Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 698: Tưởng tượng không dứt (4)

Từ trong đám đông tôi nhìn thấy một ông già lưng gù. Ông ta khom người, đám đông không hề chú ý gì đến ông ta, nhưng vừa nhìn là tôi đã nhận ra sự tồn tại đặc biệt này.

Điều này càng làm cho tôi nhận thấy sự kỳ quái của ông ta.

Ông ta không hề tham gia vào cuộc bàn tán xôn xao của đám đông mà chỉ đi ra bên ngoài. Tình huống này không hề giống với những người bản địa xung quanh.

Sau khi phát hiện điểm này, tôi lại tiếp tục phát hiện thêm một người khác cũng đi thẳng ra bên ngoài.

Người đó cầm điện thoại, đang gọi cho ai đó, lúc đi ra người đó ngẩng đầu ưỡn ngực, so với ông lão gù lưng thì hoàn toàn khác nhau.

Tim tôi đập nhanh, vô thức đi theo hai người đó.

Tôi không cảm thấy chút âm khí nào, chỉ thấy rất kỳ lạ.

Tôi đã trải qua cảm giác kỳ lạ này mấy lần ở đây rồi.

Lần này, tôi quyết định hành động.

Tôi đang định đi đến bên cạnh ông lão đó thì tôi nhìn thấy ông ta quay đầu nhìn tôi một cái.

Da của ông ta khô ráp lỏng lẻo, nếp nhăn rất dày, nhưng nhìn kỹ thì vẫn chưa già lắm, vẻ ngoài khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi thôi.

Ông ra rất hung dữ, trong chớp mắt tôi thậm chí còn cảm nhận được sát ý.

Bước chân của tôi dừng lại, cả người toát mồ hôi lạnh.

Bước chân của ông lão vẫn không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.

Lữ Xảo Lam gọi tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi hoàn hồn lại, nhìn thấy ông lão đã đi ra khỏi đám đông, đang bước về phía cửa chính.

Người thanh niên kia cũng buông điện thoại xuống, có vẻ đã nói chuyện điện thoại xong, bước chân đi nhanh hơn.

Tôi cảm nhận được âm khí giữa hai người này, trong đầu lóe lên một cái, xông về phía đó.

Hai người cùng nhau dừng lại, quay đầu xem tôi. Thực ra là họ nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

Tay của tôi đã giơ ra.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt, giống như là bị nhúng vào nước đá vậy.

Luồng âm khí xuyên qua các ngón tay, dần dần ngưng tụ.

Cảm giác này khiến tôi có chút quen thuộc.

Tôi nhớ lại lần đầu nhìn thấy ma, lúc thấy bà lão mặc áo Kimono đó, tôi cũng có cảm giác như thế này…

Không, không giống lắm. Lần đó là Diệp Thanh khống chế cánh tay của tôi, bắt được một con ma đang chạy trốn.

Ngón tay của tôi siết chặt lại.

Tư thế của tôi lúc này rất kỳ lạ, nhưng người chú ý đến tôi thì chỉ có Lữ Xảo Lam và bảo vệ.

Tôi nghe đám đông ở phía sau vẫn đang bàn tán về chuyện của Sa Sa.

Luồng âm khí nơi cánh tay đã chuyển đến khắp người, mái tóc suôn mượt của người phụ nữ bị tôi nắm trong lòng bàn tay.

“Á!”

“Á!”

Tôi nghe thấy hai tiếng hét, là đến từ Lữ Xảo Lam và bảo vệ.

Tay của tôi run một cái, vô thức kéo về phía sau.

Mái tóc nhuộm màu vàng bị tôi kéo ngược, cổ của người phụ nữ ngửa ra phía sau, cả khuôn mặt của cô ta đều lộ ra phía trước mặt tôi. Gương mặt đó có rất nhiều bọc máu, da mặt hiện ra nhiều nốt đỏ với độ sâu khác nhau, hóa mủ thối rữa, lại còn lồi lõm.

Chắc hẳn đây là gương mặt đã từng bị bỏng rất nặng do lửa hoặc nước sôi.

Đầu của cô ta ngửa ra, đảo mắt qua nhìn tôi, tinh thần khủng hoảng.

Tôi còn hoảng sợ hơn cả cô ta, thiếu chút nữa đã buông tay ra, thả cô ta chạy mất. Cũng may tôi còn nhớ được đây là ma, không thể cứ thế để cô ta chạy đi được

Phía sau tôi vang lên âm thanh xôn xao, nhưng tôi cũng không thèm chú ý mà đi phân biệt ý tứ của những câu nói địa phương đó nữa.

Hai người đàn ông đi phía trước đã quay lại, bổ nhào về phía tôi.

Tôi lại càng kinh ngạc hơn, bỗng nhiên nghĩ đến, không biết có phải năng lực của bản thân đã phục hồi hay không.

Đây chắc không phải là cảnh mộng, nếu như bây giờ tôi chết rồi, có khi lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện ma mới của những người dân Hối Hương cũng nên.

Trong phút chốc, tôi quyết định buông tay ra, lui về phía sau.

Mái tóc màu vàng kia vẫn còn vướng vào các ngón tay của tôi, người phụ nữ đó bị tôi kéo trên mặt đất.

Hành động của hai người đàn ông có chút thay đổi.

Tôi ngơ ngác, tay đã buông hẳn mái tóc của cô ta ra, rồi lùi mấy bước về phía sau, đụng trúng lưng của ai đó thì tôi mới ngừng lại.

Hai người đàn ông đó ngược lại không đuổi tới, mà là bổ nhào về phía người phụ nữ.

“Á á á….”

Cô ta phát ra tiếng hét khàn cổ, rồi ba cái bóng ngã chồng lên nhau.

Tôi cảm giác trước mặt nổi lên một trận gió âm cuồn cuộn, giống như tiếng gầm rú của cơn lốc xoáy. Cơn lốc này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, trong một cái chớp mắt liền không còn sót lại gì.

Tôi bị cơn gió âm đó thổi đến mức nhắm tịt hai mắt, lúc mở được mắt ra thì ba con ma trên đất đều không thấy nữa.

Sau lưng là âm thanh bàn tán ồn ào.

“Người vừa nãy! Người vừa nãy!”

“Là Sa Sa kia?”

“Không phải bị đâm chết sao! Các anh có nhìn thấy gương mặt của cô ta lúc nãy không?”

“Á, mà hai người đàn ông vừa nãy là ai?”

“Này cậu trai, lúc nãy cậu vừa bắt được Sa Sa đúng không?”

Chủ đề đột nhiên chuyển hướng sang tôi.

Tôi nhìn sang, thấy được người vừa hỏi.

Người đó vốn là rất tò mò mà hưng phấn hỏi tôi, rồi đột nhiên nhìn kỹ tôi một cái, hoài nghi hỏi: “Cậu không phải người ở đây phải không?”

Đám đông lại nổi lên âm thanh bàn tán, ánh mắt của bọn họ nhìn tôi đã thay đổi. Tôi cảm thấy phía sau có ai đó đang chọc người mình, vừa nhìn thì thấy bảo vệ nháy mắt với tôi. Tôi không trả lời câu hỏi của người đó, quay người bước đi.

Lữ Xảo Lam cũng đi theo bước chân của tôi, rồi quay lại nhìn một cái.

Cô ấy nói nhỏ: “Bọn họ hình như không dám tới đây.”

“Nếu là tôi, tôi cũng không dám tới.” Tôi vừa nói, vừa nhìn vào mắt của Lữ Xảo Lam.

Lữ Xảo Lam lại quay đầu nhìn, rồi quay sang nhìn tôi, “Con ma đó… làm sao rồi?”

Tôi lắc đầu.

Tôi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đã bắt được con ma nữ, con ma nữ đó đã lộ nguyên hình, nhưng còn hai con ma kia là như thế nào?

Có phải họ bị con ma nữ đó hại chết hay không?

Tôi chỉ nghĩ đến loại khả năng này. Có lẽ tôi đã phá hỏng trạng thái gì đó của con ma nữ, làm cho hai con ma kia báo được thù.

Tôi cúi mặt xuống nhìn tay của mình.

Không bị Diệp Thanh khống chế, tôi cũng có thể bắt được ma…Thật ra trước đây tôi cũng từng tự tay tiêu diệt một số thứ quái dị, nhưng chẳng qua là dùng năng lực của mình dịch chuyển thời gian của mấy thứ đó mà thôi. Tình huống lần này có hơi kỳ lạ…

Lữ Xảo Lam đột nhiên nắm lấy tay của tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn cô ta.

Lữ Xảo Lam từ móng tay của tôi kéo ra một sợi dây.

Một sợi dây màu nâu, chỉ dài vài centimet, rất mềm, cũng rất mỏng, trông giống như là…

“Hùng Hùng!” Lữ Xảo Lam buột miệng nói ra, “Là của Hùng Hùng!”

Đúng rồi, giống như sợi len của thú nhồi bông!

Nói như vậy, con ma nữ đó hiện nguyên hình, rất có thể là do đám gấu Teddy của Lữ Xảo Lam đã làm gì đó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sự quyết đoán của Diệp Thanh không hề sai, đám gấu Teddy chính xác đã được cử đi để giải quyết việc gì đó.

Chỉ là còn Trần Hiểu Khâu thì sao? Những người đã mất tích đi đâu?

Trong lòng tôi có chút phiền não.

Chúng tôi đã ra khỏi khu dân cư lúc nãy, đứng ở góc đường đợi một lúc, bảo vệ của bệnh viện mới đi tới.

Ông ta rất biết điều, cũng có thể là nhận ra chạy trời không khỏi nắng. Tôi nhìn biểu cảm của ông ta, đoán khả năng lớn có lẽ là do hành động vừa rồi của tôi đã dọa ông ta.

“Người anh em, cậu đúng là cao nhân mà.” bảo vệ hào hứng, vẻ mặt sùng bái kính trọng nhìn tôi.

Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Những người kia, sau đó nói gì?” Tôi hỏi.

Bảo vệ cười nói, “Còn nói gì nữa chứ? Họ đều khen cậu tài nghệ cao cường đó! Chúng tôi ở đây chưa từng gặp qua người nào lợi hại như cậu đâu!” Ông ta đưa ngón tay cái lên.

Tôi nhìn ông ta, không nói gì.

Bảo vệ thấp thỏm thụt cổ lại, nhỏ giọng trả lời: “Họ nói, cậu là cao nhân tới đây bắt ma. Khụ… giống hệt như diễn viên trong phim vậy. Đi đến chỗ của chúng tôi, bấm một hồi quẻ, thấy mây đen bao phủ nơi đây… Còn có người nói…”

“Nói cái gì?” Tâm trạng của tôi đang rất tồi tệ, lúc này vẻ mặt của tôi mới thật sự là mây đen bao phủ đây.

Bảo vệ nhìn tôi, “Nói những con ma ở chỗ chúng tôi đắc tội cao nhân rồi, cậu là được mời đến để trừ yêu diệt ma.” Ông ta nói, còn nhìn sang Lữ Xảo Lam.

Lữ Xảo Lam dở khóc dở cười.

“Chỉ như thế?” Tôi nhìn mắt của bảo vệ đảo tới đảo lui, trong lòng nghi ngờ.

Bảo vệ thở dài một tiếng, nét mặt như sắp khóc: “Còn nói, ai trừ ai còn chưa nói được, Sa Sa chỉ là một con ma nhỏ, chưa tính là gì. Những con ma thực thụ thì cậu còn chưa đụng phải đâu. Những đạo sĩ đến đây vào mấy năm trước cũng làm xôn xao một trận lớn, vài người chết, cuối cùng bản thân họ cũng chết ở đây. Cho nên nói…”

Lòng tôi trầm xuống.