Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 608: Mã số 010 - sau khi tan học (2)

“Anh đã nghe được tiếng động gì vậy?”

“...”

“Anh Lý...”

“Tôi có nghe được tiếng con nít, tiếng của những cô cậu bé học sinh. Rất ồn, nghe được có rất nhiều tiếng nói, giống như là một lớp học nói chuyện ồn ào vậy, rất nhiều học sinh. Cái tiếng đó có hơi xa, giống như là từ trên tầng... Trường học tổng cộng có năm tầng, phòng làm việc của tôi và phòng mĩ thuật đều ở tầng hai. Tiếng ồn ào đó giống như được vọng xuống từ tầng năm vậy. Nhưng tầng năm đáng lẽ không có lớp học mới đúng. Ý tôi là… ở tầng năm có hai cái phòng học ở hướng đông nam, còn hướng tây bắc là thư viện, không phải phòng học. Thư viện chỉ mở cửa hoạt động trong một tiếng vào buổi trưa thôi. Nhưng tiếng động mà tôi nghe thấy đó phát ra từ hướng thư viện.”

“Anh có từng đi lên đó xem qua chưa? Cũng có thể là âm thanh được phát ra từ băng ghi âm các loại.”

“Tôi không biết, tôi không đi lên xem, nhưng tôi có nói với một giáo viên khác - một cô giáo dạy toán ở trường chúng tôi, lúc đó cô ấy đang chuẩn bị đi về, tôi gặp cô ấy ở trước cửa phòng làm việc nên lên tiếng hỏi cô ấy. Cô ấy nói là không nghe thấy âm thanh gì cả. Lúc tôi đang định nói tiếp thì bỗng phát hiện cái tiếng đó biến mất rồi. Cô giáo Vương hỏi tôi có phải là bị ảo giác rồi không, có thể là thời gian làm việc trong trường quá dài nên có lúc đột nhiên nghe được những âm thanh đó. Tôi cũng không biết nữa... Cô ấy còn nói là sắc mặt tôi không được tốt lắm, lấy cái kính trong hộp trang điểm ra cho tôi soi. Lúc đó sắc mặt tôi thật sự không được tốt lắm, là cái loại trắng bệch, trong mắt xuất hiện một vài tơ máu. Bản thân tôi lại không có cảm nhận gì cả.”

“Anh trừ nghe được cái âm thanh đó ra thì còn cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không?”

“Không có.”

“Nếu chỉ dựa vào những điều này thì chuyện mà anh gặp phải không hẳn là một hiện tượng quái dị.”

“Không chỉ… không chỉ có lần đó đâu. Lần đó chỉ là màn mở đầu thôi, là lần đầu tiên! Sau đó cũng là vào ngày thứ ba, sau khi dạy xong lớp bồi dưỡng năng khiếu, lúc tôi chuẩn bị đi về thì lại nghe thấy âm thanh. Âm thanh ấy cứ đột nhiên mà vang lên. Cái âm thanh đó có cảm giác như là tiếng chuông ra chơi ở trong trường học ấy, các cậu biết không? À không… Là tiếng chuông tan học mới đúng. Là cái loại cảm giác giống như tiếng chuông tan học vừa vang lên thì tất cả học sinh bắt đầu nhốn nháo cả lên vậy, nhưng cái tiếng đó không vang lắm, giống như chỉ có một lớp thôi. Hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

“Lúc tôi… Lúc tôi bước ra khỏi phòng làm việc... Toà nhà dạy học ở trường chúng tôi được thiết kế theo kiểu chữ hồi (回), ở phía nam là phòng dạy học, ở đối diện là phòng làm việc của giáo viên, ở giữa là một cái vườn hoa nhỏ. Tôi bước ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy ở trong phòng học đối diện có người. Mỗi một tầng đều có bốn cái phòng học, chỉ có cái phòng học ở giữa là có người còn những phòng học khác đều trống không. Tôi có thể nhìn thấy đầu người ở trong phòng học đó, đều là học sinh, có người thì đang ngồi, có người thì đang đứng, có người đi qua đi lại... Vì khoảng cách cũng khá xa, cái vườn hoa ở giữa cũng rộng khoảng mười mấy mét, vả lại phải nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ nên tôi không nhìn rõ được vẻ ngoài của đám học sinh đó. Tôi không biết... Tôi không biết bọn nó có phải là học sinh trường chúng tôi không... Không, chắc chắn không phải là học sinh trường tôi! Trường đã tan học từ rất sớm, toàn bộ học sinh của các lớp đều được giáo viên dẫn ra trước cổng trường hết rồi!”

“Anh Lý, xin anh đừng kích động. Anh không hề nhìn thấy vẻ ngoài của họ đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cũng không nghe rõ là bọn nó đang nói chuyện gì, chỉ nghe được tiếng ồn ào thôi?”

“Đúng.”

“Vậy có nhìn thấy được trang phục của những đứa trẻ đó không? Trường anh có quy định về việc học sinh mặc đồng phục không?”

“Không có... Thứ hai chào cờ nên phải mặc đồng phục, còn những hôm khác thì không...”

“Vậy anh có nhìn thấy trang phục của bọn chúng không?”

“Không có... Tôi không nhìn kĩ từng chi tiết, chỉ thấy từng màu sắc, nào là đỏ trắng xanh dương gì đó…”

“Không có vấn đề gì về mặt màu sắc sao?”

“Ý cậu là sao?”

“Ý tôi là những trang phục đó có phù hợp với màu sắc của thời hiện đại chúng ta không? Lúc nãy anh cũng đã nhắc đến, anh làm việc ở tiểu học Bích Hải đã được mười mấy năm rồi, nhưng chưa từng xảy ra việc học sinh tử vong trong trường, trong trường chắc là sẽ không có hồn ma học sinh chứ nhỉ?”

“Ừ... Quần áo không có gì đặc biệt cả. Tôi không để ý lắm, chắc là rất bình thường, ít ra thì tôi nhìn thấy trông khá bình thường, không khác gì lắm so với trang phục của những học sinh khác.”

“Ừ, được rồi. Vậy lần này cũng chỉ có một mình anh nhìn thấy thôi sao?”

“Chỉ có tôi nhìn thấy. Khi tôi nhìn thấy thì sững sờ luôn, đứng đó không dám nhúc nhích. Tôi muốn nhìn cho rõ... Như bị ma nhập vậy, lúc đó tôi giống như bị ma nhập rồi vậy, tôi cứ đứng trên hành lang, nhìn rất lâu cũng không nhìn ra được gì cả. Cô giáo Vương, chính là cô giáo dạy môn toán mà lúc nãy tôi có nhắc đến ấy, cô ấy lên tiếng gọi tôi. Tôi hoàn hồn lại, khi quay đầu nhìn về phía cô ấy thì những tiếng ồn đó đều biến mất hết, lúc tôi quay đầu nhìn lại căn phòng đó lần nữa, căn phòng đó tối om như mực, nó đã đóng cửa tắt đèn rồi, không hề có người nào cả. Tôi cũng không biết... Tôi cũng không biết là có chuyện gì nữa...”

“Vậy cô Vương có nói gì không?”

“Hình như cô ấy bị tôi doạ sợ. Cô ấy đứng trước cửa phòng làm việc, nói là vừa mới bước ra từ phòng làm việc thì nhìn thấy tôi đang đứng ngây người ra ở trên hành lang, bị tôi doạ cho xanh mặt. Cô ấy còn hỏi tôi có việc gì không, có cần gọi điện thoại cho người nhà của tôi không?”

“Cô ấy không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì sao?”

“Không có.”

“Cả hai lần anh đều gặp phải cô ấy ư?”

“Ừ, tôi biết là như vậy có chút kì lạ. Nhưng chắc cô ấy không có gì đâu. Thời khóa biểu ở học kì này của cô ấy cũng giống tôi, thứ ba có lớp bồi dưỡng năng khiếu, cô ấy dạy thêm cho học sinh thi môn toán, dạy ở phòng khác tôi, học trò cũng khác.”

“Ừ. Anh Lý, xin phép hỏi một câu, anh có từng nghĩ đến việc đổi giờ dạy hoặc là xin nghỉ phép không? Có đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ chưa?”

“Cái gì? Tôi… Tôi không có vấn đề gì cả, không phải là do thần kinh tôi có vấn đề, cũng không phải là... Sau đó tôi có nghỉ ngơi thật tốt, ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm và tập thể dục thể thao, mọi thứ đều rất bình thường. Hơn nữa ngoại trừ chuyện này ra thì tôi cũng không gặp phải chuyện gì khác nữa. Còn có...”

“Còn có chuyện gì?”

“Tôi... Tôi cũng từng đổi giờ dạy... Một giáo viên khác trong trường cũng dạy mĩ thuật, vì cô ấy mang thai nên không nhận dạy lớp bồi dưỡng năng khiếu. Tôi tìm một giáo viên khác giúp... Tôi tìm một giáo viên khác giúp tôi mở đĩa về đề tài nghệ thuật thiếu nhi cho học sinh xem, còn tôi thì hôm đó đi về sớm. Hôm thứ ba tuần đó tôi tan ca sớm. Nhưng... Nhưng hôm sau… Sáng hôm sau khi đến trường, khoảng tiết một buổi sáng... Tiết một tôi không có tiết dạy... Tôi ngồi trong phòng làm việc, chỉ có một mình tôi... Tôi nghe thấy...”

“Anh nghe thấy tiếng ồn ào sao?”

“Không... Không chỉ… tiếng ồn… Tiếng ồn đó vang lên ở đối diện, còn có ở ngoài cửa...”

“Ngoài cửa có tiếng động gì?”

“Tiếng bước chân, tiếng chạy bộ... Cái loại âm thanh khi học sinh chạy ấy, cộp cộp cộp cộp... Chạy ngang qua phòng tôi. Còn có tiếng cười... Vừa cười vừa chạy ngang qua... Lúc đó đang trong giờ học... Lúc đó đang trong giờ học mà! Tôi... Tôi không ngờ... Tôi mở cửa ra...”

“Anh nhìn thấy đứa học trò đó rồi sao?”

“Ừ...”

“Đứa trẻ ấy trông như thế nào?”

“Tôi không biết... Là một bé trai, tôi nhìn thấy bóng lưng của nó đang chạy đến chỗ rẽ. Tôi lên tiếng gọi nó, cũng có đuổi theo, nhưng nó biến mất rồi. Tôi còn tưởng là đứa trẻ đó đã chạy xuống hoặc là chạy lên tầng trên. Tôi đứng ở cầu thang nhìn một hồi, phía trên không thấy có ai, phía dưới cầu thang cũng không thấy có người nào cả. Vì đang ở tầng hai nên tôi tưởng nó đã chạy xuống tầng một rồi. Tôi còn đứng ở hành lang liếc nhìn lên tầng trên và tầng dưới, đều không thấy có người nào cả, nhưng chắc là do bị bức tường cản lại nên mới không nhìn thấy. Tôi nghĩ như vậy đấy, cứ tưởng là bị tường che lại nên mới không thấy. Sau đó tôi định đi tìm xem là học trò lớp nào. Trong giờ học mà có học sinh chạy trên hành lang như vậy là không được, tôi định đi tìm... Đối diện...”

“Đối diện xảy ra chuyện gì?”

“Cái lớp đó... Cái lớp ở đối diện, ở cái phòng đầu tiên, lớp 1/1, trong phòng học có rất nhiều học sinh đang đi qua đi lại, trông giống như là đang ra chơi vậy, không có giáo viên quản thúc, học sinh được tự do hoạt động. Tôi có dạy tiết mĩ thuật ở khối lớp một, tôi biết tiết này lớp 1/1 đang học giờ ngữ văn, là giờ của giáo viên chủ nhiệm, chắc sẽ không xảy ra tình trạng như vậy đâu. Tôi còn tưởng là giáo viên chủ nhiệm có việc bận đột xuất... Tôi đi qua đó... Tôi đi qua đó...”

“Anh đã nhìn thấy những gì?”

“Không có.”

“Hả?”

“Tôi đi quá đó, có… có một cái hành lang như thế này, bên đó có cái cột chắn ngang tầm nhìn của tôi trong chốc lát, chỉ một giây thôi, thế mà toàn bộ tiếng ồn đều biến mất hết... Học sinh đang ngồi nghe giảng, trông rất bình thường... Giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài, không còn nhìn thấy những chuyện đó nữa... Không có gì cả...”