Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 771: Cô dâu (3)

Tôi muốn vào phòng bệnh, nhưng vì sự an toàn của mọi người nên tôi để bọn họ đợi ở ngoài.

Quách Ngọc Khiết muốn cùng tôi đi vào. Cô ấy có đôi mắt âm dương và sức lực lớn, bất kể là gặp ma hay bị Ngô Minh Lạc tấn công thì cô ấy cũng có thể tự bảo vệ mình được, nói không chừng còn có thể cứu tôi một mạng nữa.

Sau khi chúng tôi tiến vào phòng, Lý Tinh Phương chỉ biết đứng đó lúng ta lúng túng. Vấn đề cốt yếu vẫn là do bọn họ không có mắt âm dương nên không nhìn thấy ma.

Những quyết định mà chúng đưa ra bác sĩ đều không phản đối. Những y tá mà bác sĩ gọi vào ngược lại còn lo lắng cho an nguy của hai người “cảnh sát” chúng tôi nữa.

Bên Lý Tinh Phương thì chắc chắn là ủng hộ chúng tôi, đồng nghiệp của ông ấy cũng sẽ không phản đối chúng tôi.

Vậy là mọi chuyện cứ thế mà được sắp xếp như vậy.

Tôi kéo then cài cửa ra, hít thở sâu một cái.

Căn phòng này cho tôi cảm giác ngột ngạt khủng bố, cái thứ đó vẫn còn ở đây. Tôi không biết đây là tin tốt hay tin xấu nữa.

“Cạch” một tiếng, chốt cài cửa nặng nề bị kéo ra.

Tiếng động này hình như đã kinh động đến người trong phòng.

Thân thể đang run rẩy của Ngô Minh Lạc cứng đờ, đầu hình như giật giật.

Động tác nhỏ này của cô ta làm tôi rợn cả tóc gáy. Như một con mãnh thú đang ẩn núp trong bóng tối rình rập con mồi, chuẩn bị chờ đợi thời cơ hành động.

Cô ta chỉ hơi ngẩng đầu lên rồi không nhúc nhích nữa, hình như đang đợi chúng tôi đi vào.

Bác sĩ nhắc nhở: “Thông thường mà nói, chúng tôi mở cửa bên này thì trong phòng bệnh sẽ không nghe thấy tiếng động. Nhưng cô Ngô đây vô cùng nhạy cảm nên lần nào cũng đều phát hiện được.”

Tôi ngờ vực nhìn về phía bác sĩ, biểu cảm của ông ấy rất chân thật, còn vẻ mặt của những người khác đều là ngạc nhiên.

Tôi ý thức được có chỗ nào khác thường.

Quách Ngọc Khiết mờ mịt hỏi: “Cách âm của cánh cửa này tốt như thế à? Vậy tiếng vang cũng không nghe thấy được sao?”

Lần này mọi người đều nhìn về phía Quách Ngọc Khiết.

Tôi nhìn sang Lý Tinh Phương.

Lý Tinh Phương nói: “Tôi không nghe thấy gì cả, hai người…”

Tôi và Quách Ngọc Khiết đều nghe rất rõ. Giống như loại chốt cài cửa của cánh cửa sắt có chút bị gỉ sét, khi kéo cửa ra hết mức thì tiếng kim loại ma sát vào nhau sẽ phát ra tiếng vang vậy.

Nhưng những người khác lại không nghe thấy.

Tôi nắm lấy chốt cài cửa, cảm nhận được cảm giác mát lạnh của kim loại truyền đến bàn tay. Nắm lấy một lúc lâu, phần kim loại đó vẫn không nóng lên.

Bây giờ tôi không để ý đến những ngờ vực của bọn họ nữa.

Chốt cài cửa bị kéo ra, tôi xoay nắm cửa một cái, mở cửa ra.

Tiếng mở cửa cũng rất kì lạ. Mặc dù đây là cánh cửa mới, vật liệu nhìn vào cũng rất cao cấp, nhưng khi cửa được mở ra thì vẫn giống như những cánh cửa cũ kĩ bị gỉ sét vậy, kêu “két” một tiếng, vang vọng lại trong căn phòng. Lòng tôi như bị một cái móng vuốt sắc nhọn cào nhẹ vào. Chủ nhân của móng vuốt đó thèm nhỏ dãi, muốn mổ bụng tôi ra rồi nuốt sống.

Ánh mắt ác ý kia từ lúc tôi tiến vào phòng liền càng lúc càng mạnh mẽ.

Tôi thấy Ngô Minh Lạc hơi run lên, bàn tay nắm chặt lấy bắp tay mình, chặt đến nỗi sắp rách cả bộ đồ bệnh nhân của mình.

Quách Ngọc Khiết đi theo tôi vào phòng bệnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Minh Lạc.

Trán và sau lưng tôi đều ướt đẫm mồ hôi.

Tôi chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bức tường bên cạnh.

Ở một mặt tường dựa về phía hành lang kia, trong một góc nhỏ trên trần nhà, có một con quái vật gầy trơ xương bám vào vách tường. Da nó màu xanh, mặt xanh nanh vàng, tóc của nó như con nhím, lại có màu đỏ đậm, kết hợp với đôi mắt đỏ ngầu thì càng trở nên nổi bật. Trên người nó chỉ có một tấm vải rách rưới, tứ chi đều là móng vuốt nhọn hoắt, lưu lại những vết cào trên bức tường mỗi khi di chuyển.

Cái thứ này giống như con ác ma trong những bức tranh cổ vậy.

Đôi mắt đỏ ngầu kia đang nhìn chằm chằm tôi.

Sau khi thấy tôi nhìn qua, nó nhếch môi, đôi mắt híp lại.

“Á!”

Phát ra tiếng kêu đó không phải con ác ma kia, mà là Ngô Minh Lạc.

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Ngô Minh Lạc từ trên giường nhảy dựng lên, tóc tai bù xù. Ngẫu nhiên lộ ra ngoài đôi mắt đầy tơ máu, gương mặt kia trắng bệch, không có một chút huyết sắc. Lợi của cô ta đang chảy máu. Bên ngoài móng tay bị lật ngược, đứt đoạn, cũng đang nhỏ máu. Khi cô ta nhảy xuống giường thì máu trên người đều nhỏ tách tách xuống đất.

Vẻ mặt của Ngô Minh Lạc dữ tợn, giống như gặp phải kẻ thù mà bổ nhào về phía Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hai tay Ngô Minh Lạc, xoay người một cái, áp cô ta xuống giường rồi lại dùng đầu gối kẹp chặt lấy hai chân cô ta.

Quách Ngọc Khiết sử dụng chiêu này rất nhuần nhuyễn, không biết có phải đã áp dụng nhiều lần chiêu này với những tên biến thái không nữa.

Tôi lại nhìn con ác ma kia, nó vẫn ung dung ở đó, còn nhe răng há miệng với tôi nữa.

Những người bên ngoài xông vào, nhìn thấy thân thủ của Quách Ngọc Khiết thì đều có chút kinh ngạc. Rất nhanh, bác sĩ và y tá đã đổi vị trí với Quách Ngọc Khiết.

Trên giường bệnh có sẵn dây trói, y tá bắt đầu bận rộn.

Tôi chú ý thấy vẻ mặt của Ngô Minh Lạc đã có thay đổi. Cô ta la hét lớn tiếng, nhưng không nói chuyện, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm người xung quanh.

Tôi đột nhiên ý thức được Ngô Minh Lạc trước đó hung dữ bổ nhào vào Quách Ngọc Khiết không phải là muốn giết cô ấy mà là muốn cầu cứu!

Tại sao lại như vậy?

Tôi có chút đau đầu nhìn về con ma ở góc tường kia.

Con ác ma đó căn bản không sợ tôi, nó cũng không có ý muốn bỏ chạy.

Như thế này thì không được.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không có cách để tiêu diệt nó thì Ngô Minh Lạc không biết sẽ bị tra tấn thành dạng gì nữa đây.

“Á á… Á á” Ngô Minh Lạc la hét điên cuồng, cô ta đã không còn dáng vẻ của người bình thường nữa. Cô ta quay đầu lại muốn đi cắn những người y tá đó.

Cô ta giãy giụa rất mạnh, dây trói vốn là để buộc chặt thân thể của người bệnh, không để cho họ gây hại đến người khác. Nhưng dưới sự vùng vẫy điên cuồng của Ngô Minh Lạc thì cả người của cô ta đều đã có chút vặn vẹo. Dường như bởi vì muốn trốn thoát nên cô ta không tiếc vặn gãy hai tay hai chân của mình!

“Không được rồi, đi lấy thuốc an thần đến đây mau!” Bác sĩ quả quyết nói.

Một người y tá chạy ra ngoài.

Ngô Minh Lạc kêu la thảm thiết, âm thanh thê lương.

Quách Ngọc khiết chân tay luống cuống, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn tôi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Cổ mạch.

Cổ Mạch sau khi tiếp điện thoại liền cười nhạo tôi, rồi lập tức lại kinh ngạc nói: “Cậu đang ở đâu thế? Bệnh viện tâm thần?”

“Tôi thấy một con ma mặt xanh nanh vàng, loại ác ma trong những bức tranh cổ, anh biết không? Nó rất nhỏ con, chân tay rất nhỏ, da bọc xương, bụng hơi nhô ra, còn có…” Tôi cắt ngang Cổ Mạch nói.

Bác sĩ và y tá đều đang áp chế Ngô Minh Lạc. Tôi nhỏ giọng lại, cùng với tiếng la hét của Ngô Minh Lạc nên tiếng nói chuyện của tôi không hề bị người khác chú ý tới.

Cổ Mạch nghe xong càng kinh ngạc: “Ma mặt xanh? Rốt cuộc cậu đang làm gì? Không phải cái chuyện quán gà rán kia à?”

“Không, không phải. Anh trả lời tôi trước đi, con ma đó đang ở bên cạnh tôi, nhưng lại không tấn công tôi…” Tôi một mực chú ý đến con ma kia, nó vẫn bám trên bức tường không nhúc nhích.

Nếu không phải Ngô Minh Lạc đột nhiên phát cuồng thì tôi còn tưởng con ma này chỉ là một bức điêu khắc kì lạ thôi.

Cổ Mạch nói: “Tôi chưa gặp qua loại ma này, nhưng có nghe Linh nói qua rồi. Ma mặt xanh, ma mặt đỏ, ma nước, ma thắt cổ… Đây đều là những con ma sống ở thời cổ đại, ma ở hiện đại thì không có loại phân biệt này. Nếu những loại ma quỷ này vẫn còn tồn tại đến bây giờ thì chắc chắn là có người nuôi dưỡng chúng. Cậu gặp phải một cao nhân rồi đó.”