Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 604: Bùng nổ

Dòng trạng thái được đính ở trên đầu trang chủ của Cố Quân Trạch đã bị thay đổi rồi.

Có lẽ là người nhà của ông ta đăng lên, tuyên bố cái chết của ông ta.

Trên thực tế thì ông ta đã chết mấy ngày rồi, chỉ là đến hôm nay thì người nhà ông ta mới đăng nhập vào mạng xã hội, rồi đăng tin tức.

Có rất nhiều bình luận ở phía dưới hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng rằng cái chết của Cố Quân Trạch là một chuyện rất đột ngột, ông ta không mắc bệnh lâu năm, cũng không thông báo cho bạn bè thân thiết biết.

Tôi đi xem trang cá nhân trên mạng xã hội của Trần Giai. Anh ta chắc phải biết gì đó chứ? Sau khi chết còn cố gắng sống lại để tiếp tục ở bên cạnh Cố Quân Trạch, giờ Cố Quân Trạch chết rồi…

Tôi nhìn trang cá nhân đang tải, bất chợt nghĩ tới một điều.

Trần Giai vì thích Cố Quân Trạch mà sau khi chết biến thành ma, còn tốn rất nhiều thời gian để chiếm lấy thân thể người khác khiến mình sống lại. Cái chết này của Cố Quân Trạch có thể cũng sẽ như vậy hay không? Hai con người này không phải cũng sẽ giống như Thiên Nhất Chân Nhân kia, muốn làm lão yêu quái chứ?

Trang cá nhân đã tải xong.

Trên trang cá nhân của Trần Giai không có tin mới, nhưng bình luận bên dưới bài đăng đính đầu trang thì lại muốn bùng nổ rồi.

Tôi xem mà có chút hỗn loạn đầu óc, ấn vào chỗ dựa vào thời gian sắp xếp lại những bình luận này thì mới nhìn thấy nội dung khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

Đó là một dòng bình luận bằng tiếng nước ngoài, nhưng nội dung lại rất đơn giản, chỉ ra một sự thật tàn khốc rằng: “Ngươi đã giết Cố Quân Trạch!”

Khung bình luận bùng nổ, ban đầu thì có rất nhiều người hỏi Trần Giai rằng Cố Quân Trạch tại sao lại không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, còn càng về sau thì lại gặng hỏi Cố Quân Trạch tại sao lại chết. Sau khi có sự suất hiện của dòng bình luận kia thì một đám người lại ồn ào láo loạn, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Giết người vì tình?

Có phải giết người vì tình không?

Cố Quân Trạch và Trần Giai cãi nhau, sau đó Trần Giai liền giết luôn Cố Quân Trạch?

Tôi cho rằng đây là kết cục tốt nhất.

Nếu chuyện chỉ có như vậy thì chuyện này nên cứ như thế mà kết thúc chứ?

Tôi không biết có nên gọi điện thoại cho bọn Cổ Mạch không, để nói với họ về chuyện này.

Tôi tải lại vài lần trang cá nhân của hai người họ, hi vọng có người sẽ cung cấp càng nhiều tin tức.

Tuy nhiên mười phút sau, tôi nhìn thấy trang cá nhân của Trần Giai cũng biến thành màu đen trắng, vài phút sau nữa trang cá nhân của anh ta xuất hiện một trạng thái mới.

Trần Giai chết rồi.

Tôi hoàn toàn hoang mang.

Đây chẳng phải là một vở kịch máu chó vì yêu mà giết đi người tình rồi sau đó tự sát sao?

Hai người này chết rồi, vậy thì tất cả đã kết thúc rồi sao?

Tôi chần chừ một hồi lâu, sau khi không thấy ai đăng tin gì mới liền tắt điện thoại.

Thời gian vẫn còn rất sớm, nhưng sau đó tôi lại không thể đi vào giấc ngủ được nữa.

Tôi nằm cứng đơ trên giường, thỉnh thoảng lại đổi sang tư thế khác nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, tôi mới cứng ngắc mà bò dậy.

Tôi nhìn vào điện thoại, mở trang trình duyệt lên.

Tài khoản mạng xã hội của hai người họ có thêm rất nhiều bình luận, có người còn gắn vào một đường link.

Tôi nhấn vào đường link đó, liền vào một trang mạng nước ngoài.

Tư duy hiện giờ của tôi có phần hơi chậm chạp, hoàn toàn không hiểu nội dung của những đoạn văn này.

May mà trình duyệt của tôi có chức năng phiên dịch.

Năng lực phiên dịch của trình duyệt này thật sự là không tồi, mặc dù cách dùng từ có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn có thể hiểu được nội dung của toàn bộ văn bản.

Đây là báo cáo điều tra được công bố của cục cảnh sát quốc tế. Nói rằng khu vực mà bọn họ quản lý gần đây xảy ra một vụ án mưu sát đã được điều tra sáng tỏ. Hung thủ và nạn nhân là vợ chồng, vì có mâu thuẫn trong tình cảm nên xảy ra tranh chấp, cuối cùng là xô xát dẫn đến án mạng. Trong quá trình cảnh sát tiến hành điều tra, hung thủ thẳng thắn khai nhận hành vi phạm tội của mình. Tại thời gian tạm giam, cũng chính là sáng ngày hôm nay, hung thủ bị phát hiện đã tử vong, dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ thì nguyên nhân tử vong là đột tử, còn nguyên nhân cụ thể thì cần phải đợi tiến hành bước khám nghiệm tử thi tiếp theo mới có thể xác định.

Mặc dù trong báo cáo không hề đề cập đến danh tính của hung thủ và nạn nhân nhưng ở đây cũng đã miêu tả rất rõ vụ này là vụ của Cố Quân Trạch và Trần Giai.

Xem ra chuyện này thật sự không liên quan đến chuyện quái dị.

Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút hoảng loạn.

Cơn ác mộng lúc trước lại một lần nữa hiện ra trong tâm trí của tôi.

Tôi lắc lắc đầu, muốn dẹp hết những hoài nghi vô cớ đối với Diệp Thanh ra khỏi đầu.

Nhưng cái đầu đang thiếu ngủ này của tôi bị tôi lắc qua lắc lại như thế liền cảm thấy chóng mặt buồn nôn.

Tôi đỡ lấy cái đầu, cố gắng nín nhịn cái cảm giác chóng mặt này.

Đợi tôi đứng dậy được thì tôi lại cảm thấy chóng mặt, chân nhũn ra, ngã lại lên trên giường.

Tôi thở hồng hộc.

Đầu tôi lại bắt đầu đau.

Tôi cũng không phải là chưa từng thức đêm, lúc trước cũng đã từng mơ thấy ác mộng, nhưng chưa có lần nào như lần này.

Đầu thật sự rất đau, đồng thời cảm thấy cơ thể của chính mình như bị ngâm trong nước, nương theo từng con sóng nước nhấp nhô đong đưa.

Tôi cảm thấy buồn nôn, khó chịu, toàn thân không còn sức lực…

Đây là tác dụng phụ mà Nam Cung Diệu nói đến ư?

Tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Tôi nhắm mắt lại, dùng tay xoa bóp đầu.

Nhưng trước mắt của tôi lại không phải là một mảng tối đen, tôi vẫn có thể nhìn thấy phòng ngủ của chính bản thân mình.

Trên tường của phòng ngủ có dán giấy dán tường, là dạng có họa tiết nhạt màu rất phổ biến.

Những họa tiết đó bắt đầu phóng to ra biến thành một khuôn mặt.

Là khuôn mặt của một phụ nữ, không có mắt miệng, chỉ là một lớp da.

Có rất nhiều da mặt của phụ nữ.

Là những con ma nữ bị lột da mặt trong thôn kia!

Tôi bắt đầu thở dốc nặng nề.

Trời đất quay cuồng, tôi quay người đối diện cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ có một con mèo đen đang ngồi, mắt nhìn chằm chằm về phía tôi.

Tôi muốn quay người, nhưng cảm giác dưới chân có gì đó mềm mềm.

Tôi đoán đó là một con mèo…

Không đúng, tôi đoán là thi thể của một con mèo.

Trên thi thể của con mèo có rất nhiều vết thương, hình như là đã bị ngược đãi.

Không, không, không, không...

Đây đều là những vụ ủy thác của Thanh Diệp, là những thứ mà tôi nhìn thấy trong hồ sơ.

Không phải thật!

Bây giờ tôi đang nhắm chặt mắt nằm trên giường, bây giờ tôi không thể nhìn thấy thứ gì hết!

Đều là tác dụng phụ, đều là...

“Này.”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Tôi mở mắt ra.

Tôi đúng là đang nằm trên giường của chính mình, có một người đang đứng bên cạnh giường.

Tôi chuyển động con ngươi có chút vất vả.

Thân ảnh của người ấy nửa trong suốt, tôi chỉ có thể nhìn thấy được đôi chân, nửa thân trên của người ấy bị ánh sáng chiếu xuyên qua, hoàn toàn không nhìn thấy được.

“Diệp Thanh…” Tôi kêu lên một tiếng.

“Cơ thể này... nên đưa cho tôi rồi chứ?” Hai tay của Diệp Thanh đút vào túi quần, lạnh lùng nói với tôi.

“Không… không thể!” Tôi từ trên giường nhảy xuống.

Bỗng chốc bóng dáng của Diệp Thanh đã biến mất.

Cả gian phòng đều đang chuyển động xung quanh tôi.

Mặc dù tôi đã cố sức nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự xoay chuyển của căn phòng.

Giọng nói của Diệp Thanh cứ luẩn quẩn xung quanh tôi.

“Giao cơ thể cho tôi… Giao cơ thể của cậu cho tôi… cho tôi.”

Tôi bịt tai lại, tự nói với bản thân rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Giống như là có người dùng tay nhét vào đầu tôi, tùy ý đùa cợt với não của tôi.

Các giác quan của tôi vô cùng hỗn loạn.

Choang!

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy điện thoại rơi ở trước mặt.

Tôi run rẩy nhấn vào màn hình điện thoại.

Điện thoại… điện thoại…

Nhưng mà gọi cho ai?

Bọn Tí Còi không có cách nào để cứu tôi. Cổ Mạch ư? Bọn họ còn tin được không?

Không… Không phải đâu, đây chỉ là tác dụng phụ thôi, Diệp Thanh không hề muốn… Ít nhất thì bây giờ không hề muốn cướp đi thân xác của tôi.

Tôi cố gắng chịu đựng cái cảm giác khó chịu đó, rất gian nan để gọi điện thoại.

“Cổ Mạch… Tôi…” Tôi vừa mới cất tiếng nói lên, liền phát hiện đầu dây bên kia có một tạp âm rè rè.

“Lâm Kỳ.” Một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến.

Tôi hoàn toàn ngơ ngác.