Nghe xong lời Thủy Liên Y nói, Tiểu Bạch xoay đầu.
"Gâu Gâu!" Nó sủa hai tiếng, hít hít cái mũi nhỏ ngửi một cái, sau đó lắc lắc đầu.
Nhìn bộ dạng nó phe phẩy cái đầu nhỏ, Thủy Liên Y bật cười.
"Ngươi thật là đáng yêu! Gặp ngươi, lại làm ta liên tưởng đến tiểu hài đồng Âm Trầm nhà ta! Ha ha! Ánh mắt của các ngươi thật giống nhau!"
"u....?" Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn nàng.
"Tiểu Bạch! Có phải trời mưa làm tan ký hiệu mùi vị ngươi lưu lại không? Hay là không có mùi ngươi không tìm được nhà?" Thủy Liên Y nghĩ đến những con chó bình thường đều dựa vào mùi vị để tìm đường.
Tiểu Bạch dùng lỗ mũi hừ một tiếng, bộ dạng này thật đáng yêu.
"Thật là một đứa trẻ đáng thương! Không biết cha mẹ ngươi có gấp gáp tìm ngươi hay không? Đúng rồi! Nhà ngươi có mấy đứa? Là con độc nhất sao? Nhưng, bình thường chó có rất nhiều huynh đệ tỷ muội đấy! Nếu như cha mẹ ngươi không biết số, thật sự sẽ không phát hiện được ngươi bị mất tích!"
Tiểu Bạch tựa hồ không hiểu lời của nàng, cặp mắt mờ mịt.
Thủy Liên Y phát hiện mưa đã nhỏ hơn, ngẩng đầu lên thấy bầu trời tựa hồ không quá tăm tối.
"Tiểu Bạch! Đi! Chúng ta tìm đường trước, xem có thể rời đi hay không! Có lẽ sẽ gặp được người đến tìm ta!"
"u....!" Tiểu Bạch được nàng ôm vào trong ngực, mắt lộ ra ánh sáng vui vẻ!
Ôm Tiểu Bạch, Thủy Liên Y lục lọi trong rừng cây bùn lầy.
"Tiểu Bạch! Ngươi biết làm sao để đến chỗ có dấu người hay không? Bây giờ Trời cũng sắp tối, nếu như vẫn chưa ra, chúng ta sẽ phải qua đêm trong rừng cây này rồi!
"u!" Tiểu Bạch vô tội kêu một tiếng, đầu nhỏ vẫn dán vào Thủy Liên Y.
"Này! Tiểu tử thúi! Mặc dù ngươi chỉ là con chó, nhưng cũng không cho ngươi chạm vào ngực lão nương biết không?" Thủy Liên Y đẩy đầu nó ra.
"Ngao!" Tiểu Bạch khép lỗ tai, bộ dạng vô tội.
Thủy Liên Y cười khẽ, ở trong rừng cây tăm tối này, có một người bạn nhỏ đáng yêu tới làm bạn với mình, nàng thật là cảm kích!
"Gào khóc…..!" Tiểu Bạch kêu hai tiếng.
"Tiểu Bạch! Ngươi thân là chó, không cần lúc nào cũng phát ra tiếng kêu như sói!"
Tiểu Bạch giật giật ở trong ngực Thủy Liên Y, tựa hồ muốn nhảy xuống đất.
Thủy Liên Y thấy thế ngồi xổm người xuống, cho nó xuống đất.
"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch lại kêu vài tiếng với nàng, sau đó chạy về phía trước như viên thịt nhỏ.
"Tiểu Bạch! Ngươi đi đâu vậy?" Thủy Liên Y sợ hết hồn, lập tức đuổi theo.
"Gâu gâu.....!" Tiểu Bạch vừa chạy, vừa quay đầu nhìn Thủy Liên Y, thấy nàng chạy chậm, xoay người chờ nàng một chút.
"Tiểu Bạch! Ngươi muốn đi đâu?" Thủy Liên Y thật vất vả mới đuổi kịp nó, nó lại chạy! Nàng mệt mỏi, tức giận thở hổn hển!
"Gào khóc!" Tiểu Bạch sủa một hồi, rồi lại tru một hồi.
"Tiểu Bạch... Ta chạy hết nổi rồi!" Thủy Liên Y vịn cây khô, tỏ vẻ sắp đứt hơi.
Tiểu Bạch thấy nàng không đuổi theo, không khỏi chạy đến trước mặt nàng, dùng răng cắn giày nàng, kéo nàng đi!
"Tiểu Bạch! Ngươi bảo ta đi theo ngươi sao?"
"u!"
"Ngươi tìm được đường rời khỏi rừng cây này?"
"u!"
Thủy Liên Y trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
"Này! Còn không mau dẫn đường!" Nàng nói.
Tiểu Bạch sợ tới mức nhảy lên tại chỗ, một đôi mắt nhỏ vô tội, uất ức đến muốn mệnh. Trong lòng oán thầm: vốn luôn dẫn đường, là tự ngươi không chịu đi đấy chứ! Thật là muốn khi dễ chó mà...
Đi theo phía sau Tiểu Bạch, Thủy Liên Y có động lực sống rồi! Biết có khả năng ra khỏi rừng cây này, vũ trụ nhỏ của nàng liền bộc phát vô tận! Cái gì Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ[1], cái gì Specter[2]! Đấu sĩ nàng đây đều sẽ giẫm họ dưới chân!
Thủy Liên Y kiệt sức. Khi nàng sắp dùng hết năng lượng, thì nghe được phía trước có tiếng nước chảy ào ào!
Hả! Hình như ra ngoài rừng cây rồi! Ha ha! Ngay lúc này cho dù có phải bò thì Thủy Liên Y cũng bò ra!
"Gâu Gâu!" trong thanh âm Tiểu Bạch tiết lộ ra hưng phấn và vui sướng, lắc đuôi chạy!
Khi Thủy Liên Y thấy bầu trời phía trước càng ngày càng rộng rãi, hơn nữa cũng càng ngày càng sáng rỡ, cũng bắt đầu hưng phấn.
"Tiểu Bạch! Chúng ta rốt cuộc đi ra được...!" Thanh âm vừa ngưng, nàng trừng lớn cặp mắt.
Đích xác là đã rời khỏi rừng cây mục rửa làm người ta buồn nôn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng lập tức im lặng.
Bốn bề toàn núi, ngọn núi cao vút trong mây.
Xuân ý dào dạt, trăm hoa đua nở! Xa xa còn có thác nước chảy nghiêng từ trên núi xuống!
Cảnh sắc rất đẹp, không khí cũng mát mẻ hơn so với trongrừng cây mục, chỉ là cũng không thể cảm giác ra bất kỳ hơi thở của sự sống.
"Tiểu Bạch! Nơi này chính là lối ra sao? Dường như cách chỗ của ta rất xa! Hơn nữa dường như còn không có người ở!
"u!" Tiểu Bạch dẫn đường, mang theo nàng đi vào địa phương thoạt nhìn rất xinh đẹp này.
Thủy Liên Y nhìn quanh, đây thật là một thế ngoại đào nguyên! Không biết chỗ Đào Uyên Minh[3] ở năm đó có thể sánh ngang với nơi này hay không.
Cái chỗ này thật rất thích hợp để ẩn cư! Nếu như cùng nam nhân mình yêu đến ở chỗ này. Nam cày ruộng nữ dệt vải, như vậy thật là một bức tranh tuyệt mỹ!
Trong lòng nhịn không được lại bắt đầu tưởng tượng. Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bạch, nàng đi qua một con sông nhỏ, ở dưới chân núi, Thủy Liên Y thấy được một ngôi nhà nhỏ!
Có nhà? Có vẻ thật sự có người ở!
Thủy Liên Y đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Có người không? Ta lạc đường trong rừng cây, có thể quấy rầy một chút hay không?"
Qua thật lâu, cũng không có ai trả lời!
"Tiểu Bạch! Tựa hồ không có ai!" Thủy Liên Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cửa cũng không có khóa.
Cửa nhà mở ra, Thủy Liên Y liếc nhìn qua cả căn nhà, căn nhà tuy không lớn, nhưng rất chỉnh tề.
Bước vào nhà, thấy bên trong có một cái giường, một cái bàn.
Nhìn có vẻ như đều là tự mình làm, có vẻ chủ nhân căn nhà muốn sống cuộc sống ẩn cư, không tranh quyền thế.
Bên trong nhà có mũi tên treo trên vách tường. Có lẽ chủ nhân căn nhà là một thợ săn! Chỉ là, trong rừng cây này có động vật để săn sao? Thủy Liên Y cảm thấy rất kỳ quái!
Nơi này không có phòng bếp, không có bất kỳ dụng cụ nấu nướng nào, không biết chủ nhân nơi này làm sao có thức ăn! Hoặc là chủ nhân nơi này rốt cuộc ăn cái gì?
Căn nhà rất sạch sẽ, Thủy Liên Y cảm thấy chủ nhà sẽ không rời đi quá lâu.
Hiện tại nàng lại đang đói bụng! Trong nhà, không phát hiện thấy có thức ăn, nàng lại đi ra bên ngoài. Đứng ở bên ngoài, nàng ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch! Ngươi biết chủ nhân ngôi nhà này?"
"u!" Tiểu Bạch đáp.
"Ngươi biết thức ăn ở đâu không? Hiện tại ta rất đói!"Thủy Liên Y ôm bụng. Chủ nhà này thật keo kiệt, không có người ở cũng giấu hết đồ ăn đi!
"Gâu Gâu!" Tiểu Bạch sôi nổi chạy ra phía sau nhà, sủa lên.
Thủy Liên Y chạy tới, vốn cho là sẽ thấy thức ăn ngon, lại phát hiện một con heo rừng đã chết lâu rồi.
"Ác.....!" Máu thịt mơ hồ, Thủy Liên Y chỉ nhìn thoáng qua liền dựa vào góc tường ói ra nước chua.
"Tiểu Bạch! Ngươi bảo ta ăn cái này? Quá kinh hãi! Ta tình nguyện đói chết còn hơn!" Nàng che dạ dày khó chịu trở về nhà. Bây giờ y phục của nàng vừa ướt vừa hôi, nàng phải tắm sạch sẽ!
Thấy bên cạnh giường có một cái áo khoác, nàng đuổi Tiểu Bạch ra khỏi nhà, cởi y phục của mình ra, khoác cái áo choàng vào.
Ách! Chủ nhân ngôi nhà này chắc hẳn là một nam nhân, áo khoác này là dành cho nam nhân mặc!
Cầm bộ y phục đen thui của mình đi tới bờ sông nhỏ, ngồi trên tảng đá bên bờ sông bắt đầu giặt quần áo.
Tiểu Bạch chạy tới chạy lui bên cạnh nàng, khiến nàng cảm thấy lúc này sống cuộc sống ruộng vườn cũng không tồi!
Có lẽ nàng nên giống như những nữ chính trong điền văn, lấy mấy khối đất, tự mình động thủ, cơm no áo ấm! Hoặc là nàng cũng nên theo con đường buôn bán, trở nên giàu có ở thời đại này!
Trong điền văn không phải nữ chính đều mở quán ăn sao?! Bán mấy món ăn đặc biệt ở hiện đại mà cổ đại không có. Hoặc là mở tiệm trang sức, nghiên cứu chế tạo đồ trang điểm rồi cho tiêu thụ! Lại nói, mình nghiên cứu chế tạo chút nước hoa cũng không tồi! Mướn cửa hàng một vốn bốn lời!
Chỉ là, với nàng lúc này những ý nghĩ đó đều quá xa vời! Lúc này việc nàng cần làm nhất là tìm được đường ra khỏi nơi này! Tiểu Âm Trầm nhà nàng còn đang chờ nàng! Còn nữa, không biết Vũ Văn Tú có phái người tìm nàng hay không. Nếu Ân Thần Tinh không thấy nàng trở về, ngộ nhỡ tức giận thì sao!
Thủy Liên Y ngồi bên bờ sông than thở, thấy cái bóng của mình trong nước, không khỏi càng thêm bi thống! Vì sao mình gặp phải toàn chuyện xui xẻo như vậy, rõ ràng muốn góp chút hơi sức cho lão công mình, để hắn cách xa chốn cung đình ngươi lừa ta gạt! Lại bị một trận mưa lớn gây ra nông nỗi này.
Còn cái chỗ này là nơi nào, nàng làm sao rời đi đây? Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Sắc trời đã tối, khi nàng đi ra khỏi rừng cây, mưa to cũng hết. Làm hại nàng cho là ông trời cố ý cho mưa ướt nàng!
"Tiểu Bạch! Nơi này thật có khoảng trời riêng! Nếu có máy bay trực thăng thì thật là tốt!"
"u!" Tiểu Bạch cũng không biết cái gì gọi là máy bay trực thăng! Gương mặt mờ mịt nhìn nàng.
Giặt y phục xong, Thủy Liên Y thấy bên cạnh có gốc cây thấp, cầm quần áo phơi lên trên nhánh cây. Lại cúi đầu nhìn đôi giày dính đầy bùn đất ghê tởm của mình, thở dài một cái.
"Tiểu Bạch! Ngươi nói xem, trên thế giới còn có ai bi kịch hơn ta và ngươi? U mê xuyên qua đến thời đại này, lại hồ đồ gả cho người ta. Hôm nay vì lão công thiếu niên của mình mà liều mạng nịnh bợ hoàng hậu nương nương! Chuyện ngày hôm nay lại càng đen đủi hơn! Ta chỉ muốn giải phóng đơn giản một chút, nào ngờ gặp mưa to trong rừng, bị sét đánh khiến cho chạy loạn! Aiz….! Bi kịch cuộc sống không có lý do!"
Thủy Liên Y vung chân, giầy trên chân bay ra ngoài, vừa đúng rớt tại bờ sông nhỏ.
Một đôi chân ngọc trần trụi của nàng đi tới bờ sông, ngồi ở trên tảng đá lớn. Vừa bi thống, vừa chà giày.
"Thật là ô nhiễm nguồn nước! Cũng không biết con sông nhỏ này chảy về nơi nào? Ngộ nhỡ có người đang uống nước trong sông?"Thủy Liên Y đột nhiên le lưỡi một cái, nếu có ai uống nước nàng giặt giày, không biết có bị đau bụng hay không.
"Tiểu Bạch! Ngươi nói xem, con sông nhỏ này có phải thông ra ngoài núi hay không?" Thủy Liên Y trợn to mắt, đột nhiên cảm thấy khả năng này rất có thể!
Nếu như đi dọc theo con sông này, nói không chừng có thể ra khỏi sơn cốc không có lối thoát này,
Có lẽ nên thử một lần!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ: là 12 nhân vật trong truyện tranh Saint Seiya Nhật Bản, bọn họ mặc thánh y vàng, là thánh đấu sĩ có địa vị cao nhất đi theo nữ thần Athena. Bọn họ đại diện cho 12 cung hoàng đạo, là chiến sĩ chánh nghĩa bảo vệ Athena.
[2]Specter: là nhân vật trong truyện tranh Saint Seiya của Nhật Bản, tên xuất bản ở Việt Nam là Áo giáp vàng. Bọn họ theo Hades sống lại, là nhân vật phản diện chống lại Thánh đấu sĩ giáp vàng.
[3]Đào Uyên Minh: (352 - 426), nhà thơ cuối thời kỳ Đông Tấn của Nam Triều. Từng làm quan nhỏ, sau đó từ quan, ẩn cư nơi ruộng vườn. Cuộc sống ruộng vườn là đề tài làm thơ chủ yếu của ông.