Hóa Điệp

Chương 2: Mưu kế

“Chúng ta nên sắp đặt do thám vào trong Liên Vân trại, bất quá thân tín bên cạnh ta, bọn chúng chắc hẳn đều gặp qua rồi.” Phó Tông Thư sực nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: “Chi bằng phái một người giang hồ nhàn nhã, tìm Cố Tích Triều đi.”

——

Khí trời rét đậm, một loại khô hanh khiến da thịt nứt nẻ, bông tuyết to như lông ngỗng lác đác bay bay, rơi trên hồng mai đầy viện, có mai có tuyết, mai tuyết giao hòa.

Mai tuy kém tuyết ba phần trắng, tuyết lại thua mai một làn hương. Khung cảnh này nếu không thưởng thức, đích thực lãng phí của trời, nhưng nếu bị hạng người ô uế dùng ánh mắt hèn mọn thưởng thức thì e rằng chỉ vấy bẩn sự tinh khôi của tuyết cùng hương thơm ngát của mai.

“Cữu cữu, tuyết rơi rồi.” Hoàng Kim Lân híp cặp mắt chuột, run lẩy bẩy nhìn ngoài cửa sổ.

Hoàng Kim Lân, người nắm giữ binh mã Phó gia bảo, còn người trước mắt mà hắn gọi cữu cữu, đương nhiên chính là bảo chủ Phó Tông Thư.

“Ngươi mới từ bên ngoài trở về, có nghe được gì không?” Ngữ khí từ tốn, ngữ điệu bình ổn, nhưng không chỗ nào không để lộ uy nghiêm của kẻ đứng đầu.

“Cữu cữu muốn nói… Liên Vân trại?”


“Không sai.”

Hoàng Kim Lân gật đầu: “Ý cữu cữu là, Thích Viễn Sơn vừa chết, Liên Vân trại theo lý phải dựng linh đường bảy ngày, hiện chính là thời điểm đối phương suy yếu nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn, mai sau thiên hạ này đều nằm trong tay Phó gia bảo!” Hoàng Kim Lân hai mắt lóe quang mang, vẻ mặt phấn chấn, bộ dạng nắm chắc trong tay.

“Ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng tin tức chúng ta dò la được lại không kịp thời, không chừng là chuyện đã qua, cũng không chừng là kế dụ binh của đối phương.” Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

“Cữu cữu nói chí phải, chỉ là thực sự đã đến lúc diệt Liên Vân trại.”

Phó Tông Thư đột nhiên nói: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, lẽ ra ta nên sớm nghĩ đến điều này.”

Hoàng Kim Lân chăm chú nhìn Phó Tông Thư: “Cữu cữu ám chỉ điều gì?”

“Chúng ta nên sắp đặt do thám vào trong Liên Vân trại, bất quá thân tín bên cạnh ta, bọn chúng chắc hẳn đều gặp qua rồi.” Phó Tông Thư sực nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: “Chi bằng phái một người giang hồ nhàn nhã, tìm Cố Tích Triều đi.”

Hoàng Kim Lân sửng sốt nhìn Phó Tông Thư, hắn không hiểu, cữu cữu tại sao muốn tìm tiểu tử nghèo kia, trong mắt hắn, Cố Tích Triều xuất thân thấp hèn còn cậy tài khinh người, căn bản không đáng nhắc tới: “Tìm tiểu tử đó? Hắn làm được trò trống gì?”

Phó Tông Thư xoay người đến trước cửa, nhìn tuyết trắng mai hồng trong viện, nửa ngày, chậm rãi nói: “Đừng quá coi thường hắn, nha đầu Vãn Tình, đã nhận định không phải hắn sẽ không gả.”

Một canh giờ sau, Cố Tích Triều đạp tuyết trắng xóa bước vào đại môn Phó gia bảo.

Phó Tông Thư gật đầu, mỉm cười nhìn y, ý cười ấy Cố Tích Triều quả thật chưa từng thấy, không có kỳ thị, không có bất mãn, chỉ là đơn thuần mỉm cười, “Tích Triều, lại đây.”

Cố Tích Triều cũng niềm nở cười đáp: “Bảo chủ phân phó, Tích Triều sao dám chậm trễ.” Ngoài miệng tuy nói cứng, trong lòng lại hồi hộp, y tài hoa hơn người, tất nhiên mong muốn được trọng dụng, chỉ là Phó Tông Thư luôn khinh thường xuất thân của y, làm sao được cất nhắc, hôm nay gọi đến, rốt cuộc là có chuyện gì?

“Ha ha, Tích Triều, hôn sự giữa ngươi và Vãn Tình là chuyện sớm muộn, nhưng hiện tại…” Phó Tông Thư động tác thoáng dừng, hai mắt nhìn thẳng Cố Tích Triều. Cố Tích Triều trí mưu nhạy bén lại thiện sát ngôn quan sắc, lý nào không hiểu ẩn ý trong đó, bèn nói, “Đại trượng phu phải nuôi chí lớn, Cố Tích Triều ta nếu chưa có một phen thành tựu tuyệt đối không lấy Vãn Tình làm thê, ta sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.”

“Ha ha ha...” Phó Tông Thư cười lớn một hồi mới từ từ ngừng lại: “Nói hay lắm, ta đánh giá cao chí khí của ngươi.” Lão lại tự tiếu phi tiếu quan sát Cố Tích Triều: “Tích Triều, hiện tại ta có một chuyện giao cho ngươi, nếu ngươi làm tốt, không chỉ có thể lập tức cưới Vãn Tình, còn được phát huy hoài bão, đến chừng đó mỹ nhân trong lòng, danh lợi song thu, ngươi có chịu làm không?”

Rốt cuộc bàn tới chính sự rồi, Cố Tích Triều hai tay ôm quyền: “Bảo chủ cứ nói, Tích Triều nhất định không phụ kỳ vọng.”

“Thiên hạ này phân đôi ngươi biết chứ?”

“Tích Triều đương nhiên biết, ngoài Phó gia bảo của bảo chủ, còn một vùng Liên Vân sơn thủy.”

“Vậy ta không ngại nói thẳng, ta muốn ngươi trà trộn vào Liên Vân trại làm gián điệp, tùy thời thăm dò tin tức đối phương, nếu sau này công chiếm, ta liền tặng luôn nó cho ngươi, đến lúc đó, cả thiên hạ đều là của Phó gia chúng ta, ha ha...” Lão nói xong lại cười to, Cố Tích Triều ngẩn người, thì ra lão có ý định này, ai cũng biết, làm nội ứng nguy hiểm cỡ nào, khó trách lão tìm đến mình, đúng là được cậy nhờ quá mức đấy nhỉ!

“Bảo chủ đã tin tưởng ta như vậy, Tích Triều đương nhiên toàn lực gánh vác, quyết không từ nan.”

Phó Tông Thư sớm đoán được y sẽ không cự tuyệt, lúc này càng đắc ý, “Thế thì, ngày mai ngươi đi ngay đi.”

Cố Tích Triều sắc mặt bình tĩnh, “Tất cả nghe theo an bài của bảo chủ, chỉ là ta… ta muốn gặp Vãn Tình.” Yêu cầu gặp mặt này với y mà nói, dường như có điểm khó mở miệng.

“Đi đi, nó đang ở trong viện đợi ngươi.”

Khi Cố Tích Triều vào tiểu viện, Phó Vãn Tình đang thưởng thức hồng mai nở rộ, tuy nói thưởng thức hồng mai, kỳ thực nàng vô tâm thưởng mai.

Màu trắng của tuyết, sắc đỏ của mai. Tuyết áp hàn mai đĩnh thả trực, ám hương sơ ảnh dật quỳnh chi. Người trong viện, khoác chiếc áo choàng lông dài màu tím sẫm, dáng người thướt tha, nghe tiếng bước chân, chậm rãi xoay người, chỉ thấy mày ngài uyển chuyển, mặt như hoa tươi, càng khiến hàn mai băng thanh ngọc khiết cũng phải ảm đạm thất sắc.

“Chàng đến rồi…” Nàng mở miệng, thanh âm êm ái như hoàng anh rời cốc, lại ngọt ngào như hương tỏa hồng mai, lan đi muôn nơi.

“Vãn Tình...” Y mở miệng, thanh âm như hùng ưng bay lượn, lại tĩnh lặng như tuyết đầu đông, khẽ khàng rơi xuống.

“Chàng phải đi?…” Một câu đến rồi, một câu phải đi, nàng muốn nói lại thôi, bồi hồi quay đầu, đăm đăm nhìn ngọc thụ hồng hoa.

Cố Tích Triều thở dài, nhàn nhạt nói: “Nghênh xuân cố tảo phát, độc tự bất nghi hàn. Úy lạc chúng hoa hậu, vô nhân biệt ý khán.”

Phó Vãn Tình biết y đang cảm thán mình có tài mà không gặp thời, nàng hiểu tính cách Cố Tích Triều, chuyện đã quyết định sẽ không thay đổi, cũng khó tránh buồn bã, chỉ sâu kín nói một câu: “Sớm ngày trở về…”

Cố Tích Triều vươn tay ôm nàng vào lòng, nàng giơ tay vén đi lọn tóc quăn trên trán y, hai người cứ vậy dựa vào nhau, thưởng thức mai cùng tuyết. Ánh nắng chính ngọ chiếu xuống bọn họ, cũng chiếu rọi mai tuyết, tuyết trên mai kia lại tan chảy phần nào, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, như nước mắt ly biệt của tình nhân.

☆☆☆☆☆