Hai mắt thâm thúy của Sở Mị Dạ tối sầm lại! Quay đầu đi.
Thủy Liên Y không thể hiểu nổi, vì sao hắn vô tình như thế! Nàng cho là hắn có nỗi khổ tâm! Nhưng tại sao hắn không nói với nàng? Chẳng lẽ hắn sợ bị người khác phát hiện?
Sở Mị Dạ có nỗi khổ tâm! Ý niệm này xông vào trong đầu của nàng
Thủy Liên Y đứng tại chỗ, nhìn tay Sở Mị Dạ và tân nương tử cùng nắm một sợi dây đỏ đi vào Vũ Văn phủ!
Lúc này liền nghe thấy người xung quanh kêu la, tân lang tân nương bái đường rồi!
Thủy Liên Y nhìn bóng lưng cao lớn của Sở Mị Dạ, mặc dù trong lòng đã nhận định hắn có nỗi khổ tâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy khổ sở!
"Nghe nói, Chiến Thần Sở Mặc quốc vừa thấy đã yêu Vũ Văn tiểu thư, còn khẳng định không phải nàng không lấy!" Bên tai Thủy Liên Y truyền đến lời nghị luận của những người xung quanh.
"Ai u! Vũ Văn tiểu thư này! Đến Sở Mặc quốc, Xích Thành chúng ta tiêu rồi!"
"Ai nói! Nếu nha đầu cay cú này đi rồi, chúng ta được hưởng phúc rồi!"
"Nhưng sao Sở Vương lại coi trọng nữ nhân Vũ Văn Thiển kia! Thiệt là ……..!"
Bên tai Thủy Liên Y tràn đầy lời nói bất mãn của dân chúng!
Vừa thấy đã yêu, không phải nàng không lấy, Vũ Văn Thiển! Thủy Liên Y hết sức kháng cự những lời này tiến vào lỗ tai của mình, nhưng không thể.
Trước mắt hiện lên hình ảnh nha đầu điêu ngoa dùng roi da quất nàng trước vườn hoa ngọc lan một năm trước! Lại nghĩ tới tân nương tử đội mũ phượng khăn voan vừa rồi! Trong đầu Thủy Liên Y nhất thời trống rỗng!
Dùng sức lắc đầu một cái, nàng tin tưởng Tiểu Dạ! Nàng tin tưởng hắn hơn bất cứ ai! Tiểu Dạ sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy! Hắn nhất định có nỗi khổ riêng!
Tiểu Dạ đã từng nói, hắn sẽ vĩnh viễn tin tưởng nàng, bảo vệ nàng, không nghi ngờ nàng! Mẫu hậu của hắn chết đi, hắn tin tưởng không liên quan tới nàng, hắn chưa từng hoài nghi nàng dù chỉ một chút!
Tại sao nàng không thể tin tưởng Tiểu Dạ! Nàng cũng nên có lòng tin đối với hắn, nhất định phải ủng hộ hắn đến cùng!
"Tiểu Y!" bên tai truyền tới thanh âm của Ngao Cẩn Phong, Thủy Liên Y quay đầu lại nhìn thấy hắn ôm đứa bé nhìn nàng.
"Ta.... Tin tưởng hắn!"
Trong con ngươi trong suốt của Ngao Cẩn Phong chớp qua một tia sáng!
"Nhưng hắn không nhận ra muội! Muội nguyện ý để hắn lấy một nữ nhân khác trước mặt muội sao? Muội nguyện ý cho hắn và nữ nhân khác cùng giường chung gối? Hoặc là muội căn bản cũng không quan tâm hắn ở chung với nữ nhân nào?"
"Không...... Không phải vậy!" Thủy Liên Y lắc đầu.
Nàng không muốn Tiểu Dạ cưới nữ nhân khác, lại càng không nguyện ý thấy Tiểu Dạ ôm nữ nhân khác ngủ, hoặc làm những chuyện đã làm với nàng như vừa rồi! Nàng không muốn hắn và nữ nhân khác ở cùng nhau! Nàng không thể chấp nhận hắn cưng chiều nữ nhân khác!
"Đừng.... Đừng ép ta! Van huynh!" Thủy Liên Y khẩn cầu nhìn Ngao Cẩn Phong, "Tiểu Dạ nhất định có nỗi khổ tâm, hắn không phải người vô tình vô nghĩa! Hắn làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn!"
Ngao Cẩn Phong không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt không hiểu nhìn nàng!
"Ta cho rằng nữ nhân đều thích ăn dấm! Ta cho rằng khi muội nhìn thấy hắn lấy nữ nhân khác sẽ rất thương tâm, rất đau lòng! Thật không ngờ, hành động của muội lại nằm ngoài tưởng tượng của ta!"
"Đã như vậy, huynh đưa thuốc giải Thương Tâm Quên Lãng cho ta!"
Thủy Liên Y đưa tay về phía Ngao Cẩn Phong, nàng phải giải dược hiệu trong cơ thể! Bởi vì nàng phát hiện, từ khi thấy Sở Mị Dạ, trong đầu nàng liên tục choáng váng! Có một chút khổ sở, đầu óc của nàng trống rỗng!
Hiện tại nàng liên tục tự nói với mình, Tiểu Dạ có nỗi khổ tâm, hắn bị bức bách! Hắn nhất định có bí mật không nói ra được! Nàng phải tin tưởng hắn! Nếu như nàng cũng không tin hắn, như vậy sẽ không còn ai tin tưởng hắn!
Bất kể Sở Mị Dạ có ý đồ gì, nàng thật không dám nghĩ tới chuyện hắn cưới nữ nhân khác! Bởi vì chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh giống như trên TV, phu thê bái đường đưa vào động phòng, uống ly rượu giao bôi, vén khăn voan đỏ, trong lòng nàng thật sự rất đau!
Ngao Cẩn Phong nhìn nàng, "Tiểu Y! Thuốc Thương Tâm Quên Lãng không có thuốc giải!"
Thủy Liên Y như bị sét đánh giữa trời quang, không có thuốc giải!
"Không có thuốc giải, huynh cũng dám cho ta uống?" Nàng cắn răng nghiến lợi nhìn hắn!
"Nếu như muội và ta rời đi, dù cho không có thuốc giải, cũng không sao!"
Thủy Liên Y cắn môi, "Ý của huynh là, về sau ta không thể gặp lại Tiểu Dạ?"
Ngao Cẩn Phong hơi cười cười, "Một năm sau, dược hiệu tự nhiên sẽ biến mất!"
Một năm sau? Nàng lắc đầu một cái! Sao có thể! Nàng còn chưa nói cho Tiểu Dạ, hắn có con! Nhìn Sở Huyễn Huyễn trong ngực Ngao Cẩn Phong, đầu Thủy Liên Y đột nhiên nảy ra một ý niệm. Dù nàng thật sự rời đi, nàng cũng muốn cho Sở Mị Dạ nhìn thấy con của mình rồi mới rời đi.
"Phong ca ca! Ta muốn cho Tiểu Dạ gặp Huyễn Huyễn rồi mới đi!"
Ngao Cẩn Phong nhìn Sở Mị Dạ đã đi vào Vũ Văn phủ, trong mắt tối lại.
"Được! Ta dẫn muội vào!" Một tay ôm Sở Huyễn Huyễn, một tay kéo Thủy Liên Y, quang minh chính đại đi vào Vũ Văn phủ!
Thủy Liên Y hơi run run, Vũ Văn phủ là phủ Thừa Tướng, làm sao có thể dễ dàng đi vào như thế!
Nhưng mà không nghĩ tới, Vũ Văn phủ này thật cho bọn họ quang minh chính đại đi vào rồi!
Phủ đệ rất lớn, người cũng rất nhiều! Hôm nay là ngày đại hỉ của Vũ Văn phủ, có thể thấy sẽ không ai tới gây chuyện hoặc dám đến gây chuyện, thủ vệ đều làm như không thấy những người đến chúc mừng!
Ngao Cẩn Phong lôi kéo Thủy Liên Y đi thẳng đến nơi hành lễ!
Bởi vì có rất nhiều người, tất cả mọi người đều đứng ở cửa. Bên trong truyền đến tiếng la Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường, phu thê giao bái kinh điển!
Thủy Liên Y rõ ràng nói với mình, tất cả đều là giả! Nhưng vẫn không nhịn được cơn co rút đau đớn trong lòng, nàng cảm thấy mình lại bắt đầu bị choáng rồi. Thân thể lung lay hai cái, tựa vào trên người của Ngao Cẩn Phong.
"Phong ca ca! Dẫn ta đi....!" Sắc mặt nàng tái nhợt, trái tim nhảy lên kịch liệt. Nàng biết, vô luận mình nói thế nào, trong lòng không thể nào không thấy khổ sở.
Ngao Cẩn Phong vươn cánh tay ôm bả vai Thủy Liên Y, bàn tay kia rất có lực.
"Được! Chúng ta đi!" Mặc dù mọi chuyện xảy ra hôm nay không nằm trong kết quả hắn dự tính, nhưng Thủy Liên Y chịu chủ động đi với hắn, như vậy đã đạt tới mục đích của hắn rồi!
Thủy Liên Y ngơ ngác dựa vào Ngao Cẩn Phong, bị hắn ôm đi ra ngoài Vũ Văn phủ.
"Đứng lại!" Đột nhiên, một tiếng rống to truyền đến, khí thế hung hăng.
Thủy Liên Y nghe xong, trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh táo không ít. Thanh âm côn đồ thật sự rất quen tai.
"Thì ra thật sự là đạp hư hài sắt không tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu! Mỹ nhân, ta không đi tìm ngươi, ngươi lại chủ động đưa tới cửa!"
Ngao Cẩn Phong nghe xong thì gương mặt vốn lạnh nhạt tựa hồ trầm xuống, ngón tay tựa hồ có động tác.
Thủy Liên Y phản ứng theo trực giác bắt lấy ngón tay thon dài của Ngao Cẩn Phong, lắc đầu một cái.
Xoay người, thấy được vẻ mặt bỉ ổi của Vũ Văn Sâm!