Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 610: Mã số 010 - sau khi tan học (4)

“Là… Là thứ gì? Có nguy hiểm không? Tôi...”

“Anh lùi ra bên ngoài đi, ở đây cứ giao cho tôi xử lý.”

“À, được... Được...”

...

Cộp...

“Chuyện này… Cô ấy một mình ở trong đó… liệu có ổn không?”

“Không sao đâu. Cô ấy có thể giải quyết được.”

“À... Cái đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Là ma quỷ sao?”

“Không phải, là linh.”

“Sao cơ?”

“Có thể là do cuốn sách nào đó tự tạo ra một linh hồn, từ đó ảnh hưởng đến giác quan và ý thức của anh. Tình hình cụ thể như thế nào thì chúng tôi cũng không rõ, nhưng trình độ nguy hiểm thì không cao lắm đâu.”

“Anh Lý, anh cứ yên tâm đi!”

“Ồ, vâng, vậy thì tốt quá rồi... Nói như vậy tức là không phải do tôi bị điên đúng không?”

“Không có.”

“Ừ...”

...

Lạch cạch...

“Xong rồi.”

“Chính là quyển sách này sao?”

“Ừ. Trông có vẻ như là một quyển sách do trường tự biên ra nhỉ?”

“Chuyện này... Hình như là như vậy, trường chúng tôi quả thật là có tự biên soạn một vài quyển giáo trình, nhưng đều là chuyện của trước đây rồi, bây giờ đều dạy và học theo một giáo trình thống nhất, ngay cả những quyển sách học thêm ngoài giờ cũng do các bộ phận có chuyên môn biên soạn.”

“Chúng tôi cần phải mang cuốn sách này về. Còn bên phía nhà trường thì cần nhờ đến anh giúp đỡ.”

“Chắc không sao đâu... Các cậu cứ mang về đi, chỗ này không ai quản đâu. Chút nữa đừng có bị thầy Từ nhìn thấy là được rồi.”

“Vâng.”

...

“Ủa, các cậu xem xong rồi hả?”

“Đúng vậy. Những quyển sách cũ trong kho đa phần đều là truyện tranh thiếu nhi.”

“Điều đó là đương nhiên rồi. Có phải các cậu muốn tìm sách gì không?”

“Không có những quyển sách viết về đề tài giáo dục tiểu học sao?”

“Những thứ này đều là gần đây mới bắt đầu nổi lên thôi, trước đây làm gì có chỗ nào quan tâm về giáo dục tiểu học đâu... Có phải các cậu đang phải viết luận văn không?”

“Có đề tài về mặt giáo dục tiểu học, tụi em đang suy nghĩ xem phải viết những gì.”

“Ừ. Những tài liệu về đề tài giáo dục cấp ba thì sẽ đa dạng hơn, vả lại sau này cũng còn dùng đến nó nữa. Tiểu học... Nói thật lòng thì không có tiền đồ gì đâu, chí ít trong vòng mười năm trở lại đây thì không, sau này có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Vâng, thầy nói rất đúng...”

...

“Phù... Bây giờ chắc không sao rồi đúng không? Tôi sẽ không còn nhìn thấy những thứ đó nữa chứ?”

“Chúng tôi chưa đi kiểm tra một lượt toàn bộ gian phòng trong trường, nhưng chắc là không sao đâu. Nếu như anh gặp phải chuyện gì thì có thể gọi điện thoại liên lạc cho chúng tôi.”

“Được, được.”

...

Xử lí quyển “Tuyển tập đề toán tiểu học đường Bích Hải thành phố Dân Khánh”. Kèm: ảnh chụp quyển sách.

Ngày 14 tháng 3 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm**.

“... Đây, bên này là nhà kho. Chỗ này không được thông thoáng lắm, vả lại có những quyển sách thật sự là quá cũ rồi nên có mùi ẩm mốc...”

Click!

“Tôi không có nghe ra âm thanh. Trường học có lẽ không có vấn đề gì.”

“Ừ, vậy là xong rồi.”

Ngày 14 tháng 3 năm 2002, chấm dứt cuộc điều tra.

Ngày 17 tháng 3 năm 2002, người uỷ thác lần thứ hai đến phòng nghiên cứu. File ghi âm**.

“Anh Lý, mời anh ngồi. Mời anh dùng trà.”

“Ừ...”

“Anh vẫn ổn chứ?”

“Ừ...”

“Anh đã gặp phải chuyện gì? Lại nhìn thấy những thứ đó sao?”

“Tôi... À... Nhìn thấy rồi... Lại... Vả lại lần này... Phù...”

“Xin anh hãy thả lỏng, bây giờ anh đang rất an toàn.”

“Được... Phù... Được rồi... Tôi rất an toàn...”

“Đúng vậy, bây giờ anh đang rất an toàn. Anh có thể kể cho chúng tôi nghe về những chuyện mà anh đã gặp phải một cách cụ thể và chi tiết không, anh đã chú ý thấy cái gì và cả cảm nhận của anh nữa.”

“Tôi… Tôi ở lại… ở lại sau giờ học để làm báo bảng. Là báo bảng của trường, ngay phía sau khu nhà dạy học có một dãy bảng, đề tài của mỗi một học kỳ đều khác nhau. Lần này là vấn đề an toàn phòng cháy chữa cháy, ngoài ra còn có những cái như là an toàn giao thông vân vân…”

“Ừ.”

“Ngoại trừ tôi ra còn có hai giáo viên khác nữa.”

“Ừ.”

“Các cậu cũng đã gặp qua thầy Từ rồi, thầy Từ làm việc bên thư viện đấy, còn có thêm một giáo viên bên tổ ngữ văn.”

“Ba người cùng nhau làm báo bảng đúng không?”

“Đúng vậy, ba người chúng tôi làm báo bảng, tôi phụ trách vẽ, hai người họ phụ trách viết chữ lên và một vài công việc khác... Lúc ban đầu thì ba người chúng tôi làm việc chung với nhau, tôi phụ trách chia bố cục, vẽ phác hoạ, bọn họ thì chuẩn bị viết chữ lên. Chúng tôi bắt đầu vẽ từ hai bên rìa trước, tôi bắt đầu vẽ tranh từ bên trái qua, còn bọn họ thì bắt đầu điền nội dung lên những phần bảng khác.”

“Ừ. Về mặt thời gian thì sao? Sau khi tan học mới bắt đầu làm sao?”

“Không phải, trước khi tan học, bắt đầu từ khoảng ba giờ chiều, là tiết cuối của buổi chiều. Thầy Phương, thầy Phương bên tổ ngữ văn có dạy tiết hai buổi chiều nên sau khi thầy ấy dạy xong thì chúng tôi mới bắt đầu. Trước đó thì tôi và thầy Từ đã lau sạch cái bảng rồi.”

“Có xảy ra chuyện gì bất thường không?”

“Không có, lúc mới bắt tay vào làm thì cũng không có gì khác thường cả. Làm đến một nửa thì học sinh bắt đầu tan học... Cái lúc chuông tan học vang lên đặc biệt ồn, sau khi cái tiếng ồn ào đó kết thúc thì thầy Phương nói rằng phấn trắng đã dùng hết rồi để thầy ấy đi lấy thêm, tôi có nhờ thầy ấy lấy giúp tôi thêm một hộp phấn màu nữa. Thầy Từ nói là muốn đi vệ sinh. Hai người họ đều đi hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi...”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi... Tôi nghe thấy âm thanh... Ngay trong sân vận động ở gần đấy, cách khoảng vài mét, có đường chạy và sân cỏ. Tôi nghe thấy có âm thanh ở bên đó, âm thanh đột nhiên trở nên rất ồn, giống như có rất nhiều học sinh. Cả… Cả người tôi trở nên cứng đờ. Tôi đứng như trời trồng ngay trước cái bảng. Bọn chúng… Bọn chúng giống như là đang học tiết thể dục vậy, có tiếng cười, tiếng đùa giỡn của rất nhiều học sinh... Sau đó thì...”

“Sau đó thì sao nữa?”

“Có... Có một quả bóng lăn đến dưới chân tôi. Quả bóng đó lăn từ sân vận động đến đây, tôi có nghe thấy tiếng! Chính là cái tiếng quả bóng lăn dưới đất! Chốc chốc lại bị nảy lên!”

“Quả bóng đó đụng vào người anh sao?”

“Không có, nó dừng ngay dưới chân tôi, chắc là dưới chân tôi... Lúc đó tôi đơ cả người, không dám nhúc nhích gì cả, ngay cả đảo tròng mắt cũng không dám.”

“Ừ. Sau đó thì sao?”

“Có một người... Một đứa nhóc, có thể khoảng cỡ trên eo tôi một xíu, là một cậu bé học tiểu học... Tôi nghe thấy tiếng nó chạy qua chỗ tôi, chạy đến bên cạnh tôi, nó nhặt quả bóng lên... Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi nghe thấy được toàn bộ những tiếng động đó, chính là loại âm thanh đó.”

“Cậu nhóc đó có làm gì anh không?”

“Không làm gì, tôi... Tôi cũng không biết nữa... Tôi nghe thấy tiếng nó chạy qua đây, nhặt quả bóng lên, nhưng không có nghe thấy tiếng cậu nhóc chạy đi.”

“Trong suốt khoảng thời gian đó thì những tiếng ồn ào bên phía sân vận động có còn không?”

“Còn chứ, còn có cái tiếng rầm rì nữa, tiếng kêu của con nít, không phải là tiếng kêu thảm thiết mà là tiếng kêu lúc đang đùa giỡn với nhau.”

“Ừ.”

“Thầy Từ đi vệ sinh xong quay về, tôi cũng không biết là đã qua bao lâu thì thầy Từ quay trở lại. Thầy ấy đi chung với thầy Phương, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Họ nói chuyện với nhau, nhưng không phải là cái âm thành rầm rì kia, tôi nghe rõ họ đang nói đến chuyện gì. Hai người họ còn hỏi tôi là sao lại đứng như trời trồng thế. Tiếng của họ… Tôi vừa nghe thấy tiếng của hai người họ thì cái tiếng ồn ào bên phía sân vận động đột nhiên biến mất. Tôi nhìn qua kế bên cũng không thấy có đứa trẻ hay quả bóng nào cả.”

“Sau đó anh đến đây tìm chúng tôi liền sao?”

“Không… không phải, tôi làm xong báo bảng, đợi họ đi về chung. Tôi không dám đi một mình... Tuy rằng chỉ có vài phút thôi, đi ra cổng trường chỉ tốn có vài phút thôi, vả lại trước cổng trường còn có bảo vệ... Bây giờ tôi cảm thấy ngôi trường đó rất đáng sợ... Cái quyển sách lần trước, không phải cậu nói là đã xử lí xong rồi sao? Không phải nói là đã ổn cả rồi sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã xử lí quyển sách đó rồi, lúc đó chúng tôi cũng không phát hiện có gì bất thường trong thư viện và những chỗ khác trong trường. Có lẽ phải tiến hành kiểm tra kĩ hơn một lượt trong trường, cũng có thể là tinh thần của anh xuất hiện vấn đề.”

“Tôi... thật sự bị điên rồi sao?”

“Không phải là bị điên, có thể là do anh quá căng thẳng, cũng có thể là dây thần kinh thính giác có vấn đề. Tốt nhất anh vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.”

“...”

“Nếu như anh vẫn kiên quyết cho rằng đây là một hiện tượng quái dị... Xin hỏi là trước khi anh gặp phải những chuyện này thì anh có làm việc gì đặc biệt không?”