Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 810: Mã số 012 - nút thắt côn trùng (5)

Ngày 7 tháng 7 năm 2002, đến nơi ở của người ủy thác. File ghi âm 01220020707.wav.

“Chào ông Đoàn, đã làm phiền ông rồi.”

“Không có, không có. Các cậu vào trong đi, mời các cậu vào. Không cần cởi giày đâu. Vào luôn là được rồi. Bà ơi, bà rót nước cho tôi, cái loại nước ngọt lần trước mua đấy…”

“Không cần phiền phức như vậy đâu, ông Đoàn. Chúng tôi muốn đến xem nhà của ông, xem những tình huống lần trước ông nhắc đến…”

“Ồ, được, được.”

“Ôi, đến đây, đến rồi đây. Trong nhà có nước ép trái cây, nước muối khoáng, có sữa, nước muối khoáng bỏ đá, các cậu…”

“Bà Đoàn, không cần khách sáo đâu ạ.”

“Ấy, gọi bà gì chứ…”

“Vậy chúng tôi gọi là dì nhé.”

“Được được được, gọi như thế nào cũng được, nhanh vào bên trong đi. Các cậu chắc là chưa biết, ông Đoàn nhà tôi ấy à, nhắc đến đau đầu lắm. Ông ấy nói cái gì mà đám côn trùng, nhưng tôi lại không nhìn thấy, không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Con người ông ấy ấy mà, tính tình thì cố chấp, lúc trước đắc tội với người ta, tôi sợ là…”

“Được rồi cái bà này, bà nói những chuyện này ra làm gì?”

“Đây không phải là, có khả năng là… Các cậu nói đúng không?”

“Vâng, chúng cháu cần xem tình hình cụ thể như thế nào đã.”

“Mọi người cứ xem, tự nhiên xem.”

Cộp, cộp, cộp…

“Có thể quay video không? Chúng tôi có mang theo máy quay.”

“Ồ? Chiếc máy này nhỏ thật, có phải là nhập khẩu từ nước ngoài về không?”

“Vâng.”

“Mọi người cứ quay đi, không vấn đề gì cả.”

File video 01220020707.avi.

Trong màn hình là một căn phòng u ám.

Chiếc rèm cửa sổ màu nâu đã được kéo che kín lại, có chút ánh sáng mặt trời chiếu vào, làm cho căn phòng le lói một chút ánh sáng.

Rèm cửa là màu đơn sắc, hoa văn được thêu cùng màu với vải rèm, trông có vẻ đã cũ kỹ lắm rồi.

Trong phòng có dán giấy dán tường, không phải là sơn. Giấy dán tường là loại giấy dán tường màu trắng thông thường, không biết là do thời gian đã lâu, hay do bản thân nhiễm màu hơi vàng.

Đồ vật trong phòng có một chiếc giường gỗ, hai chiếc tủ đầu giường và hai tủ quần áo một cao một thấp. Đều là những đồ vật màu nâu, nhìn kỹ thì đó không phải là gỗ thật, kiểu dáng rất mới, bề ngoài xem ra thì rất mới, màng bảo vệ chưa bị rách hay trầy xước. Chiếc tủ và ngăn kéo đều không đóng kín, bởi vì bên trong chứa rất nhiều đồ, có một ít quần áo lộ ra ngoài. Chiếc gương của tủ quần áo lớn quay qua phía cửa sổ, có thể nhìn thấy một góc giường.

Trên giường đang có một người nằm ở đó.

Lớp màng bảo vệ bên ngoài có chút phản quang, nó bao bọc người đó kỹ càng và chặt chẽ.

Một cơ thể méo mó, nhìn vào gầy khô, khuôn mặt đều bị biến dạng.

Đây giống như một xác ướp thời hiện đại.

Ống kính hướng về phía trước, lại quay 180 độ, chiếu thắng ra phía cửa phòng.

Ngay cửa phòng có một đôi vợ chồng già đang đứng đó. Người vợ vóc dáng hơi gầy, lo lắng nhìn về phía trong phòng. Bà ấy mặc một chiếc váy hoa màu sắc cũ kỹ và một mái tóc lấm chấm nhiều sợi bạc, nhưng đến đuôi tóc thì vẫn là màu đen, xem ra đã rất lâu rồi bà ấy chưa đi nhuộm lại tóc. Đứng kế bên bà ấy là một ông lão xem ra lớn tuổi hơn, da ông ấy có màu trắng bệch, cái màu của lớp da lâu ngày chưa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Mái tóc của ông bị hói một nửa, những sợi tóc lưa thưa màu nâu. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ, một chiếc quần tây ngắn, làm lộ ra một đôi chân gầy ốm.

Hai người họ xem ra vẫn rất khỏe mạnh. Từ hình thái của họ xem ra thì thậm chí còn có thể nói là khỏe đẹp.

Trên người họ hoàn toàn không có âm khí, cũng không có mùi của sự chết chóc.

Nhưng cái xác ướp vẫn đang nằm trên giường mà hai người họ hoàn toàn không nhìn thấy kia đã chứng minh rằng hai người họ không bình thường.

“Tại sao lại đóng rèm cửa ?” Giọng nói của Ngô Linh từ phía ngoài vọng vào.

Ông lão liền chuyển hướng nhìn.

Bà lão trả lời: “Hướng của căn phòng này không tốt, kéo rèm ra nóng lắm. Hơn nữa người ở bên ngoài vừa nhìn vào thì sẽ thấy hết bên trong nhà.”

“Tôi có thể mở ra xem được không?” Ngô Linh lại hỏi.

Bà lão gật gật đầu: “Được chứ, được chứ. Chúng tôi cũng biết là nên tắm nắng nhiều, lúc ban ngày cũng có kéo rèm ra một chút.”

Ống kính di chuyển.

Ngô Linh kéo tấm rèm màu nâu ra, có ánh nắng mặt trời chiếu vào và in bóng cửa sổ lên mặt đất, tạo thành một cái bóng hình tứ giác xiêu vẹo.

Bà lão nói: “Cô xem, là như vậy đấy. Ánh mặt trời trực tiếp chiếu thẳng vào phòng.”

Ngoại trừ bóng hình vuông trên sàn gỗ thì bên trong phòng cũng trở nên sáng sủa hơn.

Xác ướp được bao phủ bởi một màng bọc bảo vệ dường như đang phát sáng.

Bên ngoài cửa sổ cách không đến năm mét là một cửa sổ khác. Cửa sổ đối diện cũng kéo một lớp rèm cửa rất dày, tấm kính cửa sổ đã chuyển sang một màu đục.

“Đó là cửa sổ nhà bên cạnh. Gia đình họ cũng không thể nào mở cửa sổ ra. Căn hộ cũ này được thiết kế không tốt lắm. Cửa sổ đối diện cửa sổ.” Bà lão giải thích.

Ngô Linh thả lỏng tay, kéo tấm rèm lại.

Cô ấy quay người lại rồi hỏi: “Những con côn trùng mà ông Đoàn nói từ dưới giường bò ra phải không?”

“Chúng tôi đã đổi giường mới rồi.” Ông lão nói.

Giọng nói của ông Đoàn và giọng nói ôn tồn của bà Đoàn hoàn toàn khác nhau, có chút trầm thấp, khàn khàn.

Ông Đoàn nói tiếp: “Những đồ đạc trong nhà đều được đổi mới hết, cũng đã tổng vệ sinh qua…”

Ngô Linh đưa tay lật tấm nệm lên.

Từng con côn trùng màu đen phía dưới tấm nệm bay ra ngoài, một đám vo ve vo ve.

Bà Đoàn kêu lên một tiếng.

Ngô Linh xua tay, đuổi mấy con côn trùng đi.

Diệp Thanh đứng bên cạnh cũng xua tay, đã thấy mấy con côn trùng rớt xuống đất như mưa.

Những con côn trùng đó trong nháy mắt liền từ trong phòng bay hết ra ngoài.

Diệp Thanh cúi người xuống, nhặt một con côn trùng trên sàn nhà lên, rồi đưa cho Ngô Linh.

Bà Đoàn thấy có chút kỳ lạ liền hỏi: “Sao lại như vậy… bình thường đâu có thấy… Chuyện này…”

“Chính là… chính là như vậy… Nhưng… trước đó chỉ có mỗi mình tôi thôi…” Ông Đoàn cũng thấy kinh ngạc.

“Sao rồi, sếp, Linh?” Lưu Miểu xen vào nói một câu.

Trong màn hình, Diệp Thanh đứng lên, cùng Ngô Linh nhìn về phía ông Đoàn và bà Đoàn.

“Chúng ta nói chuyện đi, ông Đoàn.” Diệp Thanh nói.

Video trải qua cắt nối.

Màn hình chuyển sang một khung cảnh khác, nhìn ra được đó là phòng khách. Sô pha, bàn trà đều có chút nhỏ. Ông bà Đoàn ngồi trên sô pha, trong màn hình không có người của Thanh Diệp.

“Các cậu đã biết những con côn trùng đó là gì chưa?” Ông Đoàn hỏi.

“Có lẽ là biết rõ rồi.” Diệp Thanh trả lời.

Ngô Linh nói: “Ông Đoàn, chúng tôi hy vọng ông cố gắng nhớ lại một chút những việc xảy ra khi ông vừa nghỉ hưu. Ông có thể đem hết tất cả những sự việc sau khi nghỉ hưu cố gắng nhớ lại rồi kể hết một lần có được không, kể cả những việc rất nhỏ?”

“Chuyện này…” Ông Đoàn do dự một lúc, “Chuyện này đã mấy năm rồi...”

“Ông này, ông đã đắc tội với ai rồi chứ gì?” Bà Đoàn vỗ vỗ đùi ông Đoàn nói.

Ông Đoàn có vẻ không vui, hất tay của bà Đoàn ra.

Bà Đoàn chuyển hướng nhìn về phía trước, có lẽ là nhìn về phía người Thanh Diệp.

“Tính khí của ông ấy xấu lắm. Khi vừa mới nghỉ hưu thì đầu óc liền thay đổi, cảm thấy bản thân vô dụng, nghỉ hưu rồi không làm được việc nữa nên trở nên vô ích. Giống như trong tin tức, hay trong báo nói về cái loại gì đấy… Haizz, tôi cũng không nói rõ được, chính là vấn đề tâm lý ấy. Một người tự nhiên rảnh rỗi, cho nên tâm lý sinh ra vấn đề. Trước khi ông ấy về hưu có nói với tôi, có thể gia hạn thời gian nghỉ hưu. Cơ quan ông ấy trước đây có một người da đen được cho nghỉ hưu trễ. Kết quả khi ông ấy nghỉ hưu thì mọi người lại không ai nhắc đến vấn đề đấy.”

Ông Đoàn xị mặt: “Được rồi bà. Chuyện này được hay không còn nhắc làm gì nữa.”

Bà Đoàn quay mặt lại: “Người ta là muốn ông nhớ lại thôi. Ông nhất định là lúc đó đắc tội với ai, nên bị họ đối phó rồi!”