Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 836: Người chết thứ ba (7)

Con ma mặt xanh bò dậy từ mặt đất, sợ hãi quay một vòng. Móng vuốt trên chân nó cào lên sàn nhà, cánh tay dài ngoẵng vồ xuống mặt đất, móng tay cũng quét trên sàn nhà.

Trong họng con ma mặt xanh truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp.

Nó không nhìn Từ Quang Minh, vụt một cái nhảy lên tường, lại muốn xông ra khỏi phòng ngủ chạy thoát.

Một màn vừa nãy lại lặp lại.

Con ma mặt xanh đụng vào cánh cửa, phát ra một tiếng vang khi ngã xuống.

Nó đau đớn quằn quại, giận dữ gầm lên, như con thú bị trói không ngừng quay vòng trên đất.

Từ Quang Minh run bần bật, muốn co tròn mình lại. Tim cậu ta đập thình thịch, kéo theo những cơ quan khác cũng co quắp, run rẩy.

Tiếng tim đập dữ dội này dường như bị con ma mặt xanh nghe thấy.

Ma mặt xanh dừng động tác, quay người lại. Con ngươi đỏ lòm nhìn về phía Từ Quang Minh.

Từ Quang Minh sợ hãi hét lớn, ngã từ trên giường xuống, gào khóc lùi về sau.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài.

Bản lề của cánh cửa lâu ngày không được bảo dưỡng, lúc mở cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt” khiến người ta rùng mình, dường như còn không ngừng vang vọng.

Có âm khí từ ngoài tràn vào.

Tôi nghĩ đến Quỷ Sai, nhưng khi bình tĩnh lại, thì tôi biết đó không phải là Quỷ Sai.

Tiếng giày da “cộp…cộp…” bước đi trên sàn nhà, giống như gõ từng nhịp vào tim người ta. Tiếp theo là sự thay đổi của nhịp tim.

Tim của Từ Quang Minh đập liên hồi và loạn nhịp, nhưng tôi còn cảm nhận được một nhịp tim khác tách biệt với Từ Quang Minh, đó là của tôi. Nhịp tim của tôi trùng với nhịp bước chân kia.

Cũng vì thế, lực chú ý của tôi dồn về phía âm thanh này.

Con ma mặt xanh nhe nanh giơ vuốt với Từ Quang Minh, gầm nhẹ về phía cậu ta.

Nhưng phía bên ngoài, trừ tiếng bước chân ra thì không còn động tĩnh gì. Vợ chồng Từ Thiết như biến mất. Cả thôn Sáu Công Nông cũng như biến mất. Không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Từ Quang Minh.

Cạch!

Tay vặn của cửa phòng ngủ chuyển động.

Con ma mặt xanh như nghe thấy tiếng súng lệnh, lập tức xông về phía Từ Quang Minh.

Tôi nhìn về một đám xanh lục kia, đột nhiên phát hiện động tác của con ma chậm hơn rất nhiều so với những lần tôi nhìn thấy.

Từ Quang Minh ngã ngồi trên mặt đất, dùng cả tay lẫn chân vừa bò bỏ trốn, vừa gào khóc sợ hãi.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn.

Con ma mặt xanh xô đổ mọi thứ, lưu lại những vết cào trên nền đất, xé nát đệm giường.

Động tác mở cửa kia dường như phải kéo dài vài trăm năm.

Trong lúc hỗn loạn, tôi chỉ có thể mượn tầm nhìn của Từ Quang Minh, thi thoảng liếc về phía cánh cửa.

Cánh cửa dần dần mở ra, âm khí ồ ạt tiến vào.

Tôi nhìn thấy âm khí như hơi tỏa ra từ băng khô, ào ào xuyên qua kẽ cửa.

Động tác của con ma càng chậm chạp hơn.

Từ Quang Minh đã lùi đến ban công, đối diện với cửa phòng ngủ.

Cánh cửa hoàn toàn mở ra.

Tiếng “két” dừng lại, âm khí trong phòng nồng nặc như ngoài phòng.

Tình cảnh này tôi thấy rất quen thuộc.

Trong âm khí lạnh lẽo còn mang theo chút thanh mát.

Loại âm khí này tôi sớm đã thân thuộc lắm rồi.

Vầng trăng bị tầng mây che khuất, trong phòng càng tối hơn.

Bóng người ở phía cửa càng mờ ảo hơn.

Cộp… cộp… cộp…

Con ma mặt xanh đang đuổi theo Từ Quang Minh dừng lại, cảnh giác nhìn về phía người kia. Nó cong lưng gập bụng, giống một con ác thú sẵn sàng xông vào cuộc chiến.

Cộp… cộp… cộp…

Tầng mây trôi đi, ánh trăng lại chiếu rọi vào căn phòng.

Thân thể người kia cũng được phủ một lớp ánh trăng màu bạc, nhưng vẫn khó mà nhìn rõ hình dạng.

“Gào!” Con ma mặt xanh gầm lên, xông về phía người kia.

Trong lòng Từ Quang Minh thở phào, xoay mình muốn leo từ ban công xuống.

Trong lòng tôi chửi rủa, nhưng không thể thay đổi động tác của cậu ta, cũng không thể quay lại quan sát tình hình.

“Hừ hừ!”

Tiếng gầm gừ chuyển thành tiếng rên rỉ yếu đuối.

Từ Quang Minh kinh ngạc quay lại nhìn.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Người kia dùng một tay khóa chặt cánh tay của con ma mặt xanh.

Cánh tay dài ngoẵng của con ma gãy làm đôi, cả người lắc lư như miếng thịt khô lung lay trong gió, không còn sức lực mà giằng co.

“Lá gan của mày cũng lớn thật…” Giọng nói của Diệp Thanh trong đêm tối lại càng lạnh lẽo hơn.

Từ Quang Minh rùng mình nổi da gà, nhịp tim vẫn không hề bình ổn lại.

Con ma mặt xanh phát ra tiếng rên nhè nhẹ.

“… Bạch An.” Diệp Thanh nói ra hai chữ.

Con ma kêu gào thảm thiết, cơ thể đột nhiên biến đổi, từ hình dáng to bằng nửa người, nhanh chóng biến thành con quái vật cao hơn hai mét.

Nó vung cánh tay còn nguyên vẹn về phía Diệp Thanh.

Tôi theo bản năng muốn hét lên rồi xông đến, nhưng cơ thể của tôi, không, là linh hồn của tôi lại không thể cử động. Phát ra tiếng hét không phải tôi, mà là Từ Quang Minh.

Diệp Thanh vẫn đang vướng ở cánh tay còn lại của con ma, tôi nhìn thấy anh ta ngước đầu lên.

Diệp Thanh giơ cánh tay lên, rất dễ dàng đỡ lấy cánh tay dài như cột điện của con ma kia.

“Rắc”, tiếng gãy xương vang vọng khắp căn phòng.

Diệp Thanh tiến lên một bước, hai tay tóm lấy ngực con ma mặt xanh.

Thân thể con ma mặt xanh che mất tầm nhìn của Từ Quang Minh.

Tôi chỉ thấy cơ thể con ma run lên.

Dần dần, tiếng da thịt bị xé nát truyền đến.

Máu ào ào đổ xuống đất.

“Bụp” một tiếng, cơ thể con ma rơi xuống mặt đất.

Phần ngực bị xé nát xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Thân thể Diệp Thanh vẫn sạch sẽ không nhuốm máu.

Trên tay anh ta có một vật thể hiện lên rõ nét.

Đó là một quả tim đang đập. Không phải màu máu đỏ tươi hay đỏ thẫm, mà là một màu xanh lục kì dị.

Một lượng máu lớn không ngừng chảy ra từ cơ thể con ma mặt xanh, nhưng nhất thời khiến người ta khó mà nhận ra, nó có thiếu mất một cơ quan nào không.

“Tôi vẫn chưa chết.” Diệp Thanh dường như đang nói chuyện với quả tim.

Lời vừa nói xong, ngón tay anh ta dần nắm chặt lại.

Quả tim giống như quả bóng bay, phần bị bóp chặt lõm vào trong.

Tôi nghe thấy có âm thanh phát ra từ quả tim, không phải tiếng con ma mặt xanh, mà là một thanh âm hoảng loạn, vặn vẹo.

“Bộp” một tiếng, quả tim vỡ vụn ra như bóng bay bị nổ.

Thi thể con ma mặt xanh trên mặt đất biến mất theo quả tim đó. Máu trên mặt đất chảy ra từ con ma mặt xanh theo kẽ hở của viền gạch lát ngấm chảy đi mất.

Diệp Thanh hơi ngẩng đầu.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm lại rất rõ nét.

Từ Quang Minh lại hét lớn lên như con thú bị kinh hách, bị dồn đến đường cùng, sợ hãi chạy xa khỏi Diệp Thanh.

Cửa kính bị xô vỡ, Từ Quang Minh hét lớn rồi rơi xuống lầu.

Tôi cũng rơi xuống theo.

Trong quá trình ngã xuống, tôi dường như nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa trên lầu…

Cơ thể Từ Quang Tông đập mạnh xuống, tôi vẫn chưa tỉnh giấc.

“Không, đừng lại đây! Đừng đến đây!”

Giọng nói hoảng sợ của ông lão truyền đến tai tôi.

Tôi lại nhìn thấy hình bóng của Diệp Thanh.

Nơi tôi đang ở chính là căn phòng mà tôi từng thấy trong ký ức của con ma mặt xanh.

Trong căn phòng lạnh lẽo mà cổ điển, khắp nơi là thi thể của ma mặt xanh bị phanh ngực mổ bụng.

Thi thể đầy đất, máu chảy lênh láng.

Trong vũng máu, có một hàng dấu chân thẳng tắp.

Từ cảnh tượng đó, tôi có thể thấy Diệp Thanh từng bước một đi đến, mỗi một bước đều dễ dàng mà giết chết một con ma mặt xanh.

Tôi bị ép ngẩng đầu, ngước nhìn về phía Diệp Thanh đang đứng.