Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 790: Tuyệt vọng và hy vọng (2)

Tôi khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nếu như nói rằng chuyện của Lý Tinh Phương khiến tôi chán nản và thất vọng, chuyện của Từ Thiết vừa rồi khiến tôi cảm thấy oán giận và không cam lòng thì hiện giờ đứng trong Phòng Nghiên cứu, những gì tôi cảm nhận được đó là sự tuyệt vọng.

Trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ việc Diệp Thanh là một người vô cùng tài giỏi. Không tính đến năng lực xử lý chuyện quái dị, chỉ xét về sự quyết tâm của anh ta, cho dù gặp phải vô vàn khó khăn trắc trở thì anh ta cũng có thể kiên trì tiếp, điều đó đã đủ để khiến người ta khâm phục rồi.

Bất kỳ ai nếu thuở nhỏ đã phải chịu cảnh liên tục mất đi người thân, sau khi lớn lên biết được chân tướng thì e rằng ngay cả việc bình tĩnh đối diện với số phận của mình cũng đã khó mà làm được rồi. Chứ khỏi nói tới chuyện làm được như Diệp Thanh, không nản lòng, không từ bỏ, sau khi chết hóa thành hồn ma vẫn kiên trì chiến đấu.

Tôi vốn có phần khâm phục anh ta, trong sự khâm phục còn có một loại tín nhiệm. Sự tín nhiệm này không có nguồn gốc, có lẽ phần nhiều là do tôi bị thân thế, cuộc đời của Diệp Thanh làm cho cảm động, nên mới dùng tình cảm chủ quan lựa chọn tin tưởng anh ta. Rồi thông qua Diệp Thanh, tôi tin tưởng cả bản thân mình.

Trước đó, tôi đều cố gắng để chứng minh sự lựa chọn tin tưởng Diệp Thanh của mình là chính xác, là sẽ thành công.

Diệp Thanh chọn tôi để cứu những thành viên khác của Thanh Diệp. Tôi cũng đã cứu được hai người.

Còn những vụ ủy thác mà Thanh Diệp chưa hoàn thành, tôi cũng đã giải quyết được một số rồi.

Mọi việc đang phát triển theo hướng tích cực.

Tôi không phải là một siêu nhân toàn năng, nhưng tôi thật sự có thể cứu được tính mạng của người khác.

Cho đến khi nghe được chuyện của Lý Tinh Phương...

Tôi thật sự đã bị lung lay.

Dựa vào những thông tin mà Trần Hiểu Khâu cung cấp, vào sáu năm trước tôi thay đổi số phận của người nhà Lý Tinh Phương. Nhưng ngày này của sáu năm sau, bi kịch vẫn diễn ra. Hơn nữa, vở bi kịch này và chuyện xảy ra trong cảnh mộng có liên quan mật thiết với những việc mà tôi làm.

Đi một vòng, số phận lại quay về nơi bắt đầu.

Vậy thì chồng của Kim Hải Phong được tôi cứu trước đó thì sao? Cổ Mạch và Nam Cung Diệu được tôi cứu thì sao?

Thậm chí...

Gã Béo được tôi hồi sinh sẽ ra sao?

Tôi chỉ cảm thấy rùng mình.

Con người tất nhiên sẽ phải chết, điều này không tránh được.

Nhưng sau khi thoát khỏi cái chết, rồi lại phải đối diện với cái chết một lần nữa... Việc thoát khỏi cái chết đó chẳng qua là tạm thời hoãn cái chết lại mà thôi, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Sự cố gắng của tôi trở thành vô ích.

Đây mới là sự tuyệt vọng thật sự.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Phòng Nghiên cứu im ắng bỗng vang lên tiếng của Diệp Thanh. Bình thản, lạnh lùng, không mang chút tình cảm nào.

Tôi định thần lại, lúc này mới nghĩ tới có lẽ Diệp Thanh không biết chuyện tôi đã làm trong cảnh mộng, không biết những gì mà Lý Tinh Phương gặp phải.

Tôi loạng choạng, ráng bước tới chỗ sô pha, chậm rãi ngồi xuống.

Hít thở sâu một lúc, tôi mới bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Lúc tôi kể xong, cả căn phòng im ắng trở lại.

Tôi cảm giác trên chiếc ghế sô pha phía đối diện có một ánh mắt đang nhìn qua.

Khẽ ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy chiếc ghế sô pha đối diện bị lõm xuống.

Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ, xuyên qua lớp kính và giấy dán, chiếu rọi vào trong phòng thì đã bị nhạt đi chút ít. Trong ánh trăng mờ ảo rơi trên chiếc ghế sô pha, có một thân ảnh cũng mờ ảo như vậy.

Lúc này tôi không còn để ý tới sự kinh ngạc nữa.

“Vậy Lý Tinh Phương còn sống không?” Diệp Thanh vẫn bình thản như vậy.

Tôi ngơ ngác.

Cơ thể khẽ run lên, khiến cho động tác lấy điện thoại ra của tôi trở nên không thuận lợi.

Trong đầu tôi một mảng trắng xóa, tự động bấm gọi vào số điện thoại.

Giọng của Trần Hiểu Khâu tràn ngập lo lắng, “Lâm...”

“Lý Tinh Phương đâu?” Tôi vội hỏi.

Trần Hiểu Khâu ở đầu dây bên kia kinh ngạc, “Ông ấy đang ở trên đảo...”

“Không, anh... anh muốn liên lạc với ông ấy... Hiện giờ ông ấy có thể nghe máy không?” Tôi hỏi dồn.

Trần Hiểu Khâu trả lời: “Hình như ông ấy lúc này không dùng được số cũ nữa. Thế này đi, để em hỏi chú út em, xem có thể tìm được ông ấy không. Em bảo ông ấy liên lạc với anh.”

“Được.”

Tắt điện thoại đi, tôi ngồi bất động trên sô pha.

Lý Tinh Phương vẫn chưa chết.

Trước khi tôi thay đổi quá khứ, Lý Tinh Phương đã chết rồi. Nếu không thì tôi không thể nào mơ thấy ông ấy được, càng không thể theo ông ấy để mơ thấy con gái của ông ấy, rồi thay đổi quá khứ.

Điều này thắp lên tia hy vọng nhỏ nhoi trong tôi lúc này.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Tôi không lên tiếng, Diệp Thanh cũng vậy.

Không biết đã trôi qua bâu lâu, điện thoại của tôi chợt vang lên.

Màn hình hiển thị tên của Lý Tinh Phương, nhưng phía dưới còn có một ghi chú, là cuộc gọi đường dài quốc tế.

Tôi lập tức bấm nghe.

Sau khi bắt máy, tôi lại không biết nên nói gì.

“Lâm Kỳ.” Lý Tinh Phương gọi tên tôi, giọng nói không như tôi nghĩ, rất bình thản, không hề có chút bi thương, giống như giọng nói của của Diệp Thanh khi nãy.

Tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Tôi ấy à, hôm đó tôi nhìn thấy vợ và con gái tôi rồi, ở trong mơ.” Lý Tinh Phương chậm rãi nói, “Nhưng ký ức có chút lộn xộn. Tôi vừa nhớ rằng nhiều năm trước, họ đã mất tích trên biển ở ngoài đảo Crusano, họ đã nói cho tôi biết hung thủ là ai, nhưng tôi lại không thể đưa chúng ra trước pháp luật, tôi đã chuẩn bị đánh cược canh bạc cuối cùng, đi giết những kẻ súc sinh đó... Nhưng mà tôi lại nhớ không phải như vậy. Những tên súc sinh đó đã chết rồi, chết dưới biển. Chết không thấy xác, sống cũng không thấy người. Con gái tôi nói với tôi rằng, hôm đó có một lực lượng thần bí đã cứu họ. Người dân địa phương nói rằng đó là Cru, là thần biển của họ. Con gái và vợ tôi đều tin, sau đó mỗi năm đều đi tới đảo Crusano để cúng tế theo phong tục của người dân địa phương. Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng đi tới đó. Tôi cảm thấy khá nguy hiểm, bởi vì có thể thần biển đó đã giết rất nhiều người, mặc dù có thể người mà nó giết đều là người xấu... Thật ra, phải nói là nó đã làm được chuyện mà tôi không làm được. Nhưng sau khi tôi tới đó, vẫn như cũ có thể cảm nhận được một số ảnh hưởng tiêu cực...”

Dường như Lý Tinh Phương lại trở về trạng thái của đêm hôm đó, kiên nhẫn kể lại những chuyện ông ấy trải qua và suy nghĩ của ông ấy.

Cảnh tượng lặp lại khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.

Tôi buột miệng kêu một tiếng, “Đội trưởng Lý”, ngắt lời ông ấy.

“Thật ra không phải Cru đã cứu họ đúng không.” Lý Tinh Phương nói một cách bình tĩnh.

Tôi sững sờ.

“Tôi nhìn thấy rồi... Hai người họ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, dẫn tôi đi xem rồi. Dưới lòng biển sâu, Cru ở nơi sâu nhất dưới lòng biển. Đó chẳng phải là thứ chính nghĩa gì. Tôi có thể cảm nhận được, họ... Mặc dù họ chết không phải chịu nhiều đau đớn, nhưng thứ đó chắc chắn không phải là thần linh bảo vệ người dân. Giờ tôi nghĩ lại, theo như mô tả của con gái tôi, có thể thứ cứu họ là một con ma, có thể là con ma bị chính Cru giết hại.” Lý Tinh Phương phát ra tiếng rên khe khẽ, “Nếu tôi sớm một chút, nếu tôi đi cùng họ sớm một chút thì tôi sẽ mơ thấy con ma đó. Tôi sẽ biết đó không phải là Cru, tôi sẽ ngăn họ tiếp tục... Nếu như không phải do tôi sợ hãi thì...”

Tôi khẽ há miệng nhưng không nói được lời nào.

“Phù... Cậu đừng lo, tôi đã dặn dò Cục trưởng Trần và cả người thân trong nhà. Tôi đã liên hệ xong hết rồi, kế tiếp tôi sẽ ở lại nơi này. Tôi đã đăng ký lớp học lặn, cũng bắt đầu học ngôn ngữ địa phương rồi. Tôi sẽ tìm ra được thứ kia, tìm được người nhà của tôi.” Giọng nói của Lý Tinh Phương trở nên kiên định.

Ông ấy đã hạ quyết tâm rồi, sẽ không bị lay động nữa.