Cả tuần kế tiếp Giang Lăng không đến tập đoàn Chu thị nữa, bởi vì đã tới lễ Quốc khánh.
Khi Giang Lăng về nhà thì Chu Vận Ninh đang ở phòng khách xem phim truyền hình.
Âm thanh mở rất lớn, lúc cô ở lối vào đã nghe được giọng điệu cay nghiệt từ trong tivi truyền tới.
“Lâm Trạm Nam, một trăm ngàn nhân dân tệ và Hà Tiểu Liên, anh chọn cái nào?” Là nữ phụ đặt câu hỏi.
Nam phụ không hề do dự: “Đương nhiên một trăm ngàn nhân dân tệ.”
Nữ phụ nhìn nữ chính, tỏ vẻ đắc ý ngạo mạn: “Ha, Hà Tiểu Liên, cô nghe được chưa? Ở trong lòng Lâm Trạm Nam cô chẳng bằng một trăm ngàn nhân dân tệ.”
Nữ chính nhìn nam phụ, thoáng cái nước mắt tuôn rơi khóc sướt mướt: “Lâm Trạm Nam, sao anh có thể như vậy chứ? Anh muốn một trăm ngàn, còn em thì sao? Em làm sao đây? Chúng ta rõ ràng yêu nhau như thế, sao anh có thể vì tiền mà phản bội tình yêu của chúng ta! Tình yêu của chúng ta có thể dùng tiền bạc để so sánh ư?”
Giang Lăng: “…”
“Đầu óc nữ chính cũng mê muội vì tình quá đi! Bạn trai cặn bã thế mà đầu óc cứ toàn tình yêu.” Chu Vận Ninh vừa xem vừa mắng, nghe được động tĩnh ở cửa, cô ấy theo bản năng quay đầu, “A, Lăng Lăng, chị về rồi hả?”
Cô ấy dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ, nhìn Giang Lăng ngồi xuống, cô ấy tỏ vẻ nghi hoặc: “Có điều hôm nay là thứ năm mà nhỉ? Chị không trở về nhà họ Giang hả? Bên ba chị không có ý kiến sao?”
Giang Lăng đá ra giày cao gót, tùy ý dựa trên sô pha: “Chỉ có những ngày làm việc cần trở về nhà họ Giang, ngày mai được nghỉ rồi.”
Lúc này Chu Vận Ninh mới nhớ ra ngày nghỉ lễ: “Đúng ha.”
Giang Lăng cười cười, còn nói: “Địa điểm văn phòng của công ty đã bố trí ổn thỏa, sau ngày lễ là có thể đi qua bên văn phòng rồi.”
“Vậy tốt quá.” Chu Vận Ninh hỏi, “Chị chọn chỗ nào thế?”
Giang Lăng đáp: “Tòa lầu văn phòng gần Quốc Mậu, lầu 16.”
Địa điểm văn phòng công ty ở trong CBD, xem xét nó chỉ để làm mặt tiền, hiện nay nhân viên không nhiều cho nên diện tích cũng không lớn.
“Bên Quốc Mậu à,” Chu Vận Ninh nhỏ giọng nói thầm, “Vậy chẳng phải rất gần tập đoàn Chu thị à?”
Giang Lăng cười cười: “Những công ty tập đoàn lớn nổi tiếng ở thành phố B cơ bản đều tập trung tại khu vực này, muốn nói gần thì tập đoàn Giang thị cũng gần lắm.”
Chu Vận Ninh dường như hơi đăm chiêu: “Cũng phải.”
Giang Lăng nói thêm: “Chị để lại văn phòng lớn nhất cho em.”
Chu Vận Ninh phản ứng ngay, cô ấy lập tức ôm lấy cô, cảm động nói: “Lăng Lăng, chị thật tốt.”
***
Qua ngày lễ Quốc khánh, không khí lạnh đột nhiên ập tới.
Người đi đường đa số đều thay quần áo mùa thu, đội mũ đeo khăn quàng cổ đeo khẩu trang cần thiết cho mùa thu đông, chống đỡ sự tập kích của không khí lạnh.
Sau ngày nghỉ, vào buổi trưa ngày đầu tiên trong tuần làm việc, Giang Lăng đúng giờ đến tập đoàn Chu thị trình diện.
Nhân viên lễ tân đưa sang nước trà và bánh ngọt sớm hơn bình thường, sau khi đặt đồ xuống cô ta lén nói với Giang Lăng: “Cô Giang, tôi đã hỏi riêng đồng nghiệp, nếu Chu tổng tới công ty thì nhất định sẽ từ lối vào tầng hầm bãi đỗ xe đi tới thang máy.
Nhân viên thang máy cũng có thể tới đó, thừa dịp bây giờ không có ai, không thì cô đi thẳng tới thang máy ở tầng hầm bãi đỗ xe chờ đi, nói không chừng có thể gặp được Chu tổng.”
Giang Lăng hơi ngớ ra, cô lập tức mỉm cười: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà…tôi không muốn để Chu tổng khó xử.” Cô cụp mắt, làm như mất mát, “Tôi vẫn nên dựa theo quy định của công ty các người mà tiếp tục chờ ở đây thôi.”
Nhân viên lễ tân sửng sốt, đành nói: “Được, vậy cô Giang thong thả dùng nhé.”
Trở về bên cạnh đồng nghiệp, cô ta xúc động mạnh.
“Hu hu hu, cô Giang và Chu tổng rốt cuộc là tình yêu thần tiên gì hả!”
“Vì không để Chu tổng khó xử, lại có thể ép dạ cầu toàn.”
“Trợ lý Ngôn cũng quá đáng quá thể, để cô Giang uổng công chờ nhiều ngày như vậy…”
……
Những suy đoán hoang đường kia đương nhiên cũng lọt vào lỗ tai Ngôn Úc.
“…” Ngôn Úc ngồi phía sau bàn làm việc mang sắc mặt phức tạp.
Anh cười khẩy ném đi cây bút trong tay, lạnh lùng châm chọc, “Tôi cũng không nhìn ra, cô ấy không muốn để Chu tổng khó xử chỗ nào?”
Trợ lý Lưu ở bên cạnh, hỏi: “Vậy Chu tổng, còn muốn để cô Giang tiếp tục chờ không?”
Ngôn Úc ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Trợ lý Lưu lập tức cúi đầu, nói: “Tôi xin lỗi Chu tổng, là tôi lỡ lời.” Anh ta lại quan sát sắc mặt của Ngôn Úc, “Nhưng để cô Giang tiếp tục chờ ở đại sảnh hình như không tiện cho lắm.
Chỗ đó người đến người đi…”
Lời còn chưa dứt đã bị Ngôn Úc ngắt ngang: “Cậu qua đó đưa cô ấy đến phòng A lầu 28.”
“Vâng, giờ tôi đi ngay.”
***
Khi nhân viên lễ tân còn đang điên cuồng than phiền diss Ngôn Úc không biết tốt xấu thì trợ lý Lưu đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh lầu một.
Nhân viên lễ tân lập tức im bặt, nhìn chăm chăm trợ lý Lưu đi qua trước mặt.
Trợ lý Lưu đi thẳng tới trước mặt Giang Lăng nói: “Cô Giang, trợ lý Ngôn bảo cô lên phòng A lầu 28 chờ.”
Giang Lăng kinh ngạc trước, sau đó cô đứng dậy, giọng điệu ôn hòa: “Được, tôi biết rồi.”
“Trợ lý Ngôn rốt cuộc chịu nhượng bộ rồi sao?”
“Nghe không giống lắm, văn phòng tổng giám đốc đâu phải lầu 28, chỉ là đổi chỗ đợi thôi.”
“Nhưng cô Giang tốt thật, đợi lâu vậy cũng không giận…”
Bỏ qua tiếng thảo luận nhỏ vụn này, Giang Lăng đi theo trợ lý Lưu tiến vào thang máy.
Sau khi thang máy bắt đầu chạy lên, Giang Lăng cất tiếng: “Anh là trợ lý Lưu phải không?”
Trợ lý Lưu bình tĩnh đáp lại: “Đúng vậy.”
Giang Lăng nghi hoặc hỏi: “Tại sao trợ lý Ngôn bảo tôi lên lầu chờ, Chu tổng còn chưa tới ư?”
Trợ lý Lưu nói: “Xin lỗi cô Giang, Chu tổng đã không tới công ty một khoảng thời gian.
Công việc trong tập đoàn bình thường đều là trợ lý Ngôn trực tiếp kết nối với ngài ấy, cho nên tôi không rõ lắm về chuyện của ngài ấy.”
“Thế à? Vậy…” Giang Lăng lại hỏi, “Anh Ngôn đâu? Vì sao anh ấy không tự mình đến?”
Trợ lý Lưu sửng sốt, khi đang muốn nói chuyện thì thang máy đã tới lầu 28, cửa mở ra.
Anh ta bước ra thang máy trước, lấy tay chặn cửa: “Cô Giang, mời đi bên này.” Sau đó anh ta còn nói, “Trợ lý Ngôn hiện tại đang bận việc khác, cho nên nhờ tôi sang đây.”
Trợ lý Lưu nói lưu loát.
Giang Lăng cười cười, nói: “Thế à, vậy tôi ở đây chờ anh ấy.”
Phòng A lầu 28 là một văn phòng trống rỗng, bố cục thế mà gần giống như văn phòng tổng giám đốc mà cô đi qua lúc trước.
Cả văn phòng trải thảm lông cừu nguyên chất, nhìn ra được thường xuyên có người đến quét dọn.
Văn phòng không dính một hạt bụi, đồ đạc bên trong đặt gọn gàng ngăn nắp.
Ngoại trừ bàn làm việc thì còn có một chiếc sô pha rộng lớn.
Giang Lăng chẳng hề khách sáo đi thẳng về phía sô pha.
Ngồi xuống không bao lâu thì trợ lý Lưu lại đưa tới trà chiều.
Một ấm trà hoa hồng, hai hộp bánh ngọt.
Trà vừa pha xong, miệng ấm còn bốc lên hơi nóng.
Bánh ngọt một hộp là bánh mousse, một hộp là bánh tart trái cây, xếp ngăn nắp thành chín ô.
Anh ta đích thân rót một tách trà cho Giang Lăng: “Cô Giang, mời cô dùng từ từ.”
Giang Lăng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Trợ lý Lưu đặt ấm trà xuống, còn nói: “Vậy tôi đi làm việc trước, nếu có việc cô cứ liên lạc thẳng với trợ lý Ngôn.”
Giang Lăng vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, cô gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Trợ lý Lưu rời khỏi văn phòng, trước khi đi còn tiện tay giúp cô đóng cửa lại.
Văn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình cô, nhất thời cả phòng tĩnh lặng.
Giang Lăng cầm tách lên thản nhiên nhấp một ngụm.
Độ ấm thích hợp, mùi vị cũng đúng.
Khóe mắt liếc thấy máy quay nằm trên trần, cô khẽ khàng cong lên khóe môi rồi âm thầm thu lại.
Chàng trợ lý sao?
Cứ liên lạc thẳng với trợ lý Ngôn… Cô đương nhiên sẽ “liên lạc”.
Cũng không biết chàng trợ lý sẽ đáp lại như thế nào..