Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 668: Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (7)

“Không, không đem chôn. Mà tôi cũng không biết thằng bé bây giờ đang nằm ở đâu nữa. Hai đứa nó về, nói là sẽ mua đất chôn cất, cứ đưa tiền cho chúng nó là được, sau đó thì chúng nó lại mất tích. Duy Duy bị đưa đến đâu tôi cũng không biết. Lúc đó tôi cứ đi theo gặng hỏi thằng nhỏ ở đâu suốt, nhưng chúng nó bực mình. Về sau thì chúng nó thường không thấy người đâu, tôi cũng dần dần quên đi.”

“Bây giờ ông không liên lạc được với họ nữa phải không?”

“Phải, không liên lạc được. Lúc chúng nó thiếu tiền thì mới mò về.”

“Lần gần đây nhất là khi nào?”

“Có lẽ khoảng hai ba tháng trước. Lúc đó tôi đưa cho chúng hơn hai nghìn tệ, chúng ăn một bữa cơm rồi xách đồ đi luôn.”

“Cảm ơn ông Liễu.”

“Các cậu… Các cậu thực ra là tìm hai đứa nó đúng không?”

“Nghề nghiệp của chúng tôi lúc trước đã nói với ông rồi.”

“À…”

Ngày 29 tháng 5 năm 2006, nhận được cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200605292138.mp3.

“Chào chị Thang, chị có phát hiện gì mới sao?”

“Tôi… bây giờ… bây giờ đang ở nhà tôi... Nó đang ở trước… trước mặt tôi…”

“Ý chị là đứa trẻ đó phải không?”

“Phải! Nó đang ở… ở trước mặt tôi… Tưởng Chí Quốc không nhìn thấy, chỉ có tôi thấy, bây… bây giờ tôi không phải nằm mơ đúng không?”

“Đương nhiên là không. Chị có đeo bùa hộ thân không?”

“Có có… ở đây… tôi có thể sờ thấy.”

“Bùa hộ thân có phản ứng gì không?”

“Phản ứng? Phản ứng gì?”

“Nóng, nó có nóng lên không?”

“Không, không… Á!”

“Chị Thang làm sao vậy?”

“Tưởng Chí Quốc… Anh làm gì đó!”

“Anh Tưởng làm sao vậy?”

“Anh đặt nó xuống ngay! Tưởng Chí Quốc, anh đặt nó xuống ngay! Sao anh lại… đừng… đừng qua đây! Á!”

“Tiểu Dung… Tiểu Dung em làm sao vậy? Tiểu Dung!”

“Á!”

“Anh Tưởng? Chị Thang?”

Rầm!

“Tiểu Dung!”

Ngày 29 tháng 5 năm 2006, người ủy thác hôn mê nhập viện. Xác nhận bên cạnh người ủy thác không có hồn ma trẻ con.

Ngày 30 tháng 5 năm 2006, nói chuyện với người ủy thác. File ghi âm 03620060530.wav.

“Chị Thang bây giờ chị vẫn ổn chứ?

“Tôi, tôi… Á!”

“Tiểu Dung, em đừng sợ, không sao đâu.”

“Chị Thang, hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Chị có thể kể lại cụ thể được không? Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, chúng tôi có thể bảo vệ chị.”

“Tôi cũng không biết… Hôm qua… Hôm qua tôi đang đọc sách trong phòng, đọc một nửa thì muốn uống nước. Tôi đặt quyển sách xuống thì nhìn thấy… Tôi đang nằm trên giường đọc sách, vừa đặt quyển sách xuống liền nhìn thấy… đứa bé đó đang ngồi trên giường. Nó ngồi trước chân tôi, đang nghịch bông hoa trên tấm đệm giường. Tôi co người lại… Tôi ngay lập tức gọi điện cho các cậu. Nó chẳng có chút phản ứng gì cả, cứ ngồi nghịch cái hoa đó.”

“Chị có nhắc đến anh Tưởng nữa.”

“Lúc đó tôi đang ở phòng khách xem tivi.”

“Anh đã vào phòng hai lần! Anh vào lấy đồ đi tắm, còn hỏi em khi nào thì tắm nữa! Em nháy mắt ra hiệu, nhưng anh giống như không thấy gì cả! Anh không nhìn thấy đứa bé đó! Lần thứ hai, lần thứ hai anh tắm xong hỏi em bây giờ muốn đi tắm chưa, em lại nháy mắt, em còn trực tiếp nói cho anh biết, anh nhìn thấy rồi mà, anh đã nhìn thấy, còn bước đến ôm nó lên…”

“Anh đâu có…”

“Từ từ đã anh Tưởng.”

“Anh ôm nó lên, còn trêu đùa nó, còn bước đến, bảo em bế nó… Đầu… Đầu nó liền rớt ngay lên người em, anh còn cầm cái thứ ướt đẫm máu me đó đặt lên người em nữa!”

“Sau đó chị liền ngất xỉu?”

“Ừ, chắc là vậy… Tôi không nhớ nữa… chỉ nhớ cái thứ đó…”

“Anh Tưởng, tối hôm qua anh đã làm những gì?”

“Tôi ở bên ngoài xem tivi, đúng là tôi có vào phòng hai lần. Lần đầu là lấy đồ đi tắm, nhìn thấy cô ấy đang đọc sách, sau đó thì tôi ở bên ngoài xem tivi suốt. Mãi đến lúc nghe thấy cô ấy ở trong phòng nói chuyện một mình, tôi mới đi vào lần nữa để xem, thì nghe thấy cô ấy đang nói chuyện với các cậu, rồi cô ấy bỗng đột nhiên la toáng lên. Sau đó tôi vừa đến gần thì cô ấy ngất xỉu luôn. Tôi thật sự không nhìn thấy đứa trẻ nào, cũng không có bế trẻ con. Tôi cũng chẳng hề hỏi cô ấy khi nào tắm. Tôi không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa…”

“Trước đó chị Thang chưa ngủ đúng không?”

“Đúng, tôi thấy cô ấy đang đọc sách.”

“Chị Thang này, bùa hộ thân không nóng lên sao?”

“… Không…”

“Vậy rất có khả năng là chị bị ảo giác rồi. Chị đã quá căng thẳng. Chúng tôi đã xác định được thân phận của đứa bé, tiếp đến phải tìm ra thi thể của nó, như thế mới giải quyết triệt để được chuyện này.”

“Nhưng nếu như không tìm được? Vẫn không tìm được thì sao? Bao nhiêu năm rồi… Cha mẹ của nó có lẽ đã bốc hơi mất rồi đúng không?”

“Nếu trong một tuần mà vẫn tìm không ra thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác.”

“Biện pháp gì? Các cậu không thể dùng cách đó bây giờ sao?”

“Dùng chính thi thể của đứa bé thì mới là cách ổn thỏa nhất. Nếu lần đầu tiên ra tay mà thất bại, thì lần sau nó chắc chắn sẽ cảnh giác hơn. Vì vậy chúng tôi hy vọng trong lần đầu tiên có thể dùng biện pháp có xác xuất thành công cao nhất. Nếu buộc phải chọn cách khác thì chúng tôi vẫn còn nhiều lựa chọn nữa, ví dụ thi thể của những đứa bé chết yểu khác, tốt nhất là có cách chết giống như nó, còn nếu không thì xác suất thành công sẽ giảm xuống. Ngoài ra, còn có thể dùng hình nộm bằng giấy, bằng gỗ, hoặc bằng bất kì một vật liệu nào có thể chế tác thành hình nộm, thì đều có thể tạm thời trở thành phương tiện môi giới trung gian thành công. Nhưng xác suất thành công của biện pháp này sẽ càng thấp hơn. Và vẫn còn một cách thứ ba nữa.”

“Cách thứ ba là gì?”

“Lúc chị sinh em bé, có giữ lại cuống rốn không?”

“Chuyện này…”

“Chuyện này bác sĩ cũng không hỏi…”

“Nếu vậy thì cách thứ ba không thể thực hiện rồi.”

“Chỉ… chỉ có thể chờ các cậu tìm ra thi thể sao?”

“Đây là biện pháp có xác suất thành công cao nhất.”

“Tôi xem trong phim, gọi hồn hết sức đơn giản mà…”

“Đó là khi ma có ý hướng về mặt này. Đứa trẻ ma này đang nhắm vào chị, người khác gọi hồn thì sẽ rất phiền phức.”

“Đợi chút, thi thể của nó thì sao? Thi thể nó vẫn ở trong mộ dưới quê tôi!”

“Thi thể đó đã được người ta làm pháp sự siêu độ rồi. Sử dụng lại thì khả năng thành công sẽ rất thấp.”

“Nhưng dù sao vẫn có thể thử, những pháp sự đó vẫn chưa thành công mà.”

“Nếu anh có thể liên lạc được thì chúng tôi có thể xem tình huống bảo tồn của thi thể đó, lúc ấy sẽ quyết định có sử dụng được không.”

“Vậy được.”

Ngày 30 tháng 5 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 200605292138G.wav.

“… Anh đặt nó xuống ngay! Tưởng Chí Quốc, anh đặt nó xuống! Sao anh lại…”

Click!

“Không có âm thanh. Chị ta thật sự sinh ra ảo giác?”

“Nếu có âm thanh thì chắc đó cũng chỉ là âm thanh mà mỗi mình chị ta nghe được.”

“Thật là phiền phức… Nam Cung, chỗ cậu tìm được gì rồi?”

“Tìm được thông tin sử dụng thẻ ngân hàng và chứng minh thư của họ, nhưng địa điểm không cố định, hơn nữa khoảng cách thời gian cũng rất dài.”

“Họ làm gì thế nhỉ? Trốn nợ à?”

Ngày 2 tháng 6 năm 2006, nhận được cuộc gọi của Tưởng Chí Quốc. File ghi âm cuộc gọi 200606021122.mp3.

“A lô, cho hỏi anh là…”

“Tôi là Tưởng Chí Quốc.”

“Anh Tưởng, anh lấy được thi thể của đứa bé rồi sao?”

“… Không được… Mẹ tôi… mấy lần làm pháp sự đó, tro cốt đứa bé đều bị sử dụng hết rồi, chẳng còn gì cả.”

“Ồ, là vậy à. Thế thì cách đó không thể dùng được.”

“Ừm… Các cậu thật sự có thể tìm được thi thể sao? Có thể tìm được hai người đó không?”

“Đã có chút manh mối rồi.”