Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 936: Mã số 005 - ủy thác giết người (2)

“Tiểu Vưu, Tiểu Vưu, em bình tĩnh một chút. Không sao nữa, không sao nữa cả. Em xem, anh đã mời chuyên gia tới, họ sẽ giải quyết chuyện này, được không?

“Hu hu hu...”

“Cô Vưu, ông ta không có ở đây, hiện giờ cô rất an toàn. Cô có thể nói cho chúng tôi biết cô đã gặp phải chuyện gì được không? Cô đã nhìn thấy ông ta như thế nào và ông ta đã làm gì?”

“Tôi… Tôi không biết... rất nhiều máu... Á! Rất nhiều máu! Đều là... cha… cha! Hu hu…”

“Thế này không được, tâm trạng hiện giờ của cô ấy...”

“Cô Vưu, cô hãy nhìn vào tôi.”

“Hu…”

“Nhìn thằng vào tôi, đừng sợ, không có chuyện gì cả. Cô có nhìn thấy cái này không? Không sao nữa rồi, thế này là không sao nữa. Lá bùa này dùng để trừ tà đuổi ma, hiện giờ ông ta không thể làm hại cô được.”

“Đây là... à...”

“Không sao... không sao nữa sao? Nó sẽ không...”

“Vâng, không sao nữa. Tôi sẽ dán lá bùa lên tất cả các cửa sổ ở đây.”

Cộp… cộp… cộp…

“Xong rồi. Căn phòng này đã an toàn rồi, sẽ không có ma quỷ vào đây nữa. Cô đừng sợ. Uống chút nước trước đã, rồi chúng ta nói tiếp chuyện này.”

Róc rách…

“Nào, cô uống ngụm nước, bình tĩnh một lát.”

“Vâng... Ực, ực, ực…”

“Cảm thấy thế nào?”

“Tôi, hình như đỡ hơn nhiều rồi... Hình như, không còn cảm giác kia nữa...”

“Đúng vậy, hiện giờ cô rất an toàn.”

“Vâng.”

“Phù, cảm ơn cô.”

“Đây là chuyện tôi nên làm. Anh Hàn, anh cũng ngồi xuống đi, nghe thử cô Vưu nói gì.”

“Được.”

Cạch cạch…

“Tôi... Tôi không biết... Tôi...”

“Đừng căng thẳng, cô Vưu. Chúng ta nói từ đầu, được không? Chúng tôi biết quá khứ của cô, biết những chuyện không may mà cô gặp phải, nhưng không sao cả, chuyện này không phải là lỗi của cô, cô là người bị hại, cô không cần phải ngại, càng không cần dè chừng chúng tôi, chúng tôi đứng về phía cô. Cứ từ từ, cô nhớ được chuyện gì thì nói chuyện đó.”

“Vâng... Hu hu... Tôi cũng không biết... Tôi không biết tại sao lại như vậy... Vốn dĩ... cha tôi... cha tôi như vậy... Mẹ tôi ít khi ở nhà, lúc ở nhà, bà ấy cũng... Tôi từng kể với bà ấy... Tôi từng kể với bà ấy, nhưng bị bà ấy đánh một bạt tai... Nói với bà ấy không có ích gì cả... Tôi không biết... cứ như vậy... Tôi tưởng cứ như vậy... lớn lên thì sẽ không sao nữa... Có lẽ một ngày nào đó, có thể một ngày nào đó, tôi trưởng thành, ông ta sẽ không tiếp tục... Tôi biết ông ta thích những bé gái... Sau khi lớn, tôi đi học đại học, có thể rời khỏi ông ta... Có thể đi đến một nơi rất xa... Nhỏ quá, khi đó tôi còn nhỏ quá, có lẽ phải đợi lớn lên... Tôi đã chuẩn bị rồi... tôi chuẩn bị sẵn tiền, là tiền do tôi làm thêm lén lút để dành, còn cả chứng minh nhân dân nữa... Tôi đã lén đi làm chứng minh nhân dân. Tôi mua sẵn bản đồ, đã tra bản đồ, mua vé xe, tôi đã chuẩn bị... đã chuẩn bị xong hết rồi, tất cả đều... Nhưng mà... tôi không biết tại sao nó lại... tại sao nó lại xuất hiện... hu hu....”

“Ông ta đã phát hiện cô chuẩn bị bỏ trốn sao?”

“Vâng... Chắc chắn là nó đã phát hiện rồi! Nó đã phát hiện, nó muốn... nó muốn trả thù tôi... Nó rất hận tôi... Chắc chắn rất hận tôi...”

“Sau đó, hai người xảy ra xô xát, cô lỡ tay giết chết ông ta...”

“Sao cơ?”

“Hả?”

“Cô… đang nói gì? Cô không tin tôi! Vừa rồi các người lừa tôi phải không! Tôi không có giết người! Không phải tôi giết! Không phải tôi! Là nó, nó giết ông ta! Không phải tôi! Nó giá họa cho tôi! Mục đích của nó là muốn nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của tôi, nó vẫn đang hận tôi!”

“Đợi một chút, cô Vưu, những thông tin mà trước đó chúng tôi có được chủ yếu là đến từ hồ sơ của cảnh sát. Cô cho rằng...”

“Lúc đầu, cảnh sát tưởng rằng người mà Tiểu Vưu nói là mẹ cô ấy...”

“Không phải! Không phải!!!!”

“Tôi biết, Tiểu Vưu, không phải, không phải mẹ em... Bà ấy có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường... cho nên...Tiểu Vưu, cô ấy...”

“Anh Hàn, những gì trước đó anh nói là không đúng.”

“Sao?”

“Cô Vưu, có một con ma đã giết chết cha cô, có phải vậy không?”

“Đúng vậy, là nó đã giết chết cha tôi... Là nó giết chết cha tôi... Nó cố tình, cố tình hãm hại tôi... Tôi nhìn thấy rồi... nó giết chết cha tôi, nó cười với tôi, nó đang báo thù tôi...”

“Cô có quen biết con ma đó không?”

“Là... là Thất Thất... là Thất Thất...”

“Thất Thất là...”

“Là em gái của tôi, là em gái của tôi... hu hu... là em gái của tôi...”

“Em có em gái sao? Chuyện... chuyện này...”

“Thất Thất... Xin lỗi... Không phải chị... Không phải chị cố ý... Tha cho chị... Hãy tha cho chị đi... Chị cầu xin em... Hu hu... Cha... ơi, hu hu...”

“Cô Vưu, cô có thể nói chi tiết hơn không?”

“Xin lỗi... tha cho chị... cầu xin em đấy... đừng... đừng... hu hu...”

“Cô Vưu?”

“Hu hu...”

“Anh Hàn, xem ra trạng thái của cô ấy lúc này không thể tiếp tục trao đổi được. Chúng tôi có thể xem phòng bệnh của cô ấy một chút không?”

“Chuyện này, e là không được. Trong đó bị giới nghiêm. Ngoài nhân viên của trung tâm và cảnh sát có giấy phép ra, thì những người khác đều không được vào. Thân phận người thân mà tôi làm cho các cậu, chỉ có thể đến thăm thôi…”

“Vậy à. Vậy thì nhờ anh đeo giúp lá bùa hộ thân này lên người cô Vưu, mang trên cổ, đừng tháo xuống. Cái bùa này sẽ giúp không cho ma quỷ lại gần cô ấy. Nếu như bùa hộ thân tự bốc cháy, chứng tỏ sức mạnh của con ma đó vượt quá giới hạn chịu đựng của bùa hộ thân. Điều này rất nguy hiểm, đến khi đó anh hãy thông báo cho chúng tôi ngay lập tức.”

“Cái này... Thôi được. Tiểu Vưu, em nhìn này, cái bùa hộ thân này có thể bảo vệ em…”

“Đừng qua đây… Hu hu… Cầu xin em... Hãy buông tha cho chị…”

“Haizz… Tôi đưa cô ấy về phòng trước, tôi sẽ nói chuyện với các cậu sau.”

“Được.”

Cộp… cộp… cộp

“Này, xem ra là có ma thật. Đột nhiên ở đâu chui ra một cô em gái, hình như phía cảnh sát cũng không biết…”

“Có thể không phải là em gái.”

“Hả? Linh, em nói sao cơ? Lúc nãy cô ta đã nói….”

“Cô ta thật sự có vấn đề về thần kinh, cho nên, ma quỷ mà cô ta nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì thì không ai biết được.”

“Ý em là có thể cô ấy đã hoang tưởng ra một đứa em gái, rồi xem con ma đó là cô ta sao? Không giống lắm nhỉ… Rõ ràng cô ấy có khúc mắc gì đó với em gái mà, chắc chắn là trước kia từng xảy ra chuyện gì rồi. Bệnh tâm thần có thể tưởng tượng được nội dung có đầu có đuôi như vậy sao? “

“Không biết.”

“Sếp, cậu nghĩ là trường hợp nào?”

“Trường hợp nào cũng được, tạm thời chúng ra không vào được khu điều trị nội trú, không thấy được phòng bệnh, Hàn Kiệt Sênh thì không tin có ma.”

“Chuyện này…”



Cộp… cộp… cộp…

“Xin lỗi, để các cậu phải đợi lâu. Hôm nay thật sự rất cảm ơn các cậu. Tiểu Vưu vốn dĩ không chịu tâm sự với chúng tôi. Lúc cô ấy mới nhập viện, có nói một ít, chắc do thái độ của chúng tôi khiến cô ấy nảy sinh sự phòng bị… Biết được thứ mà cô ấy tưởng tượng ra không phải là hồn ma của người đàn ông kia, mà là đứa em gái, điều này đối với quá trình điều trị sau này…”

“Anh Hàn, vấn đề có phải cô Vưu hoang tưởng ra một đứa em gái hay không, chúng tôi vẫn chưa xác định được, nhưng cô ấy thật sự đã gặp phải ma.”

“Các cậu… Ha, tôi thật sự không tin mấy thứ này, hơn nữa, lần trước đã nói rõ là ủy thác…”

“Lần trước đã nói rõ là ủy thác để cho chúng tôi điều tra một chút về tình hình của cô Vưu. Chúng tôi sẽ cho anh một kết quả. Bây giờ, sau khi gặp được cô Vưu, chúng tôi cũng đã có kết quả tạm thời, đó chính là cô Vưu thật sự gặp phải ma. Xin anh hãy nhìn thẳng vào vấn đề.”