Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 146: Xuất Trần ở Duyệt Tường lâu

Bị Thủy Liên Y mắng to, Vũ Văn Sâm chẳng những không tức giận, tựa hồ càng thêm có hứng thú với nàng! Ở Xích Thành vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như thế!

"Ta thích! Mỹ nhân cay cú như thế, ở trên giường không biết có còn hung hãn như vậy hay không! Vậy nhất định rất có tình điệu!"

Mẹ nó! Thủy Liên Y ôm khuê nữ. Trời ạ! Hiện tại nàng tựa hồ lọt vào tình trạng nguy cấp rồi! Lúc nào Ngao Cẩn Phong mới có thể trở lại? Nếu như rơi vào trong tay của Vũ Văn Sâm này, nàng và nữ nhi đều rất nguy hiểm.

"Thiếu gia! Trong ngực nàng ôm đứa bé!" Sợ cái gì! Một tên chó săn trong đó quả thật nịnh bợ truyền đạt tin tức này cho Vũ Văn Sâm!

Vũ Văn Sâm liếc mắt nhìn Thủy Liên Y, trên mặt lộ ra nụ cười tà.

"Mỹ nhân! Nếu như nàng ngoan ngoãn theo bản thiếu gia, ít như ta có thể sẽ có lương tâm bỏ qua cho đứa bé này! Bằng không! Trực tiếp vứt xuống trong ổ sói cho sói ăn!"

Thủy Liên Y rùng mình một cái, cảm thấy kinh hãi! Nàng sợ con của mình bị thương tổn!

"Các ngươi đừng vô sỉ như vậy! Hư hại danh tiếng Xích Thành, tổ tiên cũng bị hổ thẹn! Các ngươi vì cái gì không chết hết đi!" Thủy Liên Y bị bọn họ vây vào giữa, tính khí quật cường lại lên!

Dân chúng chung quanh nhìn thấyTiểu Bá Vương Xích Thành mang theo chó săn xuất hiện, đều lẫn mất xa xa, không ai dám tiến lên.

Thủy Liên Y mặc áo trắng, tuyệt mỹ giống như tiên nữ.

Nhưng tiên nữ rơi vào phàm trần cũng thật vô dụng! Cho dù có người muốnanh hùng cứu mỹ, vừa nhìn thấy đó là Vũ Văn Sâm chuyên ức hiếp dân chúng Xích thành, cũng liền nhắm mắt!

Lúc này người nào ra mặt, người đó nhất định phải chết!


Thủy Liên Y nhìn Vũ Văn Sâm tới gần nàng, nàng không nhịn được lui về phía sau! Má nó! Nếu hắn đến gần thêm chút nữa, nàng liền đá hắn một cước cho mặt lệch ra, lỗ mũi chảy máu!

"Mỹ nhân! Sợ cái gì! Tới đây cho ta hôn một cái!" Vũ Văn Sâm đánh tới.

Chân phải của Thủy Liên Y đã sớm vận khí, thấy hắn tới đây, đá lên.

Rắc.... A.... Một tiếng gãy xương cộng thêm tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Sâm. Một cước kia vừa đúng đạp trúng cằm của hắn, khiến cho hắn  trật khớp.

"Thiếu gia!" Thấy thiếu gia bị thương, đám chó săn lập tức chen chúc đi lên quan sát thương thế của thiếu gia nhà mình!

Thủy Liên Y thấy tình thế, liền ôm nữ nhi chạy!

"Bắt.... nàng!" cằm của Vũ Văn Sâm chưa có trở về vị trí, nói chuyện cũng mất sức.

"Dạ! Thiếu gia!" Trong nháy mắt đám chó săn đều đuổi theo, gào khóc đuổi theo như chó dữ.

Đám người kia thật đúng là không bỏ qua! Thủy Liên Y chạy như điên, cũng không biết mình chạy về phía nào! Xuyên qua hẻm nhỏ, chạy qua đường lớn! Mùa hè Xích thành hết sức nóng bức! Nàng chạy đến toàn thân đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cổ họng cũng khô, nuốt nước bọt cũng lao lực!

"Huyễn Huyễn! Chúng ta tìm Ngao Cẩn Phong trước! Nếu không chỉ có một con đường chết!" Thủy Liên Y vội vàng, nàng chạy hết nổi rồi! Tại sao kể từ khi xuyên qua thời đại này, nàng luôn phải lẩn trốn, bôn ba ngàn dặm! Hiện tại nàng rất mệt mỏi! Tại sao không có ai có thể cho nàng dựa vào, khiến nàng không có chỗ ngừng nghỉ!

"Ui...!" Đột nhiên đụng vào trong ngực một người!


Lồng ngực thật cứng, bắp thịt săn chắc! Là một nam nhân! Thủy Liên Y cả kinh thất sắc!

"Thủy cô nương!" Đỉnh đầu truyền đến tiếng khàn khàn quen tai.

"Từ thúc?" Thủy Liên Y ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt hung thần ác sát còn có vết sẹo dài!

Gương mặt đen như mực của lão Từ lộ ra nghi ngờ.

"Thủy cô nương, không phải ngươi đang ở Uyên thành? Tại sao lại trở về Xích Thành rồi?"

"Từ thúc! Nói rất dài dòng! Ta bị Vũ Văn Sâm đuổi theo, hắn muốn khi dễ ta! Có thể giúp ta không?"

Lão Từ liếc mắt nhìn Thủy Liên Y, lại xem đứa bé nàng ôm trong ngực, trong mắt lóe lên một ánh sáng không dễ dàng phát giác.

"Đi theo ta!" Lão Từ dẫn đường trước mặt, quẹo trái quẹo phải.

Thủy Liên Y đi theo phía sau hắn, nhìn bóng lưng của ông, luôn có một cảm giác quen thuộc! Tựa hồ đã từng gặp ông!

Nhìn bóng lưng lão Từ căn bản cũng không giống như một đại thúc trung niên! Ngược lại rất là giống nam tử trẻ tuổi!

Chỉ là, lúc này nàng không rãnh nghiên cứu nhiều như vậy, ôm đứa bé, nàng muốn né tránh Vũ Văn Sâm chết tiệt và đám chó săn!


Lão Từ dẫn nàng chạy vào trong một ngõ hẻm. Trong ngõ hẻm có một cánh cửa đình viện sơn màu đỏ đậm, hình như là một hậu viện!

"Đi theo ta!" Lão Từ nắm cánh tay của nàng dẫn nàng vào trong viện, tiện tay khóa lại cửa!

Thủy Liên Y bị hắn lôi kéo vào cửa, chạy vào một lầu các!

Lầu các là tầng hai, trang trí thanh nhã, không có nhiều trang sức, nhưng nhìn vô cùng thoải mái!

"Từ thúc! Đây là chỗ nào?"

Lão Từ nhìn nàng một cái, nơi này là hậu viện Duyệt Tường lâu!

Hít vào một hơi, Thủy Liên Y có chút ngạc nhiên.

"Từ thúc, nơi này có người tới không?" Ngộ nhỡ Vũ Văn Sâm đuổi theo tới đây, vậy bọn họ không phải rất nguy hiểm sao. Nàng còn có thể liên lụy lão Từ.

Lão Từ lắc đầu một cái, "Nơi này bình thường không ai tới! Ngươi nghỉ ngơi ở nơi này! Ta đi ra ngoài xem đám người Vũ Văn Sâm rời đi chưa!"

Thủy Liên Y gật đầu, "Từ thúc! Cám ơn người!"

Lão Từ cười, lúc này mặt hung thần ác sát cũng không khủng bố lắm!

Nhưng không đợi lão Từ rời đi, liền nghe tiền viện truyền đến thanh âm huyên náo.

"Sâm thiếu gia! Chỗ chúng ta thật không có người tới! Hậu viện càng không thể! Đó là chỗ ở của ông chủ! Không ai đến quấy rầy! Sâm thiếu gia! Ngài ngàn vạn đừng đi! Hậu viện là một cấm địa!" ngoài lầu các truyền tới  tiếng khẩn cầu của đám người làm Duyệt Tường lâu.

"Hừ! Tiểu thiếp của bản thiếu gia chạy trốn! Có người thấy nàng chạy tới hậu viện Duyệt Tường lâu các ngươi! Cả Xích Thành, không có chỗ nào bản thiếu gia không thể đến! Đừng nói Duyệt Tường lâu nho nhỏ này, coi như là hoàng cung bản thiếu gia cũng nói tới thì tới, nói đi là đi!


Thủy Liên Y ôm chặt đứa bé, trên mặt có lo lắng.

Lão Từ ấn nàng ngồi ở trên giường, từ từ đi ra khỏi phòng.

"Từ thúc!" Thủy Liên Y gọi ông.

"Thủy cô nương! Yên tâm! Không có sao!" sau khi Lão Từ đi ra liền khép cửa phòng lại.

Thủy Liên Y đứng ngồi không yên, không biết lão Từ có thể bởi vì mình mà đắc tội Vũ Văn Sâm đó hay không!

Nếu Vũ Văn Sâm có thể mạnh miệng, nói vậy hắn cũng có núi dựa! Lão Từ là một phu xe, làm sao có thể chống lại ác ôn đó.

Nhưng, kể từ khi lão Từ đi ra lầu các, bên ngoài chỉ truyền đến giọng nói rất nhỏ, sau đó cả một câu nói cũng không có!

Thủy Liên Y tò mò, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghe được tiếng bước chân, cửa phòng được mở ra, một bóng người đi vào.

"Từ....!" Thủy Liên Y ngây ngẩn cả người! Người thì không có thay đổi, nhưng gương mặt đó?

Lão Từ.... Có thể xưng hắn lão Từ không! Nam nhân này chỉ khoảng ba mươi, gương mặt màu đồng không có biểu cảm gì! Hắn là ai?

"Ngươi.... Là ai?" Thủy Liên Y hồ đồ, đây không phải là lão Từ a!

"Ta là Xuất Trần!" thanh âm của nam tử không còn khàn khàn, mà trở nên trong suốt rất nhiều!