Khi tới địa điểm thì chiếc xe màu trắng theo đuôi không biết đã mất bóng dáng hồi nào.
Thời gian buổi trưa, còn là ngày làm việc trong tuần, khách khứa tại nhà hàng cao cấp từ trước đến nay rất ít. Hai người gọi món xong, nhân viên cầm thực đơn rời khỏi.
Chu Dư Ngôn giương mắt nhìn sang Giang Lăng, làm như lơ đãng hỏi: “Lễ đính hôn, em thích hình thức nào?”
Giang Lăng chống cằm nhìn cảnh phố phường ngoài cửa sổ, cô thờ ơ đáp lại: “Em không thành vấn đề, anh sắp đặt là được rồi.”
“Không thành vấn đề?” Chu Dư Ngôn nhướn mày.
“Em đang suy nghĩ một việc.” Giang Lăng thu lại tầm mắt, cô nhìn thẳng anh, “Anh định công khai thân phận sao? Còn thân phận Ngôn Úc, anh tính làm thế nào?”
Chu Dư Ngôn nói: “Nói với bên ngoài ‘Ngôn Úc’ là họ hàng của anh, cho nên diện mạo của bọn anh tương tự. Hiện tại anh ta được cử đi nước ngoài khai thác thị trường. Về phần nội bộ…cái này em không cần lo, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”
Giang Lăng khựng lại: “Giải thích của anh cũng thật là có lệ.”
“Phải không?” Chu Dư Ngôn chỉ cười, không tỏ rõ ý kiến.
Ăn xong bữa trưa, Chu Dư Ngôn đưa Giang Lăng trở về tập đoàn Giang thị.
Nhìn theo Giang Lăng tiến vào tòa cao ốc tập đoàn, trợ lý Lưu hỏi: “Chu tổng, anh làm vậy không sợ cô Giang phản cảm sao?”
Chu Dư Ngôn nói bâng quơ: “Tại thương trường nói chuyện thương trường, trong chuyện giao dịch chưa bao giờ nói tới phản cảm. Chỉ có chấp nhận và không chấp nhận.” Anh khựng lại, “Hơn nữa, không phải còn có nước cờ sau à.”
Trợ lý Lưu nhìn ý cười hời hợt ở đáy mắt anh, anh ta chỉ đành giữ im lặng.
***
Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, Giang Lăng bắt đầu khôi phục trạng thái đi làm tan làm. Ngày hôm sau cô như thường ngày quẹt thẻ đi làm. Tính ra hôm nay mới xem như là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm sau khi về nước.
Giang Lăng đến phòng trà nước pha một tách cà phê bưng vào văn phòng, cô mở máy tính lên xem tin tức trên mạng.
Tại một góc không bắt mắt, tin tức nóng hổi được đẩy lên ——
[CEO tập đoàn Tạ thị Tạ Minh Nhiên hôm qua bị cảnh sát bắt giữ điều tra, tình nghi phạm tội mưu sát.]
Vị Tạ tổng này bình thường làm việc kín đáo, tin tức gây sốc này cũng không khiến bao nhiêu người để ý, ngay cả bình luận cũng ít ỏi có thể đếm được.
Lúc này có người gõ cửa văn phòng.
“Mời vào.”
Cánh cửa đẩy ra, người vào là Phương Gia Minh.
“Em về rồi à?” Anh ta hỏi.
Hôm qua Phương Gia Minh ra ngoài bàn chuyện công việc, hai người vẫn chưa gặp mặt.
“Phải.” Giang Lăng đứng lên nói, “Hôm nay Tô Y Nhiên cũng không đi làm ư?”
Ban nãy cô xem qua sổ ghi chép chấm công của Tô Y Nhiên trong hệ thống nội bộ, mấy hôm nay cô ta không quẹt thẻ đi làm.
Phương Gia Minh đẩy mắt kính, trên mắt kính ánh lên tia sáng: “Anh nghe nói mấy hôm nay cô ta không đến công ty.”
“Thế à?” Giang Lăng tùy ý nói, “Vậy lại chờ thôi.”
Phương Gia Minh hỏi: “Chuyến lưu diễn ở nước ngoài thế nào, thuận lợi chứ?”
Giang Lăng nhìn qua cánh cửa mở ra mà nhìn về phía trợ lý Lương ở bên ngoài, cô mỉm cười: “Tất cả đều thuận lợi.” Cô dừng một chút, “Như vậy có thể bắt đầu rồi.”
“Anh hiểu.” Phương Gia Minh nói, “Không quấy rầy em nữa, anh về làm việc trước.”
***
Lần chờ đợi này cũng không quá lâu.
[Chúng ta gặp mặt đi.]
Sau buổi trưa là thời gian thư giãn, Giang Lăng lại nhận được một tin nhắn. Cô chỉ nhìn một cái rồi buông di động xuống, không đáp lại. Mười mấy phút sau, đối phương bắt đầu miệt mài gửi tin nhắn cho cô.
[Trong tay tôi có một số thứ mà cô nhất định cảm thấy hứng thú.]
[Tôi biết tất cả nội tình của cô.]
[Nếu cô không tin, tôi có thể cho cô xem chứng cứ.]
[Nếu tôi giao nó cho cảnh sát, cô cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?]
[Cô không đến, cô tuyệt đối sẽ hối hận.]
Giang Lăng vẫn không trả lời.
Đối phương thông qua MMS gửi sang mấy tấm ảnh đã làm mờ cho cô.
Giang Lăng xem từng tấm, cô cầm lên chai sữa uống hết mới đặt chai xuống, sau đó thong thả trả lời: [Được, gặp ở đâu?]
Đối phương rốt cuộc dừng oanh tạc tin nhắn liên tục, mau chóng gửi sang địa điểm và thời gian: [Hai giờ trưa, quán cà phê Thời Quang.]
Giang Lăng xem xong thì thoát khỏi giao diện, cô ra khỏi văn phòng đến nơi hẹn. Quán cà phê này nằm gần CBD, đi bộ qua cũng không xa. Nửa tiếng sau, Giang Lăng đến chỗ đã hẹn.
“Chào mừng quý khách.”
Nhân viên quán cà phê mở cửa ra mời Giang Lăng tiến vào. Khi Giang Lăng đến thì vào thời gian này ở đây không có bao nhiêu khách khứa, cô nhìn một cái là thấy được Tô Y Nhiên ngồi tại chiếc bàn nằm trong cùng.
Tô Y Nhiên vẫn mang dáng vẻ lo sợ bất an, thỉnh thoảng nhìn ra xung quanh. Trông thấy Giang Lăng, cô ta mau chóng thu về tầm mắt, cầm lấy cà phê trên bàn uống một hớp, che giấu vẻ xấu hổ của mình.
“Tô Y Nhiên?” Giang Lăng đi về phía cô ta, có chút nghi hoặc, “Người hẹn tôi ra chính là cô?”
“Là tôi.” Tô Y Nhiên dứt khoát thừa nhận, “Cô Giang rất bất ngờ sao?”
“Tôi nghe đồng nghiệp nói mấy hôm nay cô không đi làm.” Giang Lăng ngồi xuống đối diện cô ta, tỏ vẻ thân thiện hỏi, “Mấy hôm nay cô gặp phải khó khăn gì ư?”
Tô Y Nhiên nắm chặt cái túi trong tay, cô ta nhịn cơn giận: “Cất lại bản mặt giả mù sa mưa của cô đi! Nếu đã nhận được tin nhắn của tôi thì còn làm ra vẻ dối trá làm gì?”
Giang Lăng nhíu mày, im lặng một lúc mới hỏi: “Vậy cô Tô gửi những tấm ảnh này cho tôi là có ý gì?” Làm như nhớ ra gì đó, cô lại hỏi, “Đoạn video trong hộp thư của tôi lần trước cũng là cô gửi cho tôi?”
Tô Y Nhiên thẳng thừng thừa nhận: “Đúng vậy, là tôi gửi cho cô.”
“Cô cũng thấy rồi đấy, những việc ba cô đã làm với tôi.” Cô ta hạ thấp giọng, “Trong tay tôi còn có bằng chứng ba cô tham ô công quỹ.”
Động tác của Giang Lăng khựng lại, cô kinh ngạc thốt ra: “Tham ô công quỹ?”
“Điều đó không có khả năng, tại sao ba tôi có thể làm như vậy.” Cô tỏ vẻ không tin, “Vả lại cô chỉ là một thư ký nhỏ bé, làm sao biết được chuyện này?”
“Cô không tin? Vậy tận mắt xem đi.”
Tô Y Nhiên cười lạnh, ném một phần văn kiện lên bàn.
Giang Lăng do dự cầm trên tay, cô mở ra xem, càng đọc sắc mặt càng nghiêm trọng hơn: “Làm sao cô có được những thứ này?”
Tô Y Nhiên đắc ý nói: “Không ngờ phải không, chỉ qua vài tháng ba cô đã tín nhiệm tôi như vậy. Những việc này đều qua tay tôi, tôi đương nhiên phải giữ lại một phần riêng. Không chỉ tham ô công quỹ, còn có những chuyện khác… Mọi chuyện mà ba cô đã làm, chứng cứ đều ở chỗ tôi.”
Giang Lăng khép lại văn kiện trên tay, cô bình tĩnh nhìn về phía cô ta: “Vậy cô muốn cái gì?”
“Tôi muốn một triệu!” Tô Y Nhiên vẫn đè thấp giọng, “Sau đó cô phải giúp tôi rời khỏi thành phố B, bảo đảm tôi rút lui an toàn, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Một triệu?” Giang Lăng lặp lại, nói chậm rãi, “Cô Tô, nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Tô Y Nhiên uy hϊế͙p͙ nói: “Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ báo cảnh sát, nói ba cô cưỡng hi p tôi! Hơn nữa nói ra chuyện ông ta tham ô công quỹ, đến lúc đó cô còn có thể làm cô cả nhà họ Giang chỉ tay năm ngón nữa không?”
“Vậy…được rồi.” Giang Lăng không để ý, “Cô báo cảnh sát đi.”
Nụ cười của Tô Y Nhiên cứng lại tại khóe miệng.
Giang Lăng cầm lên văn kiện, mỉm cười: “Tôi còn phải cảm ơn cô, tôi đã nghi ngờ ba tôi tham ô công quỹ từ sớm, vốn đang phiền não nên làm sao tìm được chứng cứ có liên quan, nào ngờ cô đúng lúc đưa tới cửa.”
“Cô ——” Tô Y Nhiên nghẹn họng, chẳng thể thốt nên lời.
Giang Lăng uống một hớp nước chanh, cô cất tiếng nhẹ nhàng: “Còn nữa, tôi nên gọi cô là Tô Y Nhiên, hay nên gọi cô là ——” Cô cố ý khựng lại, “Tô Tùng Khê?”
“Cô cô cô!” Tô Y Nhiên mở to mắt, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn, “Không không không, cô nói cái gì? Tôi nghe không hiểu. Làm sao tôi có thể là Tô Tùng Khê?”
“Đừng giả vờ, chiêu trò thiếu kinh nghiệm của cô đã bị tôi nhìn thấu từ lâu rồi.” Giang Lăng hạ giọng, “Biên bản xuất ngoại và phẫu thuật thẩm mỹ của cô đều nằm ở chỗ tôi, cô, có muốn xem không?”
“Làm sao cô biết được?” Tô Y Nhiên khϊế͙p͙ sợ.
Cô ta đột nhiên phản ứng lại: “Cô đã biết từ lâu? Cô luôn coi tôi là trò cười đúng không?”
Tâm trạng của Tô Y Nhiên trở nên kích động, cô ta bật dậy từ chỗ ngồi: “Giang Lăng, cô đừng hòng sống thoải mái, tôi cho dù…cho dù…nhiều lắm là cá chết lưới rách!” Cô ta cất cao giọng, “Đừng cho là tôi không biết, cô một chân đạp hai thuyền! Một bên câu Chu tổng tập đoàn Chu thị, bên kia thì thân mật với trợ lý của Chu tổng, cô cảm thấy nếu chuyện này lộ ra ngoài thì thanh danh nữ thần đàn vĩ cầm của cô sẽ trở thành thế nào?” Cô ta uy hϊế͙p͙.
Giang Lăng không phản ứng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy cô có biết giúp đỡ người khác tham ô công quỹ thì sẽ bị phán quyết bao nhiêu năm không?”
Tô Y Nhiên, không, Tô Tùng Khê khàn giọng trong nháy mắt: “Giang Lăng! Cô chờ xem đi!”
Cô ta căm hận liếc nhìn Giang Lăng rồi túm lấy cái túi bên cạnh chạy trối chết. Giang Lăng lại uống ngụm nước, sau đó cô lấy ra một cây bút ghi âm trong túi, bấm nút dừng lại.
Trước khi đến quán cà phê gặp mặt Tô Y Nhiên, Giang Lăng đã báo cảnh sát. Tô Tùng Khê vừa chạy ra khỏi quán cà phê thì ngay sau đó đã bị cảnh sát mai phục xung quanh bắt được. Giang Lăng giao bút ghi âm cho cảnh sát, xong chuyện thì rời khỏi.
Sau khi tiến vào cục cảnh sát, Tô Tùng Khê hoàn toàn sụp đổ, cảnh sát gần như chưa kịp hỏi thì cô ta đã khai ra hết.
Về phần Giang Thiệu Quân, Giang Lăng cũng không cố ý giấu giếm, cô cố ý để người khác lộ ra tin tức. Trong nháy mắt, nội bộ tập đoàn Giang thị cũng nhận được tin —— Giang Thiệu Quân tình nghi tham ô công quỹ.
Có người báo cáo, ban ngành có liên quan đương nhiên phái người sang đây điều tra.
Không đợi Giang Thiệu Quân đến tìm, Giang Lăng chủ động tìm tới cửa.
“Ba, bên ngoài đang truyền tin ba tham ô công quỹ là sao?”
Trong văn phòng tổng giám đốc, cô nhìn Giang Thiệu Quân, rất bình tĩnh hỏi: “Có phải ba có chuyện giấu con không?”
“Giang Lăng! Chị có thái độ gì hả? Tham ô công quỹ gì chứ? Tôi không có!” Sắc mặt Giang Thiệu Quân trắng bệch, ông ta phủ nhận.
“Ba, tới lúc này rồi, tại sao ba còn giấu con?” Giang Lăng mang ý sâu xa, “Chuyện quan trọng như vậy, sao ba không nói trước với con? Con có thể giúp ba nghĩ cách, hiện tại nhân viên điều tra tới rồi, không còn đường sống xoay chuyển.”
Giang Thiệu Quân ngã ngồi trên bàn, mặt xám như tro tàn: “Ba, ba cũng không muốn, ba vốn chỉ muốn… Giang Lăng, Giang Lăng, con nhất định phải giúp ba!”
“Ba là ba của con, con đương nhiên sẽ giúp ba.” Giang Lăng có chút khó tin, “Nhưng mà ba thật sự dùng tiền vốn của tập đoàn ư?”
Giang Thiệu Quân tỏ vẻ lo âu: “Ba chỉ muốn, sau khi kiếm được một khoản thì bù trở về, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy! Tất cả tiền vốn đều bị kẹt, ngay cả tiền riêng của ba bỏ vào cũng…”
Giang Lăng nhìn Giang Thiệu Quân, sắc mặt cô nghiêm nghị hồi lâu không nói gì. Thật lâu sau, cô thở dài một hơi: “Ba, ba cũng thật là hồ đồ. Tự ba làm việc này thì thôi đi, sao lại kéo Giang Vĩ Ngọc vào?”
“Vĩ Ngọc?” Vừa nghe được cái tên Giang Vĩ Ngọc, Giang Thiệu Quân thoáng cái hoàn hồn, có chút bất ngờ ngẩng đầu.
Giang Lăng nói sâu xa: “Cậu ấy vừa mới tốt nghiệp, chẳng lẽ ba không biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cậu ấy hay sao? Việc này sẽ ảnh hưởng tới con đường tương lai của cậu ấy.”
“Con…”
Giang Lăng nói: “Mấy hôm nay con đã suy nghĩ kỹ càng, dù thế nào Giang Vĩ Ngọc cũng là em trai của con. Ba, trước kia ba nói đúng, chúng ta có quan hệ huyết thống, sau này con và Giang Tầm lập gia đình thì còn phải dựa vào cậu ấy giúp đỡ. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng, con không mong nhìn thấy điều này.”
Nếu là bình thường, Giang Thiệu Quân nghe được lời này của cô thì nhất định sẽ vui mừng, nhưng lúc này trong lòng ông ta chỉ đầy sốt ruột.
“Giang Lăng, vậy con mau giúp ba nghĩ cách đi! Hội đồng quản trị ban đầu nói không truy cứu chuyện này, nhưng tại sao chuyện này lại lộ ra ngoài? Đám thành viên hội đồng quản trị kia bây giờ còn muốn đình chỉ chức vụ của ba. Giờ ba còn có thể làm sao đây?”
Giang Lăng như là đang suy nghĩ, sau một lúc lâu cô nghiêm mặt nói: “Ba, con có một ý kiến, không biết ba có thể chấp nhận không?”
“Ý kiến gì?” Giang Thiệu Quân vội hỏi ngay.
Giang Lăng điềm tĩnh nói ra biện pháp giải quyết của mình: “Để con tạm thời nhậm chức CEO của tập đoàn Giang thị.”