Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 39: 39: Còn Được Không

Trời tờ mờ sáng, ánh sáng bên ngoài theo khe hở bức màn xuyên vào phòng rơi xuống mép giường.
Trong phòng ngủ mở điều hòa tự động, nhiệt độ thoải mái.
Giang Lăng tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, ý thức còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.


Cô dựa vào trực giác trở người, kéo chăn về phía mình nhưng lại không kéo được.
Một góc chăn hình như bị người ta đè lên, cô hơi khó chịu nhíu mày, bỗng nhiên ý thức có người nằm bên cạnh.
Trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng bên trong lờ mờ.


Cô híp mắt, ngờ ngợ nhìn thấy đường nét cơ thể lưu loát của người đàn ông, nhìn lên trên là đường nét một bên mặt rõ rệt của người đàn ông.
Góc chăn bị anh đè dưới người.
Hô hấp vốn mang tiết tấu đều đặn chợt rối loạn trong nháy mắt.


Ngôn Úc mở mắt ra rất tự nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, âm thanh hôn nhẹ và giọng khàn khàn rơi xuống bên tai cô: “Dậy rồi à?”
Giang Lăng không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt tỏ ý: “Anh Ngôn, không giải thích một chút sao?”
“Giải thích cái gì?” Âm thanh Ngôn Úc lúc ngủ đặc biệt trầm thấp.


Giang Lăng nói: “Giải thích một chút hiện tại là sao?”
Ngôn Úc nhìn cô, màu mắt âm u, anh đặc biệt cất cao giọng: “Ngày hôm qua đã xảy ra cái gì em không phải rất rõ ràng ư?”
“Hôm qua đã xảy ra cái gì?” Giang Lăng nghiêm túc suy nghĩ, nghi hoặc hỏi.


Ngôn Úc ôm lấy eo cô, hoàn toàn bao phủ cô, giọng anh trầm thấp cất lên: “Hiện tại có phải em muốn nói đã quên chuyện ngày hôm qua rồi phải không?”


“Tôi quả thật không rõ lắm.” Giang Lăng đón nhận tầm mắt của anh, mặt không đổi sắc nói, “Tôi chỉ nhớ hôm qua đi theo ba tôi đến một bữa tiệc xã giao, sau đó đã xảy ra chuyện gì… thì không nhớ rõ.”
Ngôn Úc híp mắt: “Nếu quên rồi vậy thì để tôi giúp em nhớ lại.”


Anh kề sát bên tai cô, đè thấp giọng khàn khàn.
Không đợi Giang Lăng có phản ứng, hơi thở ấm áp đã ập xuống, tất cả âm thanh đều biến mất.
Nhiệt độ bên trong tăng cao, khuấy động một hồ nước xuân.
***
Khi tỉnh lại lần nữa thì vẫn ở trong phòng, cũng không biết bây giờ là lúc nào.


Ngôn Úc ôm Giang Lăng, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Hiện tại em còn cảm thấy tôi không được ư?”
Giang Lăng nhấc mắt nhìn anh, giọng điệu uể oải: “Anh Ngôn không có tự tin với bản thân à?”
“Không phải nói không nhớ sao?” Ngôn Úc cười như không cười.


Giang Lăng tỏ vẻ tự nhiên, thong thả nói: “Giờ nhớ ra chút ít.”
Ngôn Úc cúi đầu nở nụ cười, nói: “Không nhớ cũng chẳng sao.
Hôm qua chúng ta đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng rành mạch.”


Giang Lăng giương mắt nhìn anh: “Nếu đã ký hợp đồng, vậy anh Ngôn như bây giờ có tính là cấp dưới mạo phạm cấp trên không?”
“Tính sao? Cung cấp phục vụ cho sếp chẳng phải là chức trách của trợ lý à?” Ngôn Úc kề sát bên tai cô thấp giọng hỏi, “Giang tổng, em nói đúng không?”


“Ồ.” Giang Lăng lười biếng đáp lại, cô nhắm mắt không muốn động đậy nữa.
Ngôn Úc nhìn cô, ôm cô thấp giọng hỏi: “Đến phòng tắm tắm rửa?”
“Ừm.” Giang Lăng nằm trong lòng anh thuận miệng đáp lại.
Ngôn Úc đứng dậy, bế cô đi vào phòng tắm.


Giang Lăng vẫn tựa trong lòng anh, tùy ý anh giúp cô tắm rửa.
Để trả thù lao tắm rửa, Ngôn Úc lại đòi thù lao lần nữa trong phòng tắm.
……
“Anh Ngôn thấu chi lương sớm vậy, không cảm thấy có hại sao?”
Giang Lăng ôm cổ Ngôn Úc hơi ngẩng đầu lên, cô nhìn một bên mặt của anh.


Ngôn Úc bế cô đi ra phòng tắm, sửa đúng lại: “Em sai rồi, lương của chúng ta là tính toán theo ngày.”


“Thế à? Anh Ngôn cũng thật biết lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn.” Giang Lăng tạm dừng, cười như không cười, “Vậy sau này có thể nhận được bao nhiêu tiền lương thì phải xem bản thân anh Ngôn rồi.”


Ngôn Úc thả cô về giường, ném cho cô một chiếc khăn lông sạch rồi lấy áo sơ mi nằm ở một bên mặc vào.
“Có điều, trong tiền lương cũng không bao gồm những thứ khác.” Giang Lăng cầm khăn lông, ngước mắt nói, “Tốc độ tiêu hao bao cao su giống anh Ngôn đây, tôi không chịu nổi đâu.


Sau này tự chuẩn bị bao cao su, anh Ngôn không thành vấn đề chứ?”
Ngôn Úc cài khuy áo, lườm cô một cái, cười chế giễu một tiếng: “Em cho rằng tôi để ý đến việc nhỏ nhặt này ư?”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Lăng cười nói.


Làm như nhớ ra gì đó, cô nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, “Anh Ngôn, hôm nay là ngày làm việc trong tuần, anh không cần đi làm sao?”
Tầm mắt cô chuyển sang người Ngôn Úc, còn nói: “Bây giờ đã sắp mười một giờ, anh đến muộn vậy Chu tổng sẽ không giận à?”


Ngôn Úc dừng động tác, mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay tôi xin nghỉ.” Dừng một chút, anh lại hỏi, “Em muốn ăn gì? Tôi đi làm.”
“Gì cũng được.” Giang Lăng không đòi hỏi nói.
Ngôn Úc nhìn cô một cái rồi cất bước ra khỏi phòng.


Dày vò cả buổi tối và một buổi sáng, toàn thân Giang Lăng bủn rủn, hoàn toàn không muốn động đậy.
Cô nằm trên giường thêm một lúc, bấy giờ mới không tình nguyện ngồi dậy.
Khi xuống giường cô liếc mắt nhìn thùng rác ở bên giường.


Đếm sơ số lượng bao cao su, trong đầu bất giác hiện ra cảnh tượng điên cuồng hôm qua.
Căn phòng còn chưa thu dọn hoàn toàn, trên bàn trên ghế xoay trên sàn nhà trên giường, tất cả đều có dấu vết điên cuồng của bọn họ.


Cô cong khóe môi dưới, ung dung thản nhiên với lấy áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người.
Thắt dây lưng xong, cô đi ra khỏi phòng.
Giang Lăng tìm được di động của mình trên sô pha phòng khách, di động đang ở trong trạng thái tắt máy.
Cô thử khởi động máy, phát hiện pin di động còn hơn một nửa.


Vừa khởi động máy, cô phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Cuộc gọi nhỡ phần lớn là từ Chu Vận Ninh, nhà họ Giang và số máy riêng.
Nhà họ Giang?
Giang Lăng sực nhớ bèn bấm vào danh sách sổ đen, quả nhiên số của Giang Thiệu Quân bị kéo vào đó.


Giang Lăng nhìn Ngôn Úc đang bận rộn ở phòng bếp: “Anh Ngôn, tại sao số điện thoại của ba tôi lại nằm trong sổ đen?”
“Làm sao tôi biết được?” Ngôn Úc tỏ vẻ tự nhiên, chẳng hề ngẩng đầu.
“Ồ? Anh không biết ư? Vậy thì lạ quá.”


Giang Lăng không để ý tới phản ứng của anh, cô kéo dãy số của Giang Thiệu Quân ra khỏi sổ đen.
Chỉ mấy phút sau, điện thoại của Giang Thiệu Quân gọi sang đây.
Giang Lăng nhìn Ngôn Úc một cái, bấm nút nhận máy đồng thời mở loa ngoài.
“Ba?”


Âm thanh phẫn nộ của Giang Thiệu Quân truyền ra: “Giang Lăng, giờ chị mới chịu nhận điện thoại sao? Ngay cả điện thoại của tôi cũng không bắt, lá gan của chị lớn lắm rồi phải không? Hôm qua chị đi đâu? Vì sao mới giữa chừng đã rời khỏi bữa tiệc? Ai cho chị lá gan hả? Chị có biết không ngày hôm qua cậu Chu rất tức giận.


Chị làm mất lòng mọi người không phải muốn chọc tôi tức chết à?”
“Ba, con…”
“Tôi cho chị nửa tiếng, chị lập tức trở về cho tôi.”
“Ba, con xin lỗi, con…” Giang Lăng hít sâu, “Con có lẽ tạm thời chưa về được.”


Giang Thiệu Quân tức giận không ít: “Chưa về được? Được được, ngay cả lời của tôi chị cũng không nghe theo nữa.
Nếu không muốn trở về thì vĩnh viễn đừng trở lại nữa!”
Ông ta nổi giận đùng đùng cúp máy, cuộc gọi chấm dứt, trong phòng khách vẫn còn tiếng vọng lại của ông ta.
“…”


Xem ra trong khoảng thời gian này cô tạm thời không thể quay về tập đoàn Giang thị.
Như là phát giác ra gì đó, Giang Lăng ngẩng đầu.
Ngôn Úc đang nhìn về phía cô, sắc mặt anh hơi phức tạp.
Đúng lúc này ——
Ding dong ding dong!
Chuông cửa vang lên dồn dập.


“Tôi đi mở cửa.” Giang Lăng chủ động đứng dậy đi tới trước cửa chính.
Cô bấm vào nút mắt mèo điện tử, bóng dáng của Chu Vận Ninh xuất hiện trên màn hình, cô ấy mang khí thế ào ào, trông có vẻ muốn đòi nợ.


“Ngôn Úc, tôi biết anh ở bên trong, tôi đã gọi điện hỏi trợ lý Lưu, anh không quay về tập đoàn! Đừng hòng trốn, mau mở cửa cho tôi! Mau mở cửa lăn ra đây!”
Giang Lăng rất bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, sau đó cô mở cửa ra.


Chu Vận Ninh gào to vọt vào nhà rồi dừng bước ngay lập tức: “Ngôn —— Lăng Lăng?”
Cô ấy kinh ngạc.
Giang Lăng cũng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hợp lúc: “Vận Ninh? Sao em lại đến đây?”


“Em đến ——” Chu Vận Ninh cái khó ló cái khôn, lập tức dời tầm mắt sang Ngôn Úc, “Ngôn Úc! Đã trễ thế này sao anh còn chưa đi làm?” Cô ấy lại nhìn sang Giang Lăng giải thích, “Là anh họ em bảo em tới, cái tên Ngôn Úc này hôm qua không đi làm, đúng lúc em đi ngang đây, anh họ bảo em qua đây xem thử.”


Ngôn Úc đi tới, giọng điệu không vui: “Cô tới đây làm gì?”
Chu Vận Ninh chột dạ: “Tôi, tôi chẳng phải đã nói, tôi thay anh họ đến xem vì sao anh tự dưng bỏ bê công việc.”
“Tôi đã xin nghỉ.” Âm thanh Ngôn Úc lạnh như băng.


“Sao có thể được? Nếu anh đã xin nghỉ thì tại sao anh họ tôi bảo tôi sang đây? Anh xin nghỉ hồi nào?” Chu Vận Ninh nói lằng nhằng, nhưng càng nói càng thấy đúng lý hợp tình.


“Thôi đi thôi đi, vấn đề bỏ bê công việc lát nữa rồi tính với anh.” Cô ấy trừng Ngôn Úc một cái rồi kéo Giang Lăng sang một bên, thấp giọng hỏi, “Lăng Lăng, chị không sao chứ? Hôm qua…”


Nhưng vấn đề sau đó khó mà mở miệng, cộng thêm ánh mắt như hổ rình mồi của Ngôn Úc, cô ấy thật sự không thể hỏi ra miệng.
Giang Lăng nghi hoặc: “Vận Ninh?”
Chu Vận Ninh nuốt lời nói trở về, miễn cưỡng cười cười: “Không có gì, em chỉ muốn nói, thấy chị không có việc gì là tốt rồi.


Em…đi toilet trước.”
Cô ấy tìm đại một cái cớ, mang theo suy nghĩ hỗn loạn bước nhanh vào phòng của Ngôn Úc.
Cô ấy đưa mắt nhìn trong thùng rác, nhất thời cái gì cũng hiểu được.
Cô ấy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Muộn, muộn thật rồi.
Cái gì cũng muộn rồi.


Ngôn Úc thật sự đã cùng Giang Lăng…
Chu Vận Ninh đứng tại chỗ ngẩn ngơ một lúc rồi mới xoay người, cô ấy ủ rũ trở về phòng khách.
Giang Lăng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô ấy, cô quan tâm hỏi: “Vận Ninh, em sao vậy?”


“Không, không có gì.” Chu Vận Ninh ép mình kéo về mạch suy nghĩ, cô ấy lắc đầu.
Lúc này cô ấy mới phát hiện Giang Lăng đang mặc áo choàng tắm của Ngôn Úc.
Tuy rằng cô có thắt dây lưng nhưng vẫn trông rộng thùng thình.


Cổ áo chữ V sâu mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, phong cảnh phía dưới như ẩn như hiện.
Cô tùy ý dựa vào sô pha, trải qua việc ân ái cô hình như quyền rũ động lòng người hơn bình thường.
Chu Vận Ninh nhìn thấy vóc dáng đáng tự hào của cô, cô ấy không khỏi có chút miệng lưỡi khô khan.


Đúng lúc này di động của Giang Lăng vang lên.
“Xin lỗi, chị đi nhận điện thoại.” Cô đứng dậy, cầm di động đi vào trong phòng.
Chu Vận Ninh thấy cô vào phòng bèn nhanh chóng chạy tới trước quầy bar, cô rót một cốc nước lạnh uống ừng ực, thở ra một hơi mới bình tĩnh trở lại.


Ngay cả cô ấy cũng có phần không thể khống chế, càng đừng nói tới Ngôn Úc.
Cô ấy hình như có phần hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu “Từ đó quân vương không lâm triều”.
Tên vua ngu muội này, gã đàn ông chó má, phụt phụt phụt!


Chu Vận Ninh mắng nhiếc anh một phen ở trong lòng, hận không thể đập vỡ đầu chó của anh.
Cô ấy ngẩng đầu lườm Ngôn Úc mới đi ra phòng bếp.
“Ngôn Úc, anh theo tôi ra ngoài ban công, tôi có lời muốn nói với anh.”
Ánh mắt Ngôn Úc lạnh giá: “Có gì không thể nói ở đây?”


Chu Vận Ninh lập tức quay đầu lại, lén đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, cô ấy quay đầu lại rồi hạ giọng chất vấn: “Anh đã nói với Lăng Lăng thân phận thật sự của anh chưa?”
Ngôn Úc nhíu mày không trả lời.
Chu Vận Ninh thấy sắc mặt của anh là biết đáp án.


“Có phải anh không muốn chịu trách nhiệm không?” Cô ấy nóng nảy, nhất thời nổi trận lôi đình, gần như buột miệng nói ra, “Anh đã làm ra chuyện như thế với Lăng Lăng, còn không muốn cho người ta một danh phận à.
Anh còn là đàn ông không?”


“…” Đây là anh không muốn cho danh phận ư? À, hiện tại người không có danh phận rõ ràng là anh.
Ngôn Úc buồn bực trong lòng.


Chu Vận Ninh thấy anh không đáp lại coi là anh ngầm thừa nhận, cô ấy càng giận hơn: “Cái tên cặn bã anh! Cầm thú! Đàn ông chó má! Thứ khốn nạn mất hết tính người! Ăn sạch sẽ thì bỏ chạy! Chiếm lời của người khác còn không muốn chịu trách nhiệm!”


Chu Vận Ninh chột dạ bởi cái nhìn chòng chọc của anh, cô ấy vẫn kiên trì ưỡn ngực, phô trương thanh thế: “Nhìn cái gì, dù, dù anh muốn tiếp tục khóa thẻ của em, em cũng phải chửi!”


Ngôn Úc nới lỏng cà vạt xoay người hướng về phía cửa sổ, anh hơi bực dọc nói: “Anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với cô ấy, em đừng xen vào việc của người khác.”
“Em xen vào việc của người khác?” Chu Vận Ninh thiếu chút nữa cười vì tức.


Cô ấy trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh tốt nhất nói được thì làm được!”.