Thủy Liên Y thấy Sơ Dương càng chạy càng nhanh, nàng mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng vẫn không đuổi kịp hắn.
"Sơ Dương! Ngươi đứng lại cho ta! Lại nói.... Trong biển người mênh mông có thể gặp được ngươi, thật sự là có duyên! Ngươi chờ ta một chút! Chạy đi đâu? Đừng bỏ lại một mình ta ở trong rừng, rất dọa người a! Tiểu Bạch... Ngươi là đồ chó hư bỏ bạn, không phải... sói hư! Ngươi cũng đứng lại cho ta! Các ngươi có còn tính người và tính sói không! Các ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta!"
Thủy Liên Y vừa chạy vừa lãng phí hơi sức gào khóc kêu to.
Đuổi theo ra rừng cây, đuổi theo qua sông nhỏ, vượt qua cây thấp nàng treo y phục cùng giầy...
Sơ Dương chạy ra khỏi rừng cây, thấy được y phục và giầy nữ nhân treo trên nhánh cây, nghe được Thủy Liên Y ở phía sau gào khóc kêu lên, trong lòng run run!
"A!" Sơ Dương che cái ót, sờ tới liền thấy nổi lên một cục u. Lại nhìn thứ vừa ném vào mình đang nằm trên đất, một tảng đá to bằng cái trứng ngỗng.
"Đứng lại! Chạy nữa ta sẽ dùng tảng đá lớn hơn ném bể đầu ngươi!" hai chân Thủy Liên Y giẫm giẫm.
Bị nàng uy hiếp, Sơ Dương nháy mắt đứng tại chỗ không nhúc nhích!
Thủy Liên Y mệt sắp đứt hơi! Chạy đến trước mặt ba người một sói, hung thần ác sát!
Tiểu tử thúi chưa từng thấy mặt này, chạy cái rắm!
"Ngươi..... Chạy cái rắm?"
Sơ Dương "...!" Im lặng.
"Ta hỏi ngươi chạy cái gì?" Thủy Liên Y giận đến đỉnh đầu sắp bốc khói.
"Không biết!"
Má nó! Chủ của Tiểu Bạch à? Không biết! Hắn nói không biết! Thủy Liên Y trợn to hai mắt gắt gao theo dõi hắn. Khiến Sơ Dương sợ hãi.
"Ngươi.... Vì sao nhìn chằm chằm Sơ Dương như vậy?" Thanh âm của hắn có chút run rẩy.
Thủy Liên Y ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, bảo hắn tới đây.
Sơ Dương cúi đầu lần lượt nhìn thẳng vào mắt ba con sói, đổi lấy việc ba con sói trắng không chút nào đồng tình nghiêng đầu đi.
Mẹ nó! Thật không có tính sói! Cả nhà sói trắng! Dù gì cũng cùng nhau sống chung lâu như vậy, thời khắc mấu chốt lại không có một con sói nào chịu ra mặt cho hắn!
"Tiểu thư.....!"
"Ngươi mới tiểu thư! Cả nhà ngươi đều là tiểu thư!" nước miếng của Thủy Liên Y bay đầy.
Sơ Dương rụt đầu một cái, "Vậy ta gọi ngươi là gì?"
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn! Thủy Liên Y đột nhiên phát giác mình hình như hơi quá đáng! Ở trên địa bàn của người ta, lại còn la hét người ta!
Liếc mắt nhìn chiều cao của Sơ Dương. Thủy Liên Y xấu hổ! Trời ạ! Không phải nàng muốn chết chứ? Người ta còn chưa có phát hiện ưu thế tuyệt đối về thể trạng? Nếu hắnphát hiện ra, hắn không cho nàng một trận chứ?
Lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh hót, cười híp mắt nhìn Sơ Dương.
"Ta tên là Thủy Liên Y! Ngươi có thể gọi ta Thủy Thủy hoặc là Tiểu Y! Ngươi thích gọi ta thế nào thì gọi! Ta không sao!"
Sơ Dương hồ đồ! Nữ nhân cười tuyệt sắc này là người lớn tiếng lấy đá ném hắn, dữ dằn gào thét hắn vừa rồi sao? Chênh lệch quá lớn!
"Thủy Liên Y?" Hắn gọi một lần.
"Uhm! Sơ Dương! Chỗ ngươi có đồ ăn không? Cả ngày nay ta chưa ăn cơm! Vốn cho là đến miếu Quan âm có thể lấy chút thức ăn, nào ngờ lại chạy đến nơi đây!"
Sơ Dương gật đầu một cái, "Đồ ăn thì có! Đi theo ta!" Xoay người đi về phía bờ sông.
Thủy Liên Y nhìn bóng lưng của hắn, vểnh lỗ mũi lên, trừng mắt.
Nam nhân này xem ra có vẻ ngăn cách với đời! Chỉ là.... Hắn gọi nàng là tiểu thư, như vậy hắn cũng biết nam nữ khác biệt! Lại nói, bình thường người không hỏi việc đời sống ở trong núi sâu đến lớn, nếu không gặp qua những người khác, thì làm sao biết nam nữ khác biệt?
Đi theo sau lưng Sơ Dương, Thủy Liên Y oán thầm: hừ! Không biết ngươi thật tinh khiết hay là thật ngu xuẩn! Hoặc là đang giả bộ ngu! Bất kể ngươi giở trò gì, lão nương cũng sẽ chống đỡ hết! Ngươi dám vô lễ với lão nương, lão nương liền một cước đạp lệch gương mặt chưa thấy được của ngươi!
Sơ Dương đi đến bên bờ sông, tìm một chỗ sạch sẽ, thắp đống lửa. Nói gì đó với hai con sói trắng bên cạnh. Hai con sói chạy đến sau nhà lôi con heo chết ra.
Thủy Liên Y xoay người sang chỗ khác ói nước chua, hắn lại làm nàng ghê tởm.
"Tiểu Y! Ngươi làm sao vậy?" thanh âm của Sơ Dương từ sau lưng truyền tới.
Không biết đã bao lâu không nghe thấy có người gọi nàng là Tiểu Y rồi! Ở hiện đại, cha mẹ gọi nàng Thủy Thủy, các bằng hữu của nàng gọi nàng là Tiểu Y! Ở cổ đại gặp phải Ân Thần Tinh cũng một mực gọi nàng là Thủy Thủy! Hôm nay nghe thấy tiếng gọi thế này thật đúng là hoài niệm!
Khi nàng nghe được thanh âm của hắn liền quay đầu lại, phát hiện Sơ Dương đã dùng dao cắt thịt heo ra xong! Hơn nữa còn rửa sạch trong nước!
"Ngươi.... Nhanh như vậy đã thu thập xong rồi hả?" Mới có mấy phút mà thôi? Động tác của tên tiểu tử này trái lại rất mau lẹ! Còn nữa, nàng còn chưa nghe thấy thanh âm khi dao cắt thịt!
"Tiểu Y không phải đói bụng sao?" Sơ Dương sắp thịt heo ở trên nhánh cây, đốt đống lửa, nướng thịt ở trên.
Không bao lâu đã ngửi được mùi thơm của thịt heo, Thủy Liên Y là động vật ăn thịt, lúc này đã chảy nước miếng rồi! Hình tượng mỹ nữ cái gì, Phong phạm thục nữ cái gì, tất cả đều là mây trôi! Giải quyết ấm no mới là đúng nhất!
"Sơ Dương! Có gia vị gì không?"
"Gia vị? Là cái gì?" Sơ Dương ngây ngốc!
"Chính là thì là! Hạt vừng! Hột tiêu! Muối tinh chất, bột ngọt!"
Nghe nàng nói một tràng, Sơ Dương không ngừng lắc đầu, "Mấy thứ ngươi nói đều không có, chỉ có một thứ!"
Đều không có... Thủy Liên Y càng thêm không chắc chắn! Vậy chỉ có thể ăn thịt không có mùi vị gì sao? "Sơ Dương à! Thứ anh nói có phải là muối hay không?"
Sơ Dương gật đầu một cái, "Chính là muối đó, nhưng không phải muối tinh chất! Mấy thứ ngươi nói đều không có!"
Thủy Liên Y ngổn ngang trong gió! Nàng sai lầm rồi, nàng không nên dùng suy nghĩ của người hiện đại để định vị tư tưởng của người cổ đại!
Ngồi ở một bên không nói thêm nữa! Thủy Liên Y dùng tay chống cằm nhìn nam nhân tên Sơ Dương naỳ! Tỷ lệ vóc người của hắn vô cùng hoàn mỹ, ở hiện đại hoàn toàn có thể tham gia tranh tài người mẫu nam! Nhưng, tại sao hắn phải đeo mặt nạ?
"Sơ Dương! Ngươi có để ý ta hỏi một vấn đề không?"
Sơ Dương vừa nướng thịt, vừa gật đầu.
"Tốt! Ngươi hỏi đi!"
"Vì sao ngươi phải đeo mặt nạ?"
Sơ Dương dừng động tác lật thịt một lát, ngẩng đầu lên nhìn Thủy Liên Y một cái.
"Bởi vì mặt rất xấu, nên chính mình cũng không muốn thấy!"
Xấu xí? Thủy Liên Y nhìn gương mặt đeo mặt nạ của hắn.
Từ mặt bên nhìn qua, ngũ quan của hắn tựa hồ rất có hình!
"Sơ Dương! Thật ra thì đẹp xấu không quan trọng, quan trọng là mình phải dũng cảm đối mặt!"
Dũng cảm đối mặt? Tròng mắt màu đen của Sơ Dương nhìn Thủy Liên Y một cái, ánh mắt của hắn khiến Thủy Liên Y hơi chấn động.
"Ta không muốn đối mặt! Bởi vì việc này không ở trong phạm vi ta có thể thừa nhận!"
"Ngươi Sơn Pháo...!" Thủy Liên Y giận đến không lựa lời nói! Nàng hận không thể học theo mấy bà thím trong phim, ôm bắp đùi của hắn khóc lóc, gọi hắn Sơn Pháo!
Sơn Pháo? Sơ Dương nghi ngờ?
"Tiểu Y! Ngươi có ý gì? Có thể giải thích không?"
"Sơ Dương! Sơn Pháo có ý là, kiến thức bình thường, chưa từng thấy ai, cái gì cũng không biết, cũng không hiểu! Tóm lại là làm cho người ta phiền lòng! Chính là những người khiến người ta tức giận! Ta giải thích không đủ cặn kẽ lắm! Nếu như có nghi vấn gì, mời lên lưới (mạng) tìm hiểu!"
"Lên lưới?" Sơ Dương càng thêm nghi ngờ, "Tiểu Y! Ta có cái lưới bắt cá, ngươi nói cho ta biết làm sao lên?"
Má nó! Tiểu tử này cố ý chọc giận nàng? Nhìn bộ dạng của hắn có vẻ cũng không phải ngu ngốc! Thủy Liên Y giận đến cong đầu ngón chân!
"Tiểu Y! Thịt nướng xong!" Sơ Dương từ trong lòng móc ra một cây chủy thủ! Lấy thịt heo rừng đã nướng thơm phức xuống, cắt thành từng mảnh từng mảnh đưa cho Thủy Liên Y!
"Cảm tạ!" Thủy Liên Y đúng là đói bụng, nhận lấy miếng thịt liền ăn!
Lại nói, thủ pháp nướng thịt của hắn thật tốt, mùi vị nướng ra rất thơm! Ăn càng ngon, chỉ là thiếu chút gia vị!
Một nhà Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh, Thủy Liên Y đưa miếng thịt cho bọn họ!
"u âu!" Tiểu Bạch vui vẻ ngậm thịt kêu hai tiếng, miếng thịt kia liền rớt xuống đất!
"Gào khóc!" Tiểu Bạch tội nghiệp nhìn miếng thịt dính đất cát.
"Tiểu Bạch! Ngươi thích sạch sẽ à? Không phải sói đều ăn thịt thối sao? Sao ngươi bị dính đất cát liền bỏ? Thân là một con sói, tại sao có thể lãng phí thịt? Thiệt là!" Thủy Liên Y nhặt miếng thịt lên rửa rửa trong nước sông. Thấy sạch sẽ mới đưa cho Tiểu Bạch.
"Lúc này ăn chớ nói chuyện! Bị rớt đất nữa thì tự ngươi đi rửa!"
"Ngao....!" Tiểu Bạch đứng thẳng nhướn lông mày, gương mặt 囧!
Thấy Tiểu Bạch chật vật như vậy, hai con sói trắng bên cạnh không những không tới an ủi con độc nhất của mình, còn bỏ đá xuống giếng ăn miệng thịt thơm ngào ngạt trước mặt Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngậm thịt heo rừng bị nước làm trôi mùi thơm, toàn là nước trong miệng. Một đôi mắt sói tội nghiệp nhìn Sơ Dương.
"Tiểu Bạch! Đừng tưởng rằng ngươi nhìn hắn sẽ có thịt ăn! Muốn ăn thịt thì phải tới hỏi ta! Ta là chủ nợ của ngươi!"
"u!" Tiểu Bạch không để ý liêm sỉ giả dạng dáng vẻ chó Nhật cọ cọ dưới chân Thủy Liên Y.
Nhìn ánh mắt đáng yêu không chịu được của nó. Thủy Liên Y vốn đang đùa giỡn với nó, lập tức ôm nó lên đầu gối, để nó ăn thịt trong lòng bàn tay mình.
"Tiểu Bạch! Ngươi thật đáng yêu! Nếu như không gặp ngươi, nói không chừng bây giờ ta còn đứng ở trong góc nào đó buồn bã! Cho nên, ta chẳng những yêu ngươi, còn rất cảm kích ngươi!" Thủy Liên Y nhẹ nhàng hôn cái trán Tiểu Bạch một cái. Nàng thật rất ưa thích con sói trắng nhỏ này! Lại nói, nàng vẫn xem nó là chó!
Hai con sói trắng lớn ăn thịt bên cạnh, thấy Thủy Liên Y thích tiểu tử hư của mình như thế, hai bọn họ cũng rất được trấn an!
Mặc dù Sơ Dương đeo mặt nạ, nhưng trong mắt lại lộ ra nghi ngờ rất sâu! Tại sao Thủy Liên Y giống như hai người khác nhau? Mới vừa còn chọi hắn, đuổi theo sau lưng hắn! Lúc này ôm sói trắng nhỏ lại lộ ra vô hạn sủng ái.
Là nàng khó hiểu? Hay là tất cả nữ nhân đều khó hiểu?
"Tiểu Y! Thừa dịp còn nóng ăn nhanh đi! Ta mệt rồi, một lát nữa muốn đi ngủ!"
Ngủ? A! Oh My God!
Thủy Liên Y đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất khó giải quyết, tối hôm nay nàng ngủ ở đâu?