Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 651: Mã số 070 - đối tượng tỏ tình (7)

“Còn file ghi âm kia?”

File ghi âm 07020110602G.wav.

“… Tôi và cô ấy nhìn nhau một lúc, khoảng mấy phút…”

Click!

“Trong này thì không có âm thanh. Chắc cô ấy đã bị lôi đi rồi.”

Ngày 3 tháng 6 năm 2011, phỏng vấn đối tượng xem mắt của Hầu Gia Ninh là Ngụy Thần Phong. File ghi âm 07020110603.wav.

“Xin chào anh Ngụy. Chị Mã có thể đã cùng anh liên lạc và nhắc đến chuyện phỏng vấn của chúng tôi rồi.”

“Ừ. Đúng, dì Lâm đã nói với tôi rồi. Chồng dì ấy họ Lâm, là đồng nghiệp của cha tôi, hằng ngày tôi thường gọi dì ấy như vậy.”

“Chúng tôi muốn hỏi một chút về chuyện đã xảy ra vào ngày 20 tháng 5. Anh có thể kể chi tiết cho chúng tôi nghe về chuyện xảy ra ngày hôm đó không?”

“Được. Mấy ngày trước tôi có hẹn với Gia Ninh. Chúng tôi trước đó đã bắt đầu quen nhau, do dì Lâm giới thiệu. Lần đầu tiên gặp mặt, sau khi trò chuyện với nhau một lúc thì chúng tôi đều rất có cảm tình với đối phương nên quyết định tiếp tục tìm hiểu. Sau đó thì có đi ăn với nhau mấy lần, cũng thường xuyên nhắn tin, gọi điện. Hôm 20 tháng 5, chúng tôi có hẹn nhau đi ăn cơm rồi xem phim, xem phim xong thì đi ăn khuya. Đêm đó, lúc sắp đến chuyến xe cuối cùng, chúng tôi mới chia tay. Tôi tiễn cô ấy đến ga tàu điện, nhìn cô ấy đi vào trạm. Cô ấy là một cô gái rất tốt, còn bảo tôi nhanh nhanh trở lại, đừng để trễ chuyến xe cuối… Lúc đó nếu tôi không tiếc chút tiền mà gọi taxi đưa cô ấy về thì tốt rồi, có lẽ đã không xảy ra chuyện…”

“Tối hôm đó cô ấy còn liên lạc với anh không?”

“Tối đó cô ấy nhắn tin cho tôi bảo là đã về đến nhà rồi, tôi cũng nhắn lại, chúc cô ấy ngủ ngon. Cô ấy không nói chuyện gì khác cả.”

“Thế còn trước đó? Ngày mà hai người hẹn hò, cô ấy có nhắc đến chuyện gì không?”

“Cô ấy có nói chuyện trên mạng kia. Tên đó chắc có bệnh, người đồng nghiệp đã trả lời gã ta cũng chưa tìm được. Tôi nói thật, lúc tôi nghe cô ấy kể rồi nhìn thấy cô ấy tức giận vì thế cũng phụ họa mấy câu. Cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, ngoài đường có người nhìn thấy rồi muốn làm quen thì tôi thấy đó cũng là chuyện rất bình thường. Tôi cũng là đàn ông, nếu trên đường gặp phải một cô gái nào khiến mình rung động, có lẽ cũng sẽ đến bắt chuyện làm quen, nếu bỏ lỡ chắc sẽ thấy hơi tiếc nuối. Nhưng tôi thật sự không ngờ có người lại bệnh hoạn như vậy! Thích một người con gái thì nên đến làm quen rồi theo đuổi đi, chứ sao lại làm như vậy?”

“Anh Ngụy, anh cảm thấy sự mất tích của cô Hầu có liên quan đến cái người trên mạng kia?”

“Chứ còn gì nữa? Không thì còn ai vào đây? Chính miệng cô ấy đã nói với tôi, có người đang theo dõi cô ấy, còn nói cái người đó đã đến dưới lầu chỗ cô ấy ở. Thằng cha này đúng là biến thái mà! Sao lúc đó tôi không khuyên cô ấy báo cảnh sát nhỉ? Tôi thật sự… Tôi nghĩ rằng nếu chỉ nghi ngờ có người đang theo dõi mình mà báo cảnh sát thì có lẽ họ cũng sẽ không để ý. Cô ấy nói sẽ thôi việc, rồi chuyển nhà, tôi thấy như vậy là được rồi. Tôi còn giới thiệu nhà cho cô ấy nữa. An ninh bên khu dân cư của tôi rất tốt, kiểu nhà, giá cả cũng phải chăng, có rất nhiều người trẻ tuổi đến đây thuê phòng. Còn công việc, học vị của cô ấy rất cao, kinh nghiệm làm việc cũng phong phú, chắc sẽ tìm được công việc mới nhanh thôi. Cô ấy vẫn lo về chuyện thôi việc. Tôi đã bảo với cô ấy là để dì Lâm lo liệu… Tôi… Hôm đó tôi nên đến nhà cô ấy xem thử. Dù chưa thuê được nhà mới thì cũng có thể ở tạm trong khách sạn, đáng lẽ khi đó tôi nên bảo cô ấy đổi chỗ ở…”

“Anh Ngụy, cô Hầu có từng miêu tả về đặc trưng của cái người đã theo dõi cô ấy không?”

“Không. Cô ấy chỉ nói là một người đàn ông, rồi nói có lẽ là cái người ở trên mạng kia.”

“Khi nào thì anh mất liên lạc với cô Hầu?”

“Ngay sau cuộc gọi đó. Sau cuộc gọi đó thì đúng lúc tôi phải đi họp, rồi tăng ca, đến lúc tôi liên lạc lại cho cô ấy thì không thấy cô ấy nghe máy. Tôi cảm thấy khá lo lắng liền hỏi dì Lâm, dì ấy nói có nhận được tin nhắn của cô ấy nhờ dì gửi đồ cho. Có lẽ cô ấy đang thu dọn đồ đạc, hoặc đi xem nhà, đi tìm việc, cho nên không nghe máy. Lúc đó tôi nghĩ người đó cùng lắm là theo đuôi một chút… Tôi biết đối với phụ nữ mà nói thì chuyện này cũng có chút đáng sợ, nhưng chắc gã ta cũng chỉ làm đến mức đó thôi, chứ còn có thể làm gì khác? Tôi thật không ngờ một người lại có thể… Suốt mấy ngày sau đó tôi đều không liên lạc được với cô ấy, muốn tìm cũng chẳng biết tìm ở đâu. Đến lúc cảnh sát tìm đến thì tôi mới biết cô ấy gặp chuyện thật… Tôi… Tôi thật sự không ngờ lại như thế…”

“Sau đó anh vẫn luôn không gặp được cô Hầu đúng không?”

“Đúng. Vẫn không gặp, cũng không liên lạc được.”

“Anh có nghe cô Hầu nhắc đến người nào tên Vu Hoằng không?”

“Không. Nghe cảnh sát nói, tiền trong thẻ của cô ấy đều chuyển qua tài khoản của người đó đúng không?”

“Đúng vậy. Cô Hầu có người bạn nào đặc biệt thân thiết không?”

“Tôi chưa hề nghe cô ấy nói đến. Thời gian chúng tôi quen nhau cũng chỉ mới đây thôi. Có điều dì Lâm nói, cô ấy sống rất yên tĩnh, ít khi đi ra ngoài chơi, hơn nữa cũng không qua lại với người bên ngoài, có lẽ không có bạn thân gì đâu.”

“Cảm ơn anh Ngụy.”

Ngày 3 tháng 6 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 07020110603G.wav.

“… Chính miệng cô ấy đã nói với tôi, có người đang theo dõi cô ấy, còn nói cái người đó đã đến dưới tòa lầu mà cô ấy ở…”

Click!

“Xung quanh người nãy cũng không có âm thanh, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Mọi người có thấy người đàn ông này là lạ không? Ý tôi là, giọng điệu của anh ta lúc nói chuyện ấy. Tôi cứ cảm thấy như anh ta nghĩ một đằng nói một nẻo vậy.”

“Chắc là không tiện nói thật chứ gì? Anh ta cũng chỉ hẹn hò với Hầu Gia Ninh có mấy lần, nếu Hầu Gia Ninh có nói mình bị theo dõi thật thì có lẽ anh ta cũng chẳng để tâm đâu nhỉ? Bằng không đã báo cảnh sát từ lâu rồi.”

“Ừ… Hình như không chỉ như vậy… Chậc… Cứ thấy có gì đó sai sai…”

“Đây là trực giác của một ông chú già như anh à?”

“Đây là trực giác của một chuyên gia như tôi.”

“Chuyên gia gì? Anh ta cũng chẳng phải ca sĩ.”

“Hừ…”

“Sếp, anh thấy sao?

“Liên lạc với Xa Thủy Ngọc. Những gì chúng ta đã điều tra được cũng kha khá rồi.”

“Đợi phía cảnh sát có phát hiện mới là cách ổn thỏa nhất nhỉ?”

“Nam Cung, anh cũng không tìm thấy người qua video từ camera an ninh à?”

“Không thấy. Camera an ninh cạnh khu chung cư Tử Kinh chỉ ghi được Hầu Gia Ninh về nhà lúc nửa đêm vào ngày 20 tháng 5, không quay được cô ấy ra khỏi nhà sau đó. Camera bên đó không phủ kín hết toàn bộ, nhưng sau khi mở rộng phạm vi, trong camera vẫn không thấy cô ấy.”

“Điều đó chứng tỏ cái gì?”

“Gã Khờ, điều đó chứng tỏ hung thủ đã ra tay ở điểm mù của camera.”

“Hoặc là ở trong chung cư, hoặc là tìm một nơi thích hợp, cố tình chọn điểm mù của camera mà ra tay.”

“Bên chỗ chung cư Tử Kinh, cảnh sát đã điều tra thế nào rồi?”

“Chưa có manh mối. Bảo vệ nói không nhìn thấy ai đi lại bên ngoài tòa nhà, cũng không thấy Hầu Gia Ninh đi ra sau ngày 20 tháng 5. Ngoài ra cũng không có ai mang vác hành lý lớn rời đi. Bên chuyển phát nhanh cũng không liên lạc được với Hầu Gia Ninh, không tài nào gửi hàng được.”

“Người này bỗng dưng bốc hơi thật sao?”

“Thế phòng của Hầu Gia Ninh thì sao?”

“Không tìm thấy dấu hiệu khả nghi. Nếu quả thật gây án bên trong tòa chung cư, cho dù là bắc cóc, giam cầm, giết người, giấu xác… thì cũng là ở một gian phòng khác. Hiện tai cảnh sát đang xin lệnh khám xét và cũng đang giám soát toàn bộ chung cư.”