Thủy Liên Y cảm thấy mình hình như lên phải thuyền giặc rồi! Mặc dù Phượng di nói nàng chỉ là hậu bị, không nhất định phải ra sân! Nhưng nàng cảm thấy trong lòng vô cùng bất an!
Một Sở Thánh Hạo đã dọa nàng thành bệnh tâm thần rồi. Cấp bậc của hoàng đế Ân Xích quốc này so với Sở Thánh Hạo cũng không biết ai hơn ai kém!
Mặc dù trong lòng đang đánh trống, nhưng Phượng di và Hương di dù sao cũng có ân chứa chấp nàng, nàng có thù oán luôn quên, nhưng có ân lại muốn báo!
"Thủy Thủy!" Phượng di thấy Thủy Liên Y suy tính thật lâu, gương mặt khó xử, không khỏi có chút gấp gáp! "Thủy Thủy! Nếu như lần này cô nương Tử Hương uyển được hoa khôi con sẽ không cần xuất hiện nữa, chỉ khi họ thất thế con mới phải ra sân! Bất kể con phải ra sân hay không, chỉ cần Tử Hương uyển thắng, Phượng di đáp ứng, cho dù phải dùng bất cứ biện pháp gì cũng sẽ đưa ngươi đến Uyên thành!"
Ách.... Thật dụ hoặc! Đây là dụ hoặc trần trụi nhất! Thủy Liên Y mặc dù thấy khó khăn, nhưng vừa nghĩ tới Phượng di sẽ đưa nàng đến Uyên thành, nàng lại động lòng rồi! Nếu như chỉ dựa vào bản thân nàng, đến năm nào nàng mới có thể tìm được Tiểu Dạ! Chờ nàng gặp được Tiểu Dạ, nàng nhất định sẽ bảo hắn về Mặc thành tìm Sở Thánh Hạo báo thù cho Sở Húc Nhật!
"Được! Phượng di! Con đáp ứng người! Chỉ là.... Nếu như không cần con ra sân, con vẫn muốn ẩn núp! Nhưng mà.... Ngộ nhỡ!"
"Ngộ nhỡ cái gì? Thủy Thủy?"
"Ngộ nhỡ có người quấy rầy con, Phượng di người phải giúp con!"
Phượng di cười, "Thủy Thủy con yên tâm! Tranh tài hoa khôi cũng có quy định riêng! Hơn nữa có hoàng thượng tự mình giám thị, không ai dám khi dễ con!"
Thủy Liên Y oán thầm: hoàng thượng mới đáng sợ! Người khác căn bản không gây sợ hãi bằng hắn a!
Nội quy trang tài? Không biết dự thi hoa hậu ở cổ đại có quy tắc ngầm gì không!
"Phượng di! Bằng không chúng ta cũng dùng quy tắc ngầm!"
"Cạn cái gì?" Phượng di hồ đồ. Hương di bên cạnh cũng cảm thấy khó hiểu.
"Quy tắc ngầm! Chính là đưa mấy mỹ nữ cho giám khảo!" gương mặt Thủy Liên Y lộ ra nụ cười giả tạo, "Dù thời kỳ nào, đoán chừng công kích kiểu viên đạn bọc đường (trong cứng ngoài ngọt) là mãnh liệt nhất, có thể làm tan rã lòng người nhất! Cái này chính là quy tắc ngầm con muốn nói cho hai người biết ha....!"
Thủy Liên Y bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải ý tứ cụ thể của quy tắc ngầm một lần, mãi cho đến Hương di và Phượng di bừng tỉnh hiểu ra!
"Thủy Thủy! Chiêu này thật là lợi hại! Lát nữa ta tìm mấy cô nương thương lượng một chút! Ai nha! Sao chúng ta không nghĩ tới! Để mấy cô nương tham gia thi đấu đi tạo quan hệ tốt với mấy giám khảo!" sắc mặt Phượng di vui mừng.
"Chỉ là, vậy có tính là hối lộ không?" Hương di vẫn có chút lo lắng.
Thủy Liên Y không biết tội đút lót ở thời đại này bị phạt thế nào, cho nên cũng có chút lo lắng.
"Thôi! Vẫn là nên bằng thực lực!" Phượng di cũng cảm thấy không thể! Dù sao cũng là hoàng thượng tự mình giám thị, muốn thay đổi thật giả cũng có chút khó khăn, chủ yếu là sợ tiền mất tật mang!
"Thủy Thủy! Nhiệm vụ của con rất nặng nề đấy!" Phượng di vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của Thủy Liên Y, "Hi vọng các cô nương Tử Hương uyển ra sức! Không khiến ta mất mặt quá thảm!"
Nhiệm vụ này thật nặng! Thân thể nhỏ này của nàng không biết có chịu đựng nổi không?
Thủy Liên Y âm thầm kêu khổ, đến lúc đó nàng có phải không thể chỉ lộ ra đôi mắt, có phải sẽ phải bước ra ánh sáng hay không? A! Oh My God! Nàng không muốn bị người ta thấy! Rất xinh đẹp không phải là lỗi của nàng, nhưng ló mặt nhiều lần ở trước mặt công chúng, lại thành quyến rũ người khác, chính là nàng là không phải muốn thế a….
Không biết nàng ra khỏi phòng của Phượng di như thế nào, Thủy Liên Y tìm thềm đá ngồi xuống ở hậu viện Tử Hương uyển. Hôm nay nàng còn đả thương người ở ngoài Xích thành! Không biết tên háo sắc Ân Thần Tinh đó có chuyện gì hay không? Trán của hắn hình như còn chảy máu!
Ai nha! Càng nghĩ càng phiền lòng rồi! dựa vào cách ăn mặc và khí chất của tiểu tử kia cũng không phải tầm thường, không phải hào môn thế gia giàu có thì chính là con cháu nhà vương công đại thần! Ngộ nhỡ, nàng chỉ nói ngộ nhỡ, nếu nàng đi tham gia cuộc tranh tài hoa khôi, bị tiểu tử kia phát hiện thì sao?
Nhà giàu dùng một túi bạc cũng có thể đập chết nàng! Con nhà giàu tìm lão tử tùy tiện an bài một tội danh cho nàng là có thể giam cầm nàng! Hảo hán Lâm Xung trong Thủy Hử chẳng phải cũng bị Cao Nha Nội[1] khi dễ như vậy, huống chi nhân vật nhỏ muốn võ công không có võ công, muốn tiền không có tiền, muốn thế không có thế như nàng!
Cả người Thủy Liên Y liền lâm vào rối rắm, nàng cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi!
……………………………..
Mấy ngày sau.
Ngày mai sẽ là cuộc so tài hoa khôi, tất cả các cô nương dự thi đều phải vào hoàng cung tham gia chọn lựa hoa khôi. Do hoàng đế đương triều tự mình ngợi khen!
Giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, tất cả các cô nương đều toàn lực ứng phó! Thương nhân nổi tiếng bán phấn bột nước, châu báu đồ trang sức ở Xích Thành, mấy ngày nay đều ở chạy đến ba thanh lâu này. Các cô nương vì chuẩn bị không ngại tốn tiền, cái gì đắt đều mua, cái gì tốt đều lấy!
Thủy Liên Y vẫn ở hậu viện quét dọn, dọn dẹp bụi bậm bên trong viện! Dù sao Phượng di nói rồi, nàng chỉ là dự bị, trừ phi các cô nương Tử Hương uyển đều không được, nàng mới phải ra sân!
Thật ra thì các cô nương Tử Hương uyển, nàng đều đã gặp qua, cũng không tệ! Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú! Muốn dạng nào đều có, không có gì không tinh thông! Lại nói về nàng, trừ dáng dấp còn cường ngạnh, nàng căn bản không biết gì! Càng không biết cổ đại lựa chọn hoa khôi như thế nào, cần chuẩn bị những gì!
Ngày mai phải vào cung, tay Thủy Liên Y cầm cây chổi hơi run! Nàng sinh ra có chứng sợ hãi nghiêm trọng với hoàng cung! Nàng tổng cộng vào cung hai lần, mỗi một lần đều vết thương chồng chất!
Lần đầu tiên khiến nàng dưỡng bệnh hơn nửa tháng trên giường!
Lần thứ hai khiến nàng mất đi con của nàng và Tiểu Dạ! Còn hại Sở Húc Nhật mất mạng!
Thủy Liên Y cắn môi, không biết hoàng thượng Ân Xích quốc là người như thế nào, không biết những việc nàng làm rốt cuộc có đúng hay không! Nhưng nàng muốn đến Uyên thành, cổ đại không có máy bay, không có xe lửa, thậm chí ngay cả xe đạp cũng không có! Mà nàng ngoại trừ dựa vào lực lượng của Phượng di, căn bản không có cách nào đi xa!
Thật là rối rắm a!
Buổi tối hôm đó, Hương di tới phòng Thủy Liên Y, đem tới một bộ xiêm áo lụa màu trắng.
"Hương di? Đây là?" Thủy Liên Y không hiểu.
"Tiểu Y.... Thủy Thủy a! Mặc dù có thể khiến con khó xử, nhưng vẫn cầu xin con giúp một tay!" trên mặt Hương di có chút áy náy. "Thanh lâu Xích Thành vẫn cạnh tranh rất kịch liệt! Hai chỗ khác đều có người trên triều đình bảo bọc, Tiểu Phượng một thân một mình chống đỡ cả Tử Hương uyển, thật ra thì cũng là vì nhiều cô nương đáng thương! Trên người của mỗi người đều có một đoạn quá khứ thống khổ khó có thể nhớ lại!"
Thủy Liên Y gật đầu, đúng! Cô nương trong sạch, nếu như không có thiên tai nhân họa gì, ai nguyện ý đi tới thanh lâu cho nam nhân chà đạp a!
"Thủy Thủy a! Nếu như cô nương Tử Hương uyển lấy được vòng nguyệt quế hoa khôi, hoàng thượng chẳng những sẽ ngợi khen hoa khôi, cả Tử Hương uyển cũng sẽ thăng chức rất nhanh! Xin con hãy giúp chúng ta!"
"Hương di!Con không phải đã đáp ứng sao? Người yên tâm! Con nói lời giữ lời!"
"Cám ơn con. Thật lòng cám ơn con!" Hương di vô cùng cảm động. "Thủy Thủy! Bộ quần áo này ngày mai con thay vào! Nếu thật cần con giúp một tay, hi vọng con có thể toàn lực trợ giúp Tử Hương uyển!"
"Vâng!” Thủy Liên Y gật đầu một cái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Cao Nha Nội: vốn là người hầu của Cao Cầu nhưng nhờ nịnh bợ, vô sỉ, không từ thủ đoạn nên được Cao Cầu nhận làm con nuôi. Cao Cầu là kẻ thù của Lâm Xung. Cao Nha Nội và cha nuôi đã dùng hết mưu kế hãm hại Lâm Xung, bức Lâm Xung lên Lương sơn.