Từ Phong Hỏa Nhai trở lại Vương Phủ, Thủy Liên Y vẫn bị Sở Mị Dạ ôm vào trong ngực!
Hắn yêu nàng như thế, thương tiếc nàng như thế, sủng nàng như thế! Từng có một lần xa cách thống khổ, lúc này gặp lại là không dễ dàng cỡ nào!
Sở Mị Dạ âm thầm cảm kích trời xanh, làm cho hắn có cơ hội nhìn thấy nàng, ôm nàng vào lòng, làm cho nàng lại thuộc về hắn!
Cùng nhau ăn xong bữa tối, Thủy Liên Y áo trắng tuyệt sắc cùng Sở Mị Dạ áo đen lãnh khốc, cùng nhau về phòng ngủ.
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn! Bọn họ từ biệt cũng gần ba tháng, hơn nữa còn là sinh ly tử biệt! Thủy Liên Y cho là mình sẽ chết, mà Sở Mị Dạ cũng nghĩ nàng đã chết!
Lần này gặp lại, làm cho bọn họ đều khẩn cấp, muốn đem đối phương chặt chẽ ôm vào trong ngực của mình, vĩnh viễn không buông ra!
Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường!
"Tiểu Y!” Sở Mị Dạ thâm tình nhìn nàng, vươn ngón tay thon dài chậm rãi cởi bỏ xiêm y của nàng.
Thủy Liên Y đỏ mặt, xấu hổ, e sợ cùng hắn đối diện.
"Tiểu Dạ...... Ta...... Mệt mỏi quá!" Nàng không biết vì sao mình lại nũng nịu như vậy! Đây không phải là tác phong của nàng a! Chỉ là, đã làm một ngày một đêm rồi, hắn không phải còn muốn cái kia!
"Tiểu Y! Chúng ta nên đi ngủ rồi!" Sở Mị Dạ cởi áo ngoài của nàng, liền thấy áo ngực màu trắng của nàng đẫy đà đẩy lên giống như muốn trướng mở, ánh mắt của hắn thâm thúy.
Bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, Thủy Liên Y vươn tay che ở trước ngực của mình.
"Tiểu Y!......!" Hắn đem nàng ép ở trên giường, cúi đầu.
Cánh môi Thủy Liên Y bị ép sát, đầu lưỡi Sở Mị Dạ trượt vào khoang miệng của nàng.
Tư thái hắn xâm lược thực hung mãnh, cường ngạnh hấp thu mật ngọt trong miệng nàng.
Đầu lưỡi cực nóng ở trong miệng của nàng tận tình quấy loan lưỡi non mềm của nàng, nhiệt tình của hắn làmnhiễu loạn tâm trí nàng.
Tiếng thở dốc rất nhỏ của Thủy Liên Y tràn ra từ cánh môi nàng, môi mềm bị hôn đến đỏ sẫm giống như đóa hồng diễm lệ.
Hắn thâm tình nhìn, trong miệng tán thưởng, nhẹ vỗ về cánh môi phiếm ánh nước của nàng.
Đôi môi hé mở của nàng mê hoặc hắn, làm cho hắn hãm sâu trong đó.
Bụng dưới của Sở Mị Dạ nảy lên nhiệt lưu, không khỏi cúi đầu tiếp tục cắn cánh môi hồng nhuận của nàng.
Thủy Liên Y không bị khống chế bắt đầu động thủ lột bỏ quần áo trên người hắn, hai người hôn đến phân không ra lẫn nhau, nàng cởi bỏ áo choàng của hắn, đem tay nhỏ bé với vào trong ngực của hắn, xoa lồng ngực trơn bóng của hắn.
Sở Mị Dạ cởi quần áo của nàng, giật xuống áo ngực nàng, lấy tay phủ lên đẫy đà cao ngất của nàng.
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y kinh hô, cảm giác tê tê kia làm cho nàng một trận run run.
Sở Mị Dạ áp chế dục vọng hồi lâu giờ đang rục rịch ở trong người, hắn rốt cuộc khắc chế không được khát vọng nàng, hắn muốn có tất cả của nàng.
Hắn muốn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve qua cánh tay của hắn, lướt qua lồng ngực của hắn, ôm eo của hắn, lưu luyến ở trên hông hắn.
Thân thể cực nóng của hắn, rơi trên da thịt của nàng, làm cho nàng không hiểu sao tâm hoảng ý loạn, toàn thân đều run rẩy.
"Tiểu Y!" Hắn gọi tên nàng, tình yêu tràn đầy cả trái tim hắn, vây quanh cả người hắn.
Hắn muốn túm lấy độ ấm của nàng, cảm thụ trắng mịn khi cùng da thịt nàng kề nhau, thể hội tốt đẹp cùng nàng hợp lại làm một.
Quần áo hai người ở trong lúc ý loạn tình mê càng ngày càng ít, dần dần đều trần trụi gặp nhau!
Da thịt tinh tế của nàng không ngừng đè ép phân thân nóng bỏng của hắn, dục niệm bỗng nhiên như nước sông tràn đê che mất lý trí của hắn!
Động tác hắn mềm nhẹ, đầu lưỡi vẽ qua trước ngực nàng sau đó làm cho nàng co rúm lại một chút.
"Tiểu Dạ!" Cảm nhận được hắn cường ngạnh, nàng biết một đêm này lại vẫn là một đêm không ngủ!
Thấy nàng không có trốn tránh, Sở Mị Dạ thuận thế ở trước ngực nàng lưu luyến không đi, vẽ bộ ngực tốt đẹp của nàng, trêu chọc đỉnh nụ thẹn thùng.
Tình dục như bài sơn đảo hải tràn đến, che mất hai người bọn họ!
Sở Mị Dạ cầm lấy tay nhỏ bé của nàng ôn nhu hôn đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng cắn cắn ngón tay nàng.
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y kinh hô! Hắn trêu chọc như vậy, làm cho tâm nàng từng đợt rung động!
Nàng đỏ mặt nhìn hắn, cảm giác được lồng ngực run run. Vì sao nàng lại bởi vì động tác nho nhỏ của hắn mà cảm thấy tâm tư hỗn loạn!
"Tiểu Y! Ta yêu nàng!" Da thịt Sở Mị Dạ gắt gao kề nhau với nàng.
"Tiểu Dạ! Ta cũng yêu chàng a!" Tay nhỏ bé của Thủy Liên Y ôm tấm lưng rắn chắc của hắn.
"Ta tới!" Hắn cúi đầu khẽ hôn môi của nàng, mặt của nàng, vành tai của nàng!
"Ưm......!" Thủy Liên Y tràn đầy thẹn thùng! Tuy rằng đây không phải là tác phong của nàng, nhưng là nàng thật không phải cố ý giả bộ nũng nịu như vậy!
Sở Mị Dạ vừa dùng lực, phân thân của hắn vùi thật sâu vào trong cơ thể của nàng, như là đỉnh lên chỗ sâu nhất.
"A......!" Thủy Liên Y phát ra tiếng kêu sung sướng, cả người lâm vào trong một mảnh hạnh phúc.
Sở Mị Dạ cố ý đong đưa bờ eo của nàng, làm cho nàng thân thiết cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Thân mình Thủy Liên Y đã hoàn toàn vì hắn điên cuồng, vì hắn nở rộ.
Sau khi hắn tiến vàng liền yên lặng, làm cho nàng khó chịu không ngừng vặn vẹo.
"Tiểu Dạ......!" Nàng có chút khát cầu hô hắn.
"Ta ở đây! Tiểu Y!" Khóe miệng hắn cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
Nhìn đến hắn cười xấu xa, Thủy Liên Y buồn bực!
"Chàng thật xấu!" Nàng vươn tay nhỏ bé nhéo cánh tay hắn, lại chỉ thấy hắn cười, không thấy hắn đau.
"Ta làm sao xấu?" Hắn rút phân thân ra.
Hít vào một hơi, đột nhiên có cảm giác mất mát, làm cho Thủy Liên Y khó chịu đem chân đặt lên sườn hông của hắn.
"Tiểu Dạ...... Mau!" Nàng làm nũng.
"Mau cái gì?" Sở Mị Dạ biết mà vẫn hỏi.
"Không để ý tới ngươi!"
"Tiểu Y! Ta sai rồi!" Sở Mị Dạ hôn nàng thật mạnh.
Hắn đem phân thân của mình một lần lại một lần thật sâu tiến vào trong cơ thể nàng.
Không ngừng mà ma sát mỗi điểm kỳ diệu trong cơ thể nàng.
Cảm giác khoái hoạt không ngừng xoay quanh lên tới cực hạn, phút chốc vỡ ra!
"Tiểu Dạ!"
Thân thể Thủy Liên Y điên cuồng mà run rẩy, bởi vì nàng cảm nhận được một trận khoái cảm thật lớn, từ trong cơ thể muốn nổ tung lên, cho đến tứ chi bách hài!
Đột nhiên truyền đến khoái cảm, làm cho nàng không biết theo ai, lâng lâng bay lên bầu trời, vừa nhảy xuống, tiếp tục bắn lên, rồi lại rơi xuống!
Cảm giác như vậy căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung, nàng chỉ có thể ở trong cảm giác vui thích này lên tiếng thét chói tai, cho đến khi thanh âm khàn khàn, cho đến khi tứ chi trống rỗng mềm yếu vô lực.
Sở Mị Dạ biết nàng đã đạt đến đỉnh sung sướng, nhưng là hắn còn không có đạt tới! Hắn còn muốn tiếp tục, cho nên cũng không có buông tha nàng.
Hắn đem Thủy Liên Y còn ở trong sự vui sướng toàn bộ ôm lấy, sau đó đem nàng lật người lại, quỳ gối trên giường.
Ở phía sau nàng lại một lần đem kiên đĩnh của mình tiến vào trong cơ thể còn đang co rút của nàng.
"Tiểu Dạ! Ta không được! Van cầu chàng......!" Nàng thật sự mệt mỏi quá, rốt cuộc kiên trì không được rồi!
Sở Mị Dạ phát hiện thân thể của nàng có chút không chịu nổi, mới bắt đầu điên cuồng nhanh chóng tiến lên.
Chung quanh mọi sự vật đều an tĩnh lại, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hô hấp ồ ồ của hắn, nàng thở gấp đón ý nói hùa, tiếng thân thể bọn họ va chạm.
Cơ vai sau của hắn đột nhiên gồng lên, vận động gầm thét kịch liệt, cuối cùng ở trong cơ thể sắp hỏng mất của nàng run rẩy.
Thủy Liên Y ghé vào trên mặt giường lớn hỗn độn, nhắm mắt lại, trên môi là nụ cười thỏa mãn.
Sở Mị Dạ ghé vào bên cạnh nàng, quyến luyến hôn lấy mỗi một tấc da thịt trên tấm lưng trần của nàng. Tay hắn lướt qua cái mông của nàng, chân của nàng!
Thủy Liên Y cảm thấy phía sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức ngứa ngáy, hắn dùng môi ở trên người của nàng ấn ra một đám dấu hôn thật nhỏ.
Sở Mị Dạ vuốt phía sau lưng che kín dấu hôn của nàng, dùng môi lưỡi hôn nên da thịt tinh tế băng khiết của nàng!
Rốt cuộc không thả ra, cũng rời không được