Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 4: 4: Đóa Hồng Thứ Tư Chú Thích

Trở về nhà mình, không còn chịu sự gò ép của lễ nghi nữa.
Giang Lăng đá đi giày cao gót, cô đến tủ lạnh cầm chai sữa rồi tùy ý ngồi xuống sô pha.
Căn hộ này ở Tinh Sa Loan là món quà sinh nhật mà Giang Thiệu Quân tặng cho cô nhân dịp thành niên.


Khi đó tình thân giả dối giữa bọn họ còn chưa bị phá vỡ, cô vẫn là đứa con gái ngoan trong mắt Giang Thiệu Quân, hơn nữa cô giành được giải thưởng lớn của cuộc thi quốc tế, cho ông ta thể diện rất lớn.


Khu nhà Tinh Sa Loan do tập đoàn Giang thị xây dựng đúng lúc vừa hoàn thành, Giang Thiệu Quân vung tay phóng khoáng trực tiếp tặng cho cô một căn hộ.
Đây coi như là thời khắc hào phóng hiếm có của ông ta đối với đứa con gái này.


Giang Lăng vừa mở ra nắp chai sữa thì di động liền vang lên, cô đưa mắt nhìn biểu thị cuộc gọi bèn bắt máy ngay.
Ở nhà một mình không cần giữ hình tượng tao nhã trí thức.
Cô bắt chéo chân, lười biếng tựa vào sô pha hỏi: “Đến nước M rồi sao?”


Chu Vận Ninh ở đầu dây bên kia nói: “Người chị em, em vừa xuống máy bay thì nhìn thấy con quỷ Tô Tùng Khê lại bôi nhọ chị ở trên mạng, a a a, nhìn thấy lời trích dẫn của con bông sen trắng kia thật là khiến người ta tức giận mà!”


Giang Lăng không để ý: “Mặc kệ cô ta đi, chị cũng không phải nhân vật công chúng gì.”
Chu Vận Ninh là em họ của Chu Dư Ngôn.
Thân là đại tiểu thư tập đoàn Chu thị, Chu Vận Ninh có tiếng ngạo mạn hống hách trong giới.
Cô và Chu Vận Ninh quen nhau qua một lần thi đấu ở nước ngoài.


Lúc ấy, Chu đại tiểu thư đang ở nước ngoài học đại học, cô ấy bị người theo đuổi làm phiền, Giang Lăng chủ động tiến lên giúp cô ấy giải vây.
Hai người thường xuyên qua lại thế là trở thành bạn bè.
Sau khi tiếp xúc nhiều với Chu Vận Ninh, Giang Lăng phát hiện tính tình cô nàng này thực ra không tệ.


“Chị không giận hả?” Chu Vận Ninh hỏi.
Không đợi Giang Lăng tiếp lời, cô ấy nghi hoặc nói, “Không đúng, tại sao Tô Tùng Khê lại đột nhiên nhận lỗi?”
Giang Lăng uống một hớp sữa, cười cười: “Có lẽ cô ta tìm thấy lương tâm.”


“Hôm nay các chị vào vòng bán kết phải không? Chẳng lẽ…” Chu Vận Ninh khựng lại, không biết nghĩ tới cái gì chợt hỏi, “Hôm nay chị có gặp anh…trợ lý bên người anh họ của em không?”


Giang Lăng không biết nghĩ tới gì đó bèn nhoẻn miệng cười: “Em nói anh Ngôn à? Gặp được, một người rất thú vị.”
“Thú vị?” Chu Vận Ninh ngớ ra, “Khoan đã, cái người chị đang nói là Ngôn Úc hả?”


Giang Lăng cười nói: “Ừm, người ta cũng rất man, thấy đồ của chị bị rách còn cho chị mượn áo khoác.”
“Cái gì? Chị nói anh ta…cho chị mượn áo khoác?” Chu Vận Ninh khẩn trương hỏi, “Anh ta anh ta anh ta không làm gì với chị chứ?”


Không đợi Giang Lăng trả lời, cô nàng còn nói: “Vậy nhất định là giả tạo rồi! Lăng Lăng, chị nhất thiết đừng bị anh ta lừa, con người anh ta không có lòng tốt như thế đâu.
Còn cho chị mượn áo khoác, thôi rồi thôi rồi, anh ta nhất định có ý xấu với chị!”


Giang Lăng hỏi: “Vận Ninh, hình như em rất sợ trợ lý Ngôn?”
Chu Vận Ninh giống như mèo con bị đạp trúng đuôi, phản ứng kịch liệt: “Sợ, sợ cái gì? Anh ta có cái gì mà em phải sợ, vì sao em phải sợ anh ta? Có điều anh ta là trợ lý của đại ma đầu… Hừ, em, em chẳng sợ anh ta!”


Cô ấy phủ nhận rất mau chóng, quả thật có mấy phần ý tứ giấu đầu hở đuôi.
Giang Lăng không biết nghĩ tới chuyện thú vị gì, cô lặng lẽ bật cười.


Chu Vận Ninh hạ giọng: “Lăng Lăng à, dù sao chị vẫn phải coi chừng anh ta, cái tên Ngôn Úc đó chính là một gã rất đáng ghét! Lần sau nhìn thấy anh ta nhất định phải cách xa một chút.”
Nghe được giọng điệu nghiêm túc của Chu Vận Ninh, Giang Lăng không trêu cô ấy nữa: “Được, chị biết rồi.”


Chu Vận Ninh nghe được Giang Lăng đồng ý, lúc này mới yên tâm: “Được rồi, không trò chuyện với chị nữa, lát nữa có một buổi trình diễn thời trang, em phải chạy qua đó.”
Giang Lăng đáp: “Được, chờ em về nước chúng ta cùng ăn bữa cơm.”
“Ừm, tạm biệt.”


Kết thúc cuộc gọi, Giang Lăng mở ra công cụ tìm kiếm, cô vừa uống sữa vừa dùng di động tìm kiếm tin tức liên quan tới Chu Dư Ngôn.
Từ khi Chu Dư Ngôn nhậm chức tới nay, anh ta chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, tin tức về anh ta cũng rất hiếm.


Thậm chí trên trang web chính thức của tập đoàn Chu thị, giới thiệu về anh ta cũng chỉ có mấy chữ.
Không có ảnh chụp.
Tìm kiếm tên anh ta, kết quả nhảy ra cũng chỉ có mấy bài báo dùng vài câu nhắc tới tên anh ta.
Không có tin tức nào đáng chú ý.


Bên ngoài có nhiều suy đoán về diện mạo của Chu Dư Ngôn, cho rằng anh ta xấu xí, nghe đồn sau khi chân bị thương thì tính tình càng hung ác nham hiểm hơn.
Giang Lăng không tìm được thông tin nào có ích, ngược lại ở trên trang web tin tức lướt thấy bài báo liên quan đến cuộc thi hôm nay ——


[Tô Tùng Khê rưng rưng nước mắt tuyên bố rút khỏi giải thi đấu đàn vĩ cầm toàn quốc “cúp Hi Quang”]
Bên trong là một đoạn video cộng thêm vài tấm ảnh.
Giang Lăng bấm mở video xem.


Trong đoạn video, Tô Tùng Khê đối diện một đám phóng viên, vành mắt đỏ ngầu cô ta khóc lóc kể lể: “Các vị, tôi xin lỗi, lúc trước tôi cũng bị lời đồn trên mạng gây ra hiểu lầm, cho nên ngộ nhận cuộc thi tồn tại sự bất công, tôi nhất thời xung động đăng lên trên mạng một vài ý kiến không đúng sự thật.”


“Tại đây, tôi xin lỗi đến thí sinh bị tôi lỡ tay làm tổn thương.
Mặt khác, bởi vì một số nguyên nhân tôi quyết định rút khỏi giải thi đấu.”
“Vì sao cô Tô đột ngột quyết định rút khỏi cuộc thi?”
“Là nguyên nhân gì?”


“Vì sao cô Tô bỗng nhiên sửa đổi nhận xét, có phải cô có lời khó nói không?”


“Cô Tô Tùng Khê, ‘thí sinh’ mà cô nhắc tới là chỉ thí sinh Giang Lăng phải không? Việc đó có liên quan tới quyết định rút khỏi cuộc thi của của cô không? Biểu hiện lần này của cô thất thường, có phải liên quan tới chuyện này không?”
Răng rắc răng rắc, âm thanh bấm máy ảnh liên tục.


“Cái này, đương, đương nhiên không phải, cũng, cũng không có lời khó nói.” Tô Tùng Khê cố ý né tránh ống kính, sắc mặt miễn cưỡng, “Tôi xin lỗi, chuyện này tôi không tiện lộ ra thêm thông tin nào nữa.”


“Về phần rút khỏi cuộc thi, là tôi đột nhiên nhận ra trình độ diễn tấu của mình chưa đạt tới mục tiêu lý tưởng của tôi.
Bởi vậy tôi quyết định trau dồi một khoảng thời gian, tôi định ra nước ngoài học thêm…”
Giang Lăng cười khẩy, tắt đi đoạn video.


Nhìn như là làm sáng tỏ, trên thực tế là đào cái hố càng sâu hơn cho cô.
Cơ mà cũng chỉ vậy thôi.
Giang Lăng đặt xuống chai sữa trong tay, cô mở ra wechat, ánh mắt dừng tại giao diện trò chuyện của cô và Ngôn Úc.
Hình đại diện wechat của Giang Lăng là kiểu chibi nửa người do em gái Giang Tầm vẽ cho cô.


So sánh với hình đại diện của Ngôn Úc thì trông đặc biệt trái ngược.
Giao diện trò chuyện chỉ có tin nhắn xác minh cô gửi qua, cùng với lời nhắn của hệ thống Ngôn Úc chấp nhận yêu cầu thêm bạn của cô.
Trừ cái đó ra thì anh không nói gì nữa.
Như vậy không được.


Giang Lăng chống cằm suy tư một lát.
Nghĩ đến dòng ký tên wechat của anh, cô trịnh trọng gửi qua một tin nhắn.
Giang Lăng: [Anh có online không?]
Không có trả lời.
Mười mấy giây sau cô thu lại tin nhắn.
Giang Lăng: [Xin lỗi, ban nãy tôi gửi nhầm:)]
Tiếp đó cô gửi qua một biểu tượng cảm xúc mặt cười.


Biểu tượng cảm xúc này vừa gửi qua thì bên kia khung đối thoại lập tức xuất hiện dấu chấm than màu đỏ thẫm.
Tin nhắn gửi đi thất bại?
Giang Lăng lại gửi qua nữa, vẫn nhận được dấu chấm than màu đỏ.
Giang Lăng:?
Đây là bị kéo vào sổ đen ư?


Giang Lăng có chút khó tin, chờ cô lấy lại tinh thần thì thử gửi qua một dấu chấm hỏi.
Lần này tin nhắn lại gửi đi một cách thuận lợi.
Ngay cả hai biểu tượng cảm xúc trước đó cũng được hệ thống tự động gửi đi.
Tin nhắn của Ngôn Úc thong dong đến muộn.


Trợ lý tổng giám đốc Ngôn Úc: [Xin lỗi, tôi đã kéo nhầm.]
Giang Lăng: “…”
Giang Lăng hình như hiểu được gì đó, cô không khỏi bật cười khẽ khàng.
Trợ lý tổng giám đốc Ngôn Úc: [Cô Giang có việc à?]


Giang Lăng bấm vào thông tin của anh, sửa chú thích của anh thành “Chàng trợ lý”, sau đó cô tỏ vẻ không có gì trả lời: [Tôi về đến nhà rồi.]
Giang Lăng: [Cảm ơn anh Ngôn hôm nay đưa tôi về nhà.]
Chàng trợ lý: [Không cần khách sáo.]
Giang Lăng: [Anh Ngôn, đến ngày diễn ra trận chung kết, Chu tổng có tới không?]


Chàng trợ lý: [Cô Giang đêm hôm gửi tin nhắn cho tôi là vì hỏi thăm tin tức của Chu tổng?]
Giang Lăng gửi sang biểu tượng cảm xúc tươi cười: [Anh Ngôn cho tôi số công việc, chẳng lẽ không phải bảo tôi tìm anh bàn chuyện công việc sao?]
Chàng trợ lý: [Xin lỗi, thời gian ngoài giờ làm việc không nói chuyện công việc.]


Giang Lăng: [Chu tổng trả anh Ngôn một tháng bao nhiêu?]
Chàng trợ lý: [?]
Giang Lăng: [chuyển khoản 2000]
Giang Lăng: [Phí tăng ca một tiếng, đủ không?]
Ngôn Úc lại chuyển khoản trả lại.
Điều này nằm trong dự kiến của Giang Lăng.


Giang Lăng nói sang chuyện khác: [Nếu không nói chuyện công việc, vậy chúng ta trò chuyện về chuyện khác thế nào?]
Không đợi anh trả lời, Giang Lăng hỏi tiếp: [Vậy đến ngày diễn ra trận chung kết, anh Ngôn có đến không?]
Chàng trợ lý: [……]
Giang Lăng: [Tôi chỉ là muốn vào hôm đó trả lại áo cho anh.]


Giang Lăng: [Anh Ngôn, cái này không xem như đề tài công việc nhỉ?]
Chàng trợ lý: [Đang tăng ca, chớ quấy rầy.]
Giang Lăng nhíu mày.
Cô đánh chữ: vậy ngủ ngon…
Hình như nghĩ tới gì đó, Giang Lăng ngừng đánh chữ, sau đó xóa đi dòng chữ trong khung đối thoại.


Cô bấm bút tin thoại, âm thanh mang ý cười: “Vậy anh Ngôn ngủ ngon.” Rồi gửi đi.
***
Hai ngày sau, Giang Lăng vẫn chưa nhận được câu trả lời của Giang Thiệu Quân, nhưng điều đó đã nằm trong dự kiến của cô.
Trải qua cuối tuần thoải mái, chín giờ sáng thứ hai, Giang Lăng đúng giờ bước vào tập đoàn Giang thị.


Cô đi thẳng tới quầy lễ tân, nói rõ mục đích đến: “Xin chào, tôi tìm Giang Thiệu Quân.”
Nhân viên lễ tân hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Giang Lăng nói: “Cô cứ nói thẳng với ông ấy là Giang Lăng tới tìm ông ấy.”


“Thưa cô, xin hỏi cô và Giang tổng…” Nhân viên lễ tân do dự đánh giá cô, ánh mắt tìm hiểu.
Chuyện phong lưu của Giang Thiệu Quân lan truyền rất rộng rãi trong công ty, nhân viên trong chớp mắt có nghi ngờ.


Giang Lăng tháo kính râm, cô lấy ra sổ hộ khẩu đã chuẩn bị trước: “Tôi và Giang tổng của các người là quan hệ này.”


Nhân viên lễ tân sửng sốt, khóe mắt nhìn thấy cái tên trên sổ hộ khẩu, ánh mắt và giọng điệu lập tức thay đổi: “Cô Giang, văn phòng Giang tổng ở tầng 32, cô theo thang máy bên kia đi lên thẳng là được.”
“Cảm ơn.”


Giang Lăng gật đầu với cô ta, đi về phía thang máy riêng đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.
Cửa thang máy vừa khép lại, nhân viên lễ tân lập tức lấy di động qua, truyền thông điệp trong nhóm lớn của trụ sở chính công ty.
“Cô cả tới rồi!”


Tin tức mau chóng truyền đi, chỉ trong thời gian thang máy đi lên, trụ sở chính tập đoàn từ trên xuống dưới đều biết tin tức cô cả đến chơi.
“Tôi vừa nhìn lén một cái, cô cả đẹp lắm, khí chất cũng đầy tao nhã, suýt nữa còn tưởng rằng là sao nữ nào đó tới công ty.”


“Tại sao tôi cảm thấy cô cả trông hơi quen mắt nhỉ?”
“Ơ? Tên của cô cả sao giống như tên của thí sinh dự thi giải vĩ cầm cúp Hi Quang gần đây nhỉ?”


“Tôi biết rồi, là Giang Lăng mới đây bị tài khoản marketing tiết lộ rằng nhận quy tắc ngầm của nhà tài trợ giải thi đấu phải không? Quả thật cùng tên với cô cả.”
“Cùng tên cái gì? Chính là cùng một người đó!”


“Cái này không đúng rồi, nếu là cô cả thì tại sao cô ấy lại nhận quy tắc ngầm của nhà tài trợ chứ?”
“Khẳng định là có người cố ý bôi nhọ cô cả!”
Khi Giang Thiệu Quân nhận được tin tức thì ông ta đang mở cuộc họp cấp cao thường kỳ ở phòng họp.


Đợi khi cuộc họp kết thúc, ông ta vội vàng chạy về văn phòng.
Ông ta vừa vào cửa liền trách mắng: “Giang Lăng! Sao chị có thể tùy tiện nói quan hệ của chúng ta với người khác?”
Giang Lăng nhướng mày làm như khó hiểu: “Ba, dù sao cũng là công ty nhà mình, tại sao phải che giấu?”
“Chị ——”


Giang Thiệu Quân á khẩu không trả lời được, sau khi lồng ngực phập phồng một hồi thì ông ta mất kiên nhẫn cất tiếng: “Được rồi, chị theo tôi.”.