nhục của bọn họ? Ha ha..... Thật đáng cười! Trẫm là hoàng tử Đột Quyết, tại sao có thể là thân sinh cốt nhục của bọn họ.”
Sở Mị Dạ giơ kiếm đâm về phía hắn, “Ngươi không bằng cầm thú như thế, nếu ta không giết ngươi căn bản không thể an ủi phụ vương mẫu hậu ta ở trên trời!"
"Sở Vương!" Ngọc Linh Nhi che ở trước người Sở Thánh Hạo, không biết vì sao nàng rõ ràng là hận nam nhân này, nhưng lại không thể chính mắt nhìn thấy hắn chết ở trước mặt mình.
"Cút ngay! Lát nữa bổn vương sẽ tính sổ với ngươi!" Sở Mị Dạ một cước đá văng Ngọc Linh Nhi, mũi kiếm đâm về phía Sở Thánh Hạo.
"Keng.....!" Bảo kiếm của hắn bị ám khí đánh lệch.
"Ai?" Sở Mị Dạ nhíu mày, nhìn về phía chỗ phát ra ám khí.
Một bóng trắng nháy mắt xuất hiện, áo trắng bay bay, nho nhã đến cực điểm. Dung nhan tuấn mỹ kia, khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian, làm cho người nào nhìn thấy hắn đều âm thầm khen ngợi.
"Là ngươi?" Sở Mị Dạ nhìn thấy người nam nhân này, nhớ lại chuyện nửa năm trước. Là hắn làm cho Tiểu Y mất đi trí nhớ, chính là hắn.
Người tới chính là Ngao Cẩn Phong, áo trắng thắng tuyết, bồng bềnh đi tới.
"Cận Thần y?" Sở Thánh Hạo sửng sốt một chút. Một năm rưỡi trước kia,
sau khi Thủy Liên Y cùng Sở Húc Nhật thoát khỏi hoàng cung, thần y Công Tử Cận liền để thư lại ly khai! Không nghĩ tới lúc này hắn lại đến cứu mình!
Ngao Cẩn Phong nhìn thoáng qua Sở Thánh Hạo cùng Ngọc Linh Nhi, ánh mắt càng thêm đạm mạc nhìn về phía Sở Mị Dạ!
"Sở Mị Dạ! Chúng ta lại gặp mặt!"
"Nữ nhi của ta ở nơi nào?" Hai má Sở Mị Dạ co rút, nửa năm trước hắn ôm nữ nhi của mình đi nơi nào?
"Đã chết!" Ngao Cẩn Phong không có bất kỳ dao động nào, thản nhiên nói ra.
Trước mắt tối sầm, Sở Mị Dạ lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Ngươi..... Nói bậy!" Trong mắt hắn sung huyết, không thể tin tưởng đây là sự thật!
Con ngươi Ngao Cẩn Phong băng lãnh không có một tia cảm tình, “Ngươi cảm thấy nó còn có thể sống sót sao?"
"Là ngươi hại nữ nhi của ta!" Sở Mị Dạ một kiếm đâm về phía Ngao Cẩn Phong! Lúc này trong lòng hắn tràn đầy oán hận, trong mắt bị huyết tinh tràn ngập, đầu óc trống rỗng!
Thân hình Ngao Cẩn Phong mờ ảo, từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm.
Nửa năm trước, mất đi tung tích của Thủy Liên Y, hắn vẫn oán hận Sở Mị Dạ! Nếu không phải bởi vì Sở Mị Dạ quấy rối, hắn sẽ cùng Tiểu Y rời xa thị phi, tới một chỗ u nhã yên tĩnh, trải qua cuộc sống ẩn cư!
"Sở Mị Dạ! Tiểu Y là ngươi làm hại, Huyễn Huyễn cũng là ngươi làm hại! Ngươi có ngày hôm nay toàn bộ đều là do một tay ngươi tạo thành!”
Hai người không giải thích đánh nhau.
"Hoàng thượng! Chúng ta mau rời đi!" Ngọc Linh Nhi đỡ cánh tay bị thương của Sở Thánh Hạo.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Ngọc Linh Nhi, ánh mắt Sở Thánh Hạo lộ ra một tia khó hiểu.
"Nàng vì sao còn che chở trẫm?"
Ngọc Linh Nhi nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Linh nhi cũng không biết, chỉ là không thể nhìn hoàng thượng bị giết chết trước mặt Linh nhi!"
"Chúng ta đi!" Sở Thánh Hạo ôm lấy Ngọc Linh Nhi nhảy lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Sở Mị Dạ nhìn thấy Sở Thánh Hạo rời đi, nhíu mày."Sở Thánh Hạo ngươi đứng lại! Súc sinh!" hắn vốn định đuổi theo, nhưng lại bị Ngao Cẩn Phong cuốn lấy.
"Ngươi tại sao muốn giúp Sở Thánh Hạo? Hắn giết hại phụ mẫu huynh đệ của mình, hắn căn bản không phải là người, ngươi vì sao phải đối nghịch cùng bổn vương?"
Ngao Cẩn Phong mắt lạnh nhìn hắn, “Vài năm trước, ngươi tới hoàng cung Ngao Nam quốc tìm Huyết Linh chi, cường ép Tiểu Y phải cưới ngươi! Nàng là thê tử chưa xuất giá của ta! Ngươi cưới nàng chẳng những không quý trọng ngược lại còn thương tổn nàng! Ngươi không xứng có được tình yêu của Tiểu Y! Càng thêm không xứng đi yêu nàng!"
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngao Cẩn Phong"!
Sở Mị Dạ nhíu mày" Ngao Cẩn Phong? Ngươi có quan hệ gì với hoàng thượng Ngao Nam quốc?"
"Hoàng thượng là huynh trưởng của ta!"
"Nguyên lai ngươi chính là Cẩn vương của Ngao Nam quốc vì học tập y thuật mà rời khỏi hoàng cung!"
"Sở Mị Dạ! Nói nhiều như vậy cũng vô dụng! Ân oán giữa chúng ta, hôm nay giải quyết!"
Hai người lại giao đấu cùng một chỗ, Sở Mị Dạ nhìn Sở Thánh Hạo cưỡi ngựa chạy thoát, hắn nháy mắt. Hơn mười tên thị vệ cưỡi ngựa đuổi theo.
Cánh tay Sở Thánh Hạo bởi vì Sở Mị Dạ đâm bị thương, vẫn ào ào chảy máu, Ngọc Linh Nhi lấy tay thay khăn ôm cánh tay hắn.
"Hoàng thượng! Chúng ta có thể chạy thoát sao?"
"Nếu trốn không thoát, nàng sẽ bồi ta cùng chết sao?" Ánh mắt Sở Thánh Hạo thâm thúy.
Ngọc Linh Nhi cắn môi, tuy rằng nàng sợ chết, nhưng là.....
"Hoàng thượng! Linh nhi nguyện ý!"
Trên mặt Sở Thánh Hạo xuất hiện một chút ngạc nhiên, tựa hồ không tin nàng sẽ nói ra lời như vậy.
Tuấn mã lại truyền tới một tiếng hí dài, dừng lại cước bộ. Tựa hồ cảm thấy sợ hãi, toàn thân đều run run, hai móng trước bởi vì khẩn trương mà bào bào trên mặt đất.
Bốn phía truyền đến hương vị huyết tinh, không riêng gì con ngựa kia, Sở Thánh Hạo trên lưng ngựa cũng cảm thấy! Một cỗ sát khí, một cỗ hơi thở mang theo ngoan tuyệt truyền đến.