Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 943: Mã số 005 - ủy thác giết người (9)

“Ngoài việc nhìn thấy đứa bé kia ra, ông còn gặp phải chuyện quái dị gì nữa không?”

“Hết rồi. Chuyện này, có vẻ... có vẻ như có ma vậy. Những thứ như đường hầm sắt, đường Hoàng Tuyền, tôi cảm thấy không thực tế lắm, tất cả chỉ là bịa đặt thôi. Lúc thi công, tôi không gặp phải chuyện gì quái dị cả. Cái công xưởng kia cũng không thuộc quyền quản lý của tôi, và cũng không nằm trong phạm vi giải tỏa lần đó. Sau đó nghe nói là đã bán đi rồi, bán cho một ông chủ tư nhân, họ tiến hành thi công xây dựng lại, cũng không thông qua đơn vị chúng tôi. Tôi không biết sau đó ở đó ra sao... Nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không có đi tới đó.”

“Thì ra là thế. Cảm ơn ông Vương.”

“Không có gì, không có gì. Nếu các cậu... các cậu muốn viết chuyện ma thì...”

“Chúng tôi chỉ thu thập tư liệu, sau khi hoàn thành bản thảo, phải đợi tổng biên tập phê duyệt bản thảo nữa. Nếu như được phê duyệt thì chúng tôi sẽ liên hệ lại với ông để ông xem qua bản thảo trước.”

“Được, được.”

Ngày 1 tháng 9 năm 2001, điều tra được ngày 9 tháng 3 năm 1997, đất và công xưởng của xưởng dệt Dân Khánh cũ đã được chuyển thành đất sản xuất kinh doanh, ngày 17 tháng 5 năm đó chuyển giao cho Công ty Bất động sản Dân Khánh Ức Khang sử dụng. Công ty này thành lập vào ngày 28 tháng 1 năm 1997, sau khi có được quyền sử dụng đất và công xưởng của xưởng dệt Dân Khánh cũ, vào cuối năm 1997, công ty lựa chọn đội thi công để tiến hành tháo dỡ và xây dưng lại. Đến ngày 7 tháng 4 năm 1998, dự án tạm dừng thi công. Ngày 11 tháng 5 năm 1998, Công ty Bất động sản Dân Khánh Ức Khang đã chuyển nhượng quyền sử dụng đất lại cho Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Đầu tư Tam Hải. Ngày 28 tháng 7 năm 1998, Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Đầu tư Tam Hải tổ chức đấu thầu công khai, xây dựng Trung tâm Thương mại Tam Hải trên mảnh đất này, xây dựng hoàn tất vào ngày 14 tháng 11 năm 1999 và hoạt động cho tới ngày nay.

Ngày 5 tháng 9 năm 2001, điều tra được ngày 10 tháng 4 năm 1998, Công ty Bất động sản Dân Khánh Ức Khang đã dừng tất cả các hoạt động kinh doanh đồng thời đóng cửa công ty. Ngoài ra còn điều tra được pháp nhân của Công ty Bất động sản Dân Khánh Ức Khang là Tiết Nhạc, và tiến hành liên lạc với Tiết Nhạc. File ghi âm 00520010905.wav.

“Xin chào ông Tiết. Rất cảm ơn ông đã tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”

“Đừng khách sáo như vậy. Tôi... Phù... Tôi hơi bất ngờ là các cậu lại tới tìm tôi, lại còn muốn hỏi về... chuyện đó nữa...”

“Ông có thể nói cụ thể hơn về chuyện này được không ạ?”

“Ừ. Đương nhiên. Tiếp nhận phỏng vấn của các cậu, thì tôi đã có ý định muốn nói một chút... Thật ra chuyện này đã xảy ra vào mấy năm trước, các cậu cũng biết đó, chuyện của năm 1997, 1998 mới trôi qua 3, 4 năm mà thôi. Trong mấy năm nay, tôi cũng luôn nghĩ về chuyện này. Cha mẹ, con cái tôi thì không biết, nhưng vợ tôi và một người cộng sự, cũng là bạn học cũ của tôi, đều biết chuyện này. Họ cứ khuyên nhủ tôi mãi, nói là do tôi nghĩ nhiều, còn nói là do tôi nhìn nhầm, xuất hiện ảo giác. Thời gian đó, vợ tôi còn định đưa tôi vào bệnh viện tâm thần nữa, người bạn của tôi thì nghi ngờ tôi muốn lừa tiền họ... Mặc dù sau cùng họ cũng chịu nghe tôi, đem bán mảnh đất đó đi, bây giờ sự việc đã qua đi, họ cũng không đề cập tới chuyện này nữa, nhưng tôi biết họ vẫn còn cảm thấy quãng thời gian đó tôi không bình thường... Nhưng tôi không có vấn đề gì cả. Tôi nói thật đó, tôi không có vấn đề gì cả, không phải là đầu tôi có vấn đề mà thật sự đã nhìn thấy, đã nghe thấy.”

“Ông Tiết, chúng tôi tin rằng ông thật sự đã gặp phải chuyện quái dị, có thể là gặp phải một con ma. Trong điện thoại chúng tôi cũng có nói, chúng tôi vốn dĩ định viết một bài viết về khu Hầm Sắt cũ, nhưng vô tình từ một người công nhân cũ trong đội xây dựng mà chúng tôi biết được công xưởng bên cạnh có ma, ông ta tận mắt nhìn thấy con ma đó, cho nên chúng tôi mới chuyển sang liên lạc với ông.”

“Anh ta chỉ... chỉ nhìn thấy thôi sao?”

“Đúng vậy. Ông ấy nói là một đứa trẻ, đứng phía sau ô cửa sổ kính ở vị trí cao bằng hai tầng nhà của công xưởng. Thời gian là vào lúc nửa đêm.”

“Ồ...”

“Ông Tiết, ông đã gặp phải chuyện gì?”

“Cũng là một đứa trẻ, chắc là cùng một người... là một bé gái. Nó... lần đầu tiên nhìn thấy nó là lúc tôi đi thị sát. Không giấu gì các cậu, tôi vốn làm công việc nhà nước, một người bạn học của tôi sau khi tốt nghiệp thì ra làm kinh doanh và trở nên giàu có, anh ta liên lạc với tôi để làm một số dự án. Cái xưởng dệt đó đã bỏ trống khá lâu rồi, công xưởng đã đóng cửa, không có ai tiếp quản cả. Những năm đó chính phủ quy hoạch, trung tâm thành phố phải xây dựng khu thương mại, khu nhà ở, công xưởng sản xuất phải dời đi. Vốn dĩ chỗ đó cũng chẳng phải là trung tâm, nhưng thành phố liên tục được mở rộng, cho nên nó mới dần dần trở thành trung tâm... Tôi bị anh ta thuyết phục, bỏ công việc nhà nước để thành lập Ức Khang, bởi vì trước đó có làm công việc liên quan tới phương diện này, anh ta đầu tư vốn, tôi lo chạy các thủ tục. Tất cả mọi thứ đã hoàn tất. Trong thời gian này, tôi không có tới nơi đó, chúng tôi cũng không hề đi khảo sát thực tế xem tình hình nơi đó ra sao. Chúng tôi chỉ quan tâm tới những khu nhà ở được xây dựng ở bên cạnh và sự phát triển của khu vực này. Hai người chúng tôi không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực bất động sản.”

“Vâng.”

“Vốn tưởng rằng đây là chuyện khá nhẹ nhàng. Lúc đầu mọi chuyện rất thuận lợi. Làm xong thủ tục thì bắt đầu tuyển người. Thuê người vẽ bản thiết kế xây dựng, tất cả mọi thứ đã làm xong, chỉ đợi khởi công, làm theo kế hoạch, mọi chuyện rất suôn sẻ. Khi đó thật sự là tinh thần rất phấn chấn... Chuyện mà hai người chúng tôi thường làm nhất không phải là chuyện ở công trình mà là tìm cửa hàng, chúng tôi muốn thu hút những thương hiệu lớn nên chạy khắp nơi trong nước. Người bạn đó của tôi rất tài giỏi, cũng rất có tham vọng. Anh ta còn muốn thu hút các thượng hiệu quốc tế vào, mở ra cửa hàng bán lẻ các mặt hàng xa xỉ quốc tế đầu tiên trong nước. Khoảng thời gian đó thật là...”

“Lúc nãy ông có nhắc tới việc ông tới đó thể thị sát...”

“Ờ, đúng vậy. Lần thị sát đó không nằm trong kế hoạch. Tôi nhận được điện thoại của người phụ trách bên đó gọi tới. Ông ta nói với tôi, công trường có điều bất thường. Tôi tưởng là xảy ra tai nạn, trong quá trình thi công mà xảy ra tai nạn thì rất phiền phức. khi đó tôi còn hỏi là người có sao không nữa. Người không sao thì những chuyện khác cũng dễ giải quyết. Nhưng ông ta lắp ba lắp bắp trả lời không có ai chết, không có ai bị thương nhưng tất cả đều không khỏe. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi đó tôi đang ở tỉnh khác, lập tức chạy về, nhưng lúc tôi tới thì cũng đã là ngày hôm sau rồi. Tôi còn nhớ hôm đó trời mưa, cũng không lớn lắm nhưng cứ mưa liên tục, không có mặt trời, trời âm u. Sau khi tới công trường, tôi tìm anh ta, khi đó tôi bị dọa hết hồn. Cả người ông ta... ông ta khoảng hơn 40 tuổi, làm chủ thầu cũng được một thời gian dài rồi, vốn làm trong Công ty Xây dựng Công trình Đô thị II ở thủ đô, bây giờ ra làm riêng, là một người rất có năng lực. Trước đây gặp ông ta thì trông ông ta rất vui vẻ, không chỉ là tinh thần thôi, ông ta còn thường xuyên rèn luyện cơ thể, da bị rám nắng đen thui, người hơn 40 tuổi, cơ thể vẫn đầy cơ bắp. Nhưng lần đó gặp ông ta, cả người ông ta đều mệt mỏi đờ đẫn, ốm đi rất nhiều, hai bên má đều hóp lại.”

“Công trường đã xảy ra chuyện gì?”

“Là chuyện đó, bọn họ, nhìn thấy ma. Không phải chỉ một hai người thấy, mà rất nhiều người đều thấy ma.”

“Rất nhiều người mà ông nói là...”

“Ít nhất là 10 người. Buổi tối, ban ngày, đều có người nhìn thấy.”

“Những người đó đã nhìn thấy gì?”

“Họ nhìn thấy một bé gái, chạy lung tung trong công trường. Khi đó công xưởng đã tháo dỡ được một nửa rồi. Trong số họ, có người thì nhìn thấy trong công xưởng... có người thì nói là nhìn thấy trong nhà dựng tạm, trên đường... Mới đầu còn tường là trẻ con ở bên ngoài chạy vào, nhưng sau đó, họ phát hiện không bắt được nó. Khi đuổi thì nó rẽ một cái, đến bức tường thì liền biến mất. Lần ghê nhất là trong lúc thi công, phải dỡ một vách tường ra, khi tài xế lái máy xúc đẩy ngã bức tường thì nhìn thấy dưới đất trồi lên một đứa bé, vội vàng hét lớn lên, rồi ngất xỉu tại chỗ, lúc tỉnh lại thế nào cũng không chịu ở lại trong công trường, tiền cũng không lấy, cứ vậy mà bỏ đi. Lão Tần, chính là người phụ trách mà lúc nãy tôi nói, ông ta cũng nhìn thấy. Họ đào đá ở dưới lên, nhưng bên dưới không có gì cả. Tôi vốn không tin những chuyện như vậy, nhưng không lý nào họ lại đi lừa tôi chuyện này. Tôi bảo ông Tần dẫn đường, đi hết mọi ngóc ngách trong công trình, tìm kiếm ở tất cả các nơi, tối hôm đó, tôi còn ngủ cùng họ trong căn nhà dựng tạm nữa...”