Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 782: Miệng quạ đen

Hiệu suất hành động của Lý Tinh Phương khiến tôi rất kinh ngạc.

Chỉ trong vòng một ngày, ông ấy đã điều tra ra được tình hình của Từ Phong.

Tình hình của Từ Phong rất xấu.

Nói một cách đơn giản thì đây chính là một kẻ với cái miệng quạ đen xui xẻo tám kiếp.

Ngay cả Lý Tinh Phương cũng cảm thấy khó tin.

“Cậu ta vốn là nhân viên tiêu thụ của công ty chứng khoán, phụ trách tìm kiếm khách hàng tới mở tài khoản, đầu tư chứng khoán. Thành tích làm việc của cậu ta vốn rất tốt, liên tục tìm kiếm đươc khách hàng mới, số tiền mà khách hàng của cậu ta đầu tư vào công ty chứng khoán cũng ngày càng lớn, thậm chí có một số khách hàng còn nghe theo lời của cậu ta mua cổ phiếu có kỳ hạn. Nhưng sau đó… có lẽ bắt đầu từ khoảng hai năm trước, sự việc có thay đổi. Khi đó cậu ta đã không còn là nhân viên tiêu thụ nữa mà đã trở thành giám đốc của bộ phận tiêu thụ. Lúc gọi điện thoại cho người khác, thuận miệng nói một câu rằng thứ đáng giá nhất trong công ty họ chính là lòng tin của khách hàng, kết quả là chỉ trong vài phút sau, kho số liệu thông tin tài khoản khách hàng của họ gặp trục trặc, tất cả các số liệu về thông tin tài khoản đều bị phá hoại, phải mất tới ba tháng để sửa chữa cả hệ thống. May mà khi đó có hệ thống dự bị thay thế nên công ty chứng khoán không gặp sự cố lớn.”

Lý Tinh Phương nói tới đây vẫn với giọng điệu hoài nghi, có chút khó tin.

“Sau sự việc đó, cậu ta cãi nhau với vợ trong trung tâm thương mại, có nói một câu, ‘Cô cẩn thận ra ngoài bị xe tông chết đó’, câu nói ấy cũng lập tức ứng nghiệm luôn. Sau khi chạy ra khỏi trung tâm thương mại thì vợ cậu ta bị một chiếc xe con đang băng qua đường đâm chết ngay tại chỗ. Sau đó nữa, ngay trong lễ tang của vợ cậu ta, cậu ta thề với cha mẹ vợ của mình rằng cậu ta rất yêu vợ, thà để bản thân bị phá sản, trở thành một kẻ nghèo mạt, cũng không muốn mất đi vợ.”

Tôi ngần ngừ hỏi: “Những lời này cũng thành thật luôn?”

“Đúng vậy, vẫn chưa hỏa táng xong thì cảnh sát đã tìm tới cậu ta. Lúc làm việc tại công ty chứng khoán, cậu ta đã có những hành vi bất hợp pháp. Đó là vụ án giao dịch chứng khoán của một năm trước, từng được lên bản tin nữa. Tôi không biết cậu có xem không.”

Lý Tinh Phương vừa nói tới thì tôi ngờ ngợ có chút ấn tượng. Nhưng nhà tôi chỉ đầu tư nhỏ, chủ yếu là mua những sản phẩm tài chính dài hạn, có rủi ro thấp, rất ít khi qua lại với công ty chứng khoán, cũng không am hiểu mấy về tài chính.

Lý Tinh Phương nói tiếp: “Những tên chủ mưu của vụ án đều bị kết án, cậu ta thì bị phạt tiền, vừa đúng như lời mà cậu ta nói, phá sản luôn, trở thành kẻ nghèo kiết xác. Từ đó về sau Từ Phong chỉ đi làm thuê linh tinh, tôi cũng không điều tra được thêm thông tin gì nữa.”

“Ồ…” Nghe xong tôi cũng không biết nên làm gì.

Có lẽ Từ Phong thật sự giống như tôi, là đồng loại của tôi. Có lẽ năng lực của anh ta khá kì quái và anh ta cũng không có hứng thú gì với chuyện quái dị, chỉ lợi dụng nó để phát triển sự nghiệp của bản thân mà thôi. Như anh ta nói, đó là kiếm thêm thu nhập.

Có thể những chuyện mà Từ Phong gặp phải là tác dụng phụ của năng lực anh ta. Cho người khác có năng lực muốn gì được nấy, còn bản thân lại biến thành kẻ miệng quạ đen, việc xấu vừa nói ra thì đều ứng nghiệm hết.

“Như vậy rất nguy hiểm đúng không?” Tôi nói.

Cho dù những chuyện xui xẻo ứng nghiệm chỉ là bi kịch đối với Từ Phong, nhưng cũng sẽ có nhiều người khác bị liên lụy.

“Đúng vậy. Chuyện này tôi đã liên lạc với Cục trưởng Trần. Cậu ấy có thể phản ánh lên cấp trên. Chắc sẽ có… người chuyên nghiệp tới xử lý thôi.” Lý Tinh Phương nói rất mơ hồ, giọng điệu cũng không chắc chắn.

Tôi vừa lo lắng lại không biết phải làm sao.

Tôi lo lắng Từ Phong sẽ mang tới tai họa cho người khác, hy vọng có ai đó có thể ngăn chặn được. Nhưng nghĩ lại, tất cả những chuyện mà tôi làm, thật sự đều mang tới kết quả tốt đẹp hết sao?

Tôi cứu người, tôi xử lý những thứ ma quái hại người, nhưng ai biết được hiện thực sau khi bị thay đổi sẽ tiến triển như thế nào?

Ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm vẫn chưa biết được.

Đối với một số người, có lẽ năng lực của tôi cũng đầy rẫy sự nguy hiểm.

Tôi và Lý Tinh Phương đều im lặng.

Cho dù nói như thế nào thì chúng tôi cũng là đồng loại, năng lực khác nhau nhưng có thể thấu hiểu nhau. Có lẽ cảm giác về mặt này của Lý Tinh Phương còn mạnh mẽ hơn tôi. Vì ông ấy đã từng trải qua bi kịch như vậy.

Sau khi gác điện thoại, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi kể chuyện này cho mọi người trong nhóm. Ngày hôm nay đi làm, tôi chỉ nhắc tới cái chết của Ngô Minh Lạc, nhưng không nhắc tới Từ Phong. Chủ yếu là bởi vì đối với Từ Phong thì tâm trạng của tôi khá phức tạp.

Biểu hiện của Từ Phong trong quán cà phê khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng có chút ngưỡng mộ.

Anh ta thản nhiên chấp nhận năng lực của mình, sống bình thản. Xem ra năng lực của anh ta cũng giống như lực lượng quái dị của Quách Ngọc Khiết, chẳng qua chỉ là thể chất khác biệt mà thôi. Quách Ngọc Khiết không làm một vận động viên cử tạ, không làm một tay đấu vật, không làm công việc có liên quan tới sức mạnh thì đối với cô ấy mà nói, năng lực quái dị này cũng chỉ có thể khiến cô ấy không cần phải lo sợ khi gặp phải kẻ háo sắc hay trộm cắp. Trong cuộc sống thường ngày, ngoài bọn háo sắc hay trộm cắp ra thì cũng chẳng thể gặp phải chuyện gì nguy hiểm hơn.

Trần Hiểu Khâu hỏi: “Cái người nuôi ma mặt xanh kia không điều tra ra được sao?”

“Ừ.”

“Thật ra có thể hỏi thử người của Thanh Diệp.” Trần Hiểu Khâu nhắc.

Tôi có chút hoang mang.

Ông già kia quen biết Diệp Thanh, hơn nữa rõ ràng ông ta đang đi theo sau Diệp Thanh để “nhặt tiền”, vậy thì ngược lại, có thể Diệp Thanh cũng quen biết ông ta.

Tôi liên lạc với Cổ Mạch, nhưng lại nhận được câu trả lời phủ định.

“…Không biết, chưa từng nghe qua. Có điều, sao Diệp Tử có thể qua lại với loại người này chứ? Nói ra thì tôi chưa từng thấy Diệp Tử qua lại với những người trong giới. À, ngoại trừ lão Đạo kia ra.” Cổ Mạch nói.

Đây chắc là thật.

Nếu muốn biết câu trả lời thì có lẽ phải đi hỏi Diệp Thanh.

Sau khi tắt điện thoại, tôi liền đi ngủ. Nửa đêm nửa hôm cũng không thể đi tới Phòng Nghiên cứu để hỏi Diệp Thanh chuyện này được. Dù gì thì chuyện này cũng không gấp gáp gì với tôi.

Vài ngày sau, công việc bắt đầu bận rộn.

Phương án mà Phòng Di dời đưa ra đã được công bố với bên ngoài, sắp phải tiến hành bỏ phiếu bầu chọn rồi.

Tất cả mọi người trong Phòng Di dời đều phải tất bật lo liệu việc bầu phiếu.

Ngày nay các cơ quan chính phủ đều có cổng thông tin trực tuyến, có thể tìm thấy các thông báo trên trang web của cơ quan chính phủ.

Về mặt kỹ thuật, Phòng Di dời cũng có thể làm như vậy. Nhưng trên thực tế đối mặt với những người có quyền tài sản lớn tuổi, xử lý công việc có liên quan tới khối tài sản lớn của cả một gia đình thì việc thực hiện trên mạng này hoàn toàn không thể tiến hành được.

Cho dù là tiến hành bỏ phiếu ngay tại chỗ thì cũng có người buổi sáng bỏ phiếu bầu xong, buổi chiều lại bị con cái trong nhà khiêng ra, yêu cầu được bỏ phiếu lại.

Năm người chúng tôi tất bật ở thôn Sáu Công Nông cả ngày trời, bữa trưa cũng chỉ ăn được vài miếng cơm hộp thì đã bị kêu đi giải quyết vấn đề quần chúng.

Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp cách chúng tôi không tới 10 phút đi bộ, nhưng mãi mà tôi vẫn chưa thể tranh thủ thời gian đi qua đó được.

Hiếm hoi lắm mới có dịp để đám người rảnh rỗi chúng tôi phải liên tục tăng ca, mỗi ngày đều nói đến khô cả họng. So với lúc tuyên truyền thì lần này chúng tôi phải đối mặt với nhiều vấn đề rắc rối hơn.

Buổi tuyên truyền chỉ là tuyên truyền giảng giải, còn bây giờ là đưa ra quyết định. Tâm trạng của những người có quyền tài sản và gia đình của họ cũng hoàn toàn khác nhau.

Vật vã mấy ngày liền, chủ yếu vẫn là ứng phó với những kẻ chợ búa, ngang ngược. Đến cuối tuần, chúng tôi ai cũng gầy đi trông thấy.

Kết quả chiêu sinh của em gái tôi sẽ được công bố vào cuối tuần này. Điểm thi đại học cũng sẽ được công bố trong vài ngày tới.

Cuối tuần, cả nhà tôi đều trong trạng thái căng thẳng, hồi hộp.

Tôi còn đang xoắn xuýt về vấn đề an toàn của em gái khi học đại học. Vẻ mặt căng thẳng lo lắng của tôi khiến cho nó hiểu lầm, còn quay sang an ủi ngược lại tôi nữa.

“Yên tâm đi, anh hai, em đảm bảo có thể vượt qua điểm sàn để đỗ đại học.” Em gái tôi nói.