Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 681: Chủ nhân thân yêu của tôi (6)

Tiếng ồn ào của con nít cùng tiếng răn dạy của Lữ Xảo Lam vang lên, tiếp đến là tiếng kêu tức giận của đứa trẻ.

“Tại sao phải dọn đồ ạ? Con muốn đem theo đến nhà trẻ!”

“Chúng ta phải thu dọn đồ đạc để dọn nhà nữa. Không phải mẹ đã nói rồi sao, sau khi đến nhà mới thì chúng ta sẽ lại bày ra. Chỉ hai ba ngày thôi...”

“Ngày mai con muốn đem tới nhà trẻ!”

“Vậy con chọn một cái đi, chỉ có thể đem theo một cái, những cái khác thì mẹ sẽ thu lại.”

“Không muốn đâu. Mẹ! Cha!”

Ồn ào náo loạn.

Bà lão lắc đầu mỉm cười, nói một câu: “Đồ của Quân Quân để dọn sau cùng cũng được, cứ để cho nó chơi đi.”

“Mẹ!” Lúc này là tiếng của Lữ Xảo Lam.

“Tốt quá! Chỉ có bà ngoại là thương con nhất!”

“Đồ chơi của nó đã chất thành một đống rồi, nào là ô tô máy bay đủ thứ, nếu không dọn dẹp trước thì đến lúc dọn nhà lại không kịp!”

“Cứ từ từ dọn dẹp đi con, chúng ta cũng không thể dọn hết ngay bây giờ được. Các con dọn đồ của mình trước đi.” Một bà lão khác lên tiếng.

“Bà nội cũng tốt nhất! Hi hi hi...”

Bà lão quay đầu, cúi đầu nhìn thứ trong thùng giấy, nụ cười trên mặt lập tức đọng lại.

Gấu Teddy ngửa mặt lên trời, vừa vặn có thể nhìn thấy bà lão.

Trên mặt bà lão có thật nhiều nếp nhăn, da trên trên mặt đã nhăn nheo hết, khóe mắt cũng có chút rủ xuống.

Nhất thời tôi không nhìn ra được điều gì, nhưng trong lòng gấu Teddy lại hiện lên bộ dáng của Lữ Xảo Lam.

Nếu Lữ Xảo Lam biến thành một bà lão thì cũng sẽ có dáng vẻ như thế này nhỉ?

Đến lúc đó cô ấy sẽ còn ôm nó không?

Cảm xúc cô đơn trong thời gian dài của gấu Teddy có chút biến hóa.

Đến nơi ở mới rồi thì sẽ bày hết chúng nó ra sao?

Gấu Teddy kích động… Không riêng gì tôi mà những con gấu xung quanh cũng đang rất phấn khích, phải nói là nhưng linh hồn của gấu Teddy đang xôn xao cả lên.

Khóe mắt bà lão càng thêm nhăn lại.

Nét mặt của bà ấy xoắn xuýt buồn rầu, đáy mắt còn có chút sợ hãi.

“Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?” Giọng nói của Trương Sơn vang lên.

Bà lão cuống quít đóng lại thùng giấy.

Cách một lớp giấy cứng, giọng của bà ấy trở nên có chút đè nén.

“Không có gì, chỉ là nhìn xem những thứ này... Những thứ này, các con còn muốn giữ lại sao?”

Hình như Trương Sơn đang thu dọn đồ đạc, bên ngoài thỉnh thoảng phát ra tiếng động.

“Có nhiều thứ cũng không muốn giữ lại nữa. Mấy năm này lo chăm sóc Quân Quân, cũng không rảnh dọn dẹp lại... Quân Quân sắp đi lớp rồi, có nhiều thứ không cần đến nữa, đến lúc đó sẽ bán hết đi.” Giọng của Trương Sơn rất bình tĩnh, “Ồ, những cuốn sách này con không dùng đến nữa, bây giờ không làm trong lĩnh vực này rồi, những cuốn sách kỹ thuật cũng không dùng đến.”

“Ồ... Những thứ này đều bán đi hết à...” Giọng nói của bà lão có chút mập mờ.

“Lưu lại một số thứ làm kỷ niệm cũng tốt. Về sau Quân Quân thấy được thì sẽ biết cha của nó là làm kỹ thuật, kỹ thuật cốt cán đấy. Ý, nơi này thế mà còn kẹp một tờ bản vẽ, đó là thiết kế của con rất nhiều năm trước đó...” Trương Sơn nói một mình.

“Những thứ muốn bán thì các con hãy để vào một chỗ để người thu phế phẩm đến xử lý luôn.” Bà lão nói.

Bàn tay đang ấn lấy thùng giấy dời đi.

Bên ngoài vang lên tiếng của Lữ Xảo Lam.

“Trương Tiểu Quân! Mẹ vừa nói gì với con rồi!”

“Con muốn tìm chiếc xe chiến đấu của con...”

“Mẹ cùng bà đều đang thu dọn đồ đạc, con đừng quấy rối! Con xem con kìa, làm cho mọi thứ lung tung hết cả lên rồi này!”

“Được rồi, được rồi, con đừng mắng nó nữa. Quân Quân cũng không phải cố ý. Quân Quân, con dọn dẹp lại đồ chơi của mình đi.”

“Dạ.”

Âm thanh bên ngoài thỉnh thoảng sẽ vang lên, Lữ Xảo Lam không tiến vào gian phòng này, phía trên thùng giấy lại chất thêm một đống đồ khác.

Cách thùng giấy, tiếng của Trương Sơn vang lên: “Vợ à, bên trong cái thùng giấy chiếc xe tập đi của con mình chứa cái gì vậy?”

“Vợ cùng mẹ vợ con đi mua thức ăn rồi.” Tiếng một bà lão khác trả lời.

Đồ vật bên trên thùng giấy được di chuyển ra chỗ khác.

Tâm tình của gấu Teddy nâng lên hạ xuống.

“Cha ơi, cha ơi, cha ơi...” Tiếng kêu liên tiếp cùng tiếng bước chân xông vào phòng.

“Sao thế?”

Động tĩnh bên trên thùng giấy dừng lại.

“Xe chiến đấu siêu cấp của con bị hư rồi, cha nhìn xem!”

“Ồ, để cha xem một chút... Con có từng làm rơi nó không?”

“Không ạ!”

“Thế thì con mang đến nhờ bà nội thay pin đi.”

“Đã thay pin rồi, hôm qua mới đổi, chính con đã đổi cho nó đấy.”

“Vậy hãy tháo nó ra trước, chờ dọn nhà xong cha sẽ sửa cho con.”

“Không muốn đâu, dọn nhà tận vài ngày lận. Ngày mai con phải mang đến lớp để chơi. Cha à, cha ơi, cha sửa giùm con đi mà…”

“Đừng lôi nữa, được rồi, lấy đồ nghề của cha tới đây.”

“Con đi liền!”

Lại là tiếng bước chân bộp bộp bộp xông ra khỏi phòng.

“Con đi chậm một chút.” Trương Sơn cũng đi theo rời khỏi phòng.

Thùng giấy không tiếp tục bị mở ra nữa.

Động tĩnh bên ngoài không ngừng, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng hỏi sứt đầu mẻ trán của Lữ Xảo Lam.

Ngoại trừ việc chuyển nhà mới, bọn họ còn xử lý hai phòng ốc.

Nhà cũ vừa bán ra, chủ nhà mới đã hối thúc lấy nhà; nhà mới vừa mua đã trang trí, nhưng còn một số chỗ vẫn chưa xong. Lữ Xảo Lam cùng Trương Sơn lại còn có công việc riêng của mình nữa.

Tâm trạng của gấu Teddy vẫn luôn tràn ngập chờ đợi.

Tôi dần dần trở nên bình tĩnh.

Đến khi thùng giấy được mở ra, xuất hiện hai gương mặt xa lạ, trong lòng tôi thở dài. Gấu Teddy vẫn còn chờ mong.

“Cái này muốn bán đi phải không?” Người đàn ông xa lạ hỏi, thoạt nhìn là một người làm công. Ông ta đưa tay vào thùng giấy, thô lỗ lôi con gấu Teddy ở bên trong ra.

Con gấu mà tôi nhập vào lăn đến một góc trong thùng giấy.

Sau khi nghe được câu hỏi của người đàn ông, tâm trạng của con gấu Teddy biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tất cả hi vọng đều biến thành kinh ngạc và bi thương.

“Chủ nhân không cần chúng tôi nữa sao?”

Nó không hỏi ra miệng, nhưng câu nói này luôn vang vọng trong tâm trí của nó.

Nó nằm sấp trên thân của một con gấu khác.

“Đều là đồ chơi cũ kĩ, cái này bán không được bao nhiêu tiền đâu.” Người đàn ông nói.

Một giọng nói khác có chút quen tai, bà lão xa lạ kia hẳn là mẹ chồng của Lữ Xảo Lam. Bà ấy nói: “Những đồ chơi này vẫn còn mới mà. Ông nhìn xem...”

Tiếng của bà ấy im bặt.

“Đều cái gì?” Người đàn ông nghi hoặc.

“Đều rất mới đó...” Bà lão giống như có chút sợ hãi.

Tôi đoán, nhất định là mấy năm trước bà ấy đã biết về những chuyện xảy ra với gấu Teddy và bây giờ đang nhớ tới nội dung đó.

“Mới cỡ nào thì cũng là đồ chơi cũ thôi, bán không được bao nhiêu đâu.” Người đàn ông kéo dài giọng.

“Tôi muốn bán những thứ này, ông ra giá đi.” Bà lão giải quyết dứt khoát, giọng nói vội vàng.

“Bán tất cả những thứ này sao?”

“Đúng vậy. Cả những thứ trong phòng khách nữa.”

“Trong phòng khách còn có cái gì?”

“Một cái lò vi sóng, một cái tivi...”

Tiếng hai người nói chuyện xa dần.

Một lát sau, có người đi tới, mở thùng giấy ra.

Gấu Teddy không có phản ứng gì.

Thùng giấy đung đưa, đung đưa...

Gấu Teddy trong thùng lăn lộn, xóc nảy.

Đợi đến khi thùng giấy lại được mở ra thì bên ngoài đã không phải là nhà của Lữ Xảo Lam nữa, mà là một nơi xa lạ.

Người đàn ông trước đó nhìn thấy trong nhà cùng một người phụ nữ khác đứng bên cạnh thùng giấy.

“Những con gấu này thật đẹp mắt, đem lên mạng bán chắc cũng được mấy trăm tệ đấy.” Người phụ nữ nắm lấy con gấu Teddy.

Tôi có chút lo sợ con gấu Teddy sẽ ra tay làm người ta bị thương.

Bây giờ nó đang rất buồn bã, là một loại tâm tình tiêu cực hoàn toàn.

Động tác và giọng nói của người phụ nữ rất dứt khoát.

Bà ta nắm lấy đầu của con gấu Teddy, loay hoay kiểm tra chất lượng.

Xoẹt xẹt!

Tôi nghe thấy có tiếng vang lên, còn cảm thấy một loại đau đớn từ lồng ngực truyền đến.