Hòa Bình Chia Tay

Chương 8: Đêm nay năm xưa

Tôi vuốt ve khuôn mặt Chu Thiệu, hàng mi dài của hắn rung động vài cái, mở mắt. Hắn ngồi dậy, tìm thuốc lá trong túi áo hút. Tôi giật cái bật lửa “Đừng hút thuốc, trước đây cậu đâu có hút thuốc lá.”

“Trước đây, tựa hồ đã rất xa xôi với mình.” Hắn vẫn cướp lại, châm thuốc. Hút một hơi, thấy tôi hơi ho khan, cuối cùng cũng buông xuống.

“Thương Vu Thiên, vợ mình muốn ly hôn với mình.”

Tôi nhìn hắn, nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, “Cô ta điều tra mình, cô ta biết mình đi thuê phòng với rất nhiều người.”

Tôi thật sự không biết nên nói cái gì, hắn tiếp tục nói “Vợ mình là một phụ nữ kiêu ngạo, ban đầu vừa nhìn thấy mình đã quyết định muốn kết hôn với mình, lợi dụng quan hệ trong nhà, cưỡng ép dụ dỗ.”

Tôi vỗ vỗ cánh tay hắn, “Nói vậy không công bằng, cậu không muốn, cô ta cũng đâu thể túm cậu đến lễ đường.”


“Đúng vậy, khi đó mình một lòng muốn gầy dựng sự nghiệp. Mình muốn trở nên nổi bật, cô ta có tài chính có bối cảnh, là lựa chọn tốt nhất để làm vợ.”

“Hối hận sao?” Tôi hỏi hắn, hắn nằm xuống, hai tay đặt ở sau đầu, bên môi có ý cười thấp thoáng.

“Thế nào không hối hận, vì cô ta mà mình chia tay cậu, nhưng, đã có một đêm này cùng cậu, ngay cả trở thành ăn mày cũng chẳng sao.”

Tôi cười một cái, nhìn hắn, “Thực sự thích mình thế à? Vậy sao còn 419 với nhiều người như vậy.”

Hắn suy nghĩ một chút, “Lúc đầu rời khỏi cậu cũng không cảm thấy thế nào, sau lại chầm chậm nhận ra thời gian ở bên cậu, thực là hạnh phúc. Sau đó bởi vì buồn khổ, ra ngoài chơi, nhưng cả người lại cứ ngu ngu ngốc ngốc, không cách nào vui vẻ được. Hiện tại vợ mình muốn bỏ mình, vừa nghĩ đến khả năng sẽ mất đi con trai, càng là không cách nào vui vẻ.”

Tôi nói, “Mình nghĩ cậu có thể đi cầu xin cô ta, cầu xin cô ta một lần nữa tiếp nhận cậu, từ đây gia đình hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn.”


Hắn bẹo mặt tôi một cái, “Cái vẻ ghen tuông của cậu không tệ, rất đẹp.” Hắn bắt đầu mặc quần áo, “Mình phải mau chóng trở về, lúc đó quyết định tới tìm cậu, chuyện gì cũng ném hết sang một bên, phải mau chóng giải quyết.”

Hắn mặc quần áo, hôn hôn tôi, “Mình đi đây, Thương Vu Thiên.” Hắn đóng cửa lại, chưa nói còn đến nữa.

Một tuần sau, tôi đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ thì một phụ nữ gọi điện thoại đến, “Anh là Lâm Tư Thần.”

Tôi ngừng một phát, nghĩ lại đây là tên của tôi ngày trước, tôi nói phải.

Cô ta nói: “Tôi là vợ Chu Thiệu.”

Tôi đứng trước tấm gương nhà vệ sinh, nghĩ nếu cô ta đã biết tôi là Lâm Tư Thần, vậy thì hàm nghĩa Chu Thiệu cũng biết rồi.


Cô ta cười khẩy một tiếng, sau đó nói chuyện y như bắn pháo liên thanh, bằng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, “Nghĩ không ra nhỉ, quá khứ của anh tôi biết cả rồi, Chu Thiệu đáng thương ban đầu còn không tin, tôi nói cho anh ta, người mà anh ta ngay cả nằm mơ đều gọi tên ấy, chính là một món hàng bẩn, cha anh đã chết như thế nào, trước đây anh thấp hèn cỡ nào, đã lên giường với bao nhiêu người, Chu Thiệu đều biết cả rồi.” Lòng đố kị của đàn bà thật là đáng sợ, cô ta có bao nhiêu hận tôi? Tôi cười cười, “Còn việc gì không?”

“Anh chính là một kẻ thứ ba ti tiện, phá hoại gia đình tôi.” Tôi nghe cô ta mắng mười phút, nghe cô ta nguyền rủa như bị bệnh tâm thần, rất khó tin rằng đó là một phụ nữ có bằng cấp cao, cuối cùng cô ta nói hi vọng tôi đi tìm chết sớm một chút, tôi nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Tôi không có gọi điện thoại cho Chu Thiệu, hắn cũng không gọi qua đây. Có lẽ hắn đang tự trách mình mắt mù, thích kẻ rẻ tiền như thế. Điện thoại được cài đặt miễn làm phiền, tâm tình tôi vô cùng bình tĩnh. Từ khi cha mẹ tôi qua đời, tôi hiểu rằng, ngoại trừ cái chết ra, không có chuyện gì là đại sự, quá khứ của tôi cũng vậy. Trước đây khi đang học cao trung, bởi vì cha tôi mất, bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt hai năm, cũng chẳng làm sao. Khi đó Trình Phương Khiêm sợ tôi tìm đến cái chết, mỗi ngày phái người trông chừng tôi, đưa tôi đi bác sĩ tâm lý định kỳ, đến năm ba cao trung, tôi bắt đầu uống thuốc trị liệu chứng trầm cảm. Sau đó Trình Phương Khiêm đổi trường học cho tôi, sửa lại tên.

Tôi nói với hắn, “Dù ông đã làm nhiều điều cho tôi như vậy, nhưng mà cứ nhìn thấy ông, tôi sẽ lập tức nghĩ đến việc quen biết của chúng ta, liền nghĩ đến cha tôi, ả đàn bà kia cũng là các ông tìm đến đúng không. Nếu như ông thực sự muốn đối tốt với tôi, đừng quản tôi nữa, rời xa tôi đi.”

Hắn liền thực sự rời xa tôi, từ đó tôi sống một mình. Quá khứ mà tôi muốn chôn vùi, giờ đây bị người tôi thích biết được rồi.

Tôi gọi điện thoại cho Uyển Vân, hỏi cô Chu Thiệu có tìm tôi không?

Uyển Vân ấp a ấp úng, tôi nói cô hãy cho tôi biết thực tình. Uyển Vân nói không có, trái tim tôi chùng xuống. Liệu có phải ta lại thất tình? Tôi hỏi chính mình. Sau đó sự thực cho thấy Uyển Vân đã nói dối.


Khi Chu Thiệu tới tìm tôi, hắn đã sắp hai bàn tay trắng. Vợ hắn có được chứng cứ hắn ngoại tình, sau đó khởi tố ly hôn, lúc đầu cô ta bảo cha mình rót tài chính vào cho công ty hắn, hiện tại thu hồi không còn một xu. Công ty Chu Thiệu lập tức rơi vào khốn cảnh. Những phú thương bằng hữu và kẻ có tiền vây quanh hắn trước giờ, tất cả biến mất không còn một mống. Hắn là một người kiêu hãnh đến cực độ, không muốn kể cho tôi thất bại của mình. Để điều hoà tiền, hắn giấu tôi tìm Đinh Hạ, hắn nghĩ rằng quen biết Đinh Hạ đã mấy năm, hiện tại Đinh Hạ có tiền như vậy, nhất định sẽ giúp hắn.

Kết quả kim chủ đỡ lưng Đinh Hạ dạy cho Đinh Hạ thiết lập kết cục, toàn bộ cổ phiếu công ty Chu Thiệu vô giá trị, hắn hai bàn tay trắng, một thân nợ nần. Công ty bị xiết nợ, hắn ngày ngày nằm trong căn chung cư nhỏ thuê ở tạm, say rượu hút thuốc. Chuyện của hắn, người trong thành phố đều biết, Uyển Vân là biên tập viên đương nhiên cũng biết. Hắn yêu cầu Uyển Vân không được nói chuyện của hắn cho tôi, Uyển Vân liền không đề cập tới.

Cho đến một đêm nọ, hắn lại uống say, chạy đến dưới lầu căn nhà trước đây tôi thuê ở, gọi tên tôi, Uyển Vân nghe được. Cô vội vàng kéo hắn lên lầu, gọi điện thoại cho tôi. “Anh mau tới đây, Thương Vu Thiên, giờ anh ta đang sốt cao, có phải sắp chết hay không.” Giọng Uyển Vân mang theo tiếng khóc nức nở. Tôi xin nghỉ phép, suốt đêm chạy về. Hắn nằm ngủ trên sô pha, bộ âu phục cáu bẩn trên người lôi thôi lếch thếch, thùng thình xộc xệch, râu đã nhiều ngày không cạo, đầu tóc rối bời. Hắn suy sụp nằm liệt trên sô pha, Uyển Vân gọi một bác sĩ từ phòng khám bệnh đến chích thuốc cho hắn, trên đầu hắn có đắp khăn ướt. Người khách thuê mới rất thiện giải nhân ý, vào ngủ chung trong căn phòng nhỏ của Uyển Vân.

Tôi vác Chu Thiệu đến căn phòng mà tôi ở trước đây, hắn nhìn tôi, thì thào tự nói “Mình không còn gì nữa rồi. Thương Vu Thiên, mình nợ rất nhiều tiền, nếu không trả tiền, mình phải vào tù. Vợ cũ xuất ngoại rồi, mang con mình đi rồi.” Tay hắn cũng đang nóng hôi hổi, tôi nghe hắn thì thào một mình, đầu óc xoay vòng vòng.

Tôi đứng dậy, suy nghĩ một chút. Quyết định đi tìm Đinh Hạ. Tôi phải giải quyết cho xong việc này. Tôi nói với Uyển Vân, “Cô trông cậu ấy nhé, tôi có việc ra ngoài.” Uyển Vân đồng ý, tôi suy nghĩ một chút lại nói “Cậu ấy muốn uống rượu thì cho uống bia đi, đỡ có hại hơn.” Uyển Vân sửng sốt. Tôi cười khổ “Tình trạng cậu ấy như bây giờ, vẫn là say tốt hơn.”

Địa chỉ của Đinh Hạ, tôi hỏi Trình Phương Khiêm mới biết được. Trước tiên tôi tìm được Trình Phương Khiêm ở khu nhà cao cấp phía đông, trong một lần tụ họp, từng có người chỉ cho tôi xem. Khi tôi tìm được nhà hắn, hắn đang xem DVD, bên cạnh đã có tân sủng, một cậu bé xinh đẹp mười tám mười chín tuổi, mặc áo ngủ giống hệt hắn, quỳ bên chân hắn, đút nho cho hắn ăn. Trình Phương Khiêm vỗ vỗ vào mông đứa bé nọ, bảo đi lên lầu, đứa bé nhìn tôi bằng một khuôn mặt xem thường, rời đi. Chắc là đang nghĩ tôi già khụ như thế, lấy cái gì tranh giành với mình? Tôi cũng không rảnh quản nhiều như vậy. Tôi nói tôi muốn tìm Đinh Hạ, hắn gọi mấy cuộc điện thoại liền biết rõ ràng, viết địa chỉ lại giao cho tôi. Tôi nói tiếng cảm ơn chuẩn bị đi, hắn bắt lấy cánh tay tôi, “Xảy ra chuyện gì? Cần tôi giúp em không?”

Tôi lắc đầu, “Không có chuyện gì đâu. Ông đã từng là người Đinh Hạ thích, đừng dính dáng đến thì hay hơn.”