Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 595: Mã số 051 - ma chú tình yêu (3)

Ngày 5 tháng 10 năm 2008, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200810050613.mp3.

“Xin chào…”

“Anh ta đến rồi… Tối qua anh ta đã đến rồi, tối qua anh ta ở trong phòng của em… Em… Em chịu hết nổi rồi…”

“Anh ta có tấn công cậu không?”

“Không có, nhưng em cũng sắp không chịu nổi nữa rồi! Thật đó! Em sắp chịu không nổi nữa… Anh ta cứ… nhìn em… Em sắp phát điên rồi…”

“Xin cậu bình tĩnh một chút. Bây giờ chúng tôi đang nghĩ cách giải quyết vấn đề này. Cậu có thể đưa anh ta đến phòng nghiên cứu của chúng tôi được không?”

“Em…”

“Yên tâm, anh ta không tấn công cậu đâu, cậu cứ dẫn anh ta qua đây là được.”

“Em không thể… Em… không được đâu…”

“Vậy thì bây giờ chúng tôi sẽ tới đó, cậu chỉ cần xuống lầu là được, có được không?”

“Em… Anh ta đang ở trong phòng em, bây giờ anh ta đang ở trong phòng em… A!...”

“Sao thế cậu Lưu?”

“Em… Em sắp… Em đang trong nhà vệ sinh, em…”

“Vừa nãy có phải anh ta không?”

“Anh ta gõ cửa…”

“Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đến đó, cậu chỉ việc dẫn anh ta xuống lầu thôi.:”

“Hic…”

Ngày 5 tháng 10 năm 2008, đến chỗ ở của người ủy thác. File ghi âm 05120081005.wav.

“Cậu Lưu, chúng tôi ở đây.”

“Này, con ma kia. Cái này cho anh đấy.”

“…”

“Đây là người nộm, sau khi anh nhập vào nó thì có thể giống như người bình thường. Nếu anh cứ như bây giờ thì chỉ có thể lén lén lút lút ở bên cạnh cậu ta được thôi, còn người khác thì không thể biết được đúng không? Làm như thế này thì người ta mới biết được.”

“…”

“Này, ít nhất là…”

“Em… Họ…”

“Tôi nói anh đấy, đây rõ ràng là chuyện đáng mừng cho hai người rồi đúng không?

“…”

“Tôi không hiểu? Ha, số muối tôi đã từng ăn còn nhiều hơn số gạo các anh đã ăn đấy. Không phải chỉ là tình yêu đồng tính thôi sao? Tuổi tác như của các anh hiện giờ ấy hả, khác giới đi với nhau mới khiến người ta chú ý, chứ hai thằng học sinh đồng giới đi với nhau thì ai sẽ nghi ngờ các anh là người yêu?”

“…”

“Anh không muốn cùng cậu ta quang minh chính đại bên nhau hả?”

“…”

“Nhanh đi, đàn ông thì đừng có lề mà lề mề nữa!”

“…”

“Em… Em…”

“Cậu Lưu, cậu cứ trực tiếp nói ra đi, không cần phải sợ anh ta. Chuyện này không phải là chuyện mà cậu muốn sao?”

“Hả… Vâng, em… Anh cứ…”

“…”

“Hả! Cái này, cái thứ này…”

“Hừ…”

“Được rồi!”

“Hừ!”

“Anh… Anh ta… Bây giờ anh ta…”

“Chúng tôi tạm thời phong ấn anh ta trong người nộm này. Có thực thể thì cũng dễ đối phó hơn.”

“Vậy… Vậy em sẽ không sao nữa rồi phải không? Chỉ cần anh ta ở trong đó thì sẽ không tìm đến em nữa đúng không?”

“Tạm thời là vậy. Hiệu quả của phép thuật đó thế nào thì còn phải chờ quan sát nữa.”

“À…”

“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng trong thời gian này vẫn xin cậu đừng có manh động, đừng tự tiện làm gì cả, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự điều tra của chúng tôi.”

“Vâng. Em… Em biết rồi.”

...

Tạm thời phong ấn hồn ma của Trần Giai, giam giữ trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Ngày 7 tháng 10 năm 2008, điều tra được lý lịch của Trần Giai và bản ghi chép về cái chết của anh ta. Cái chết của anh ta được nhận định là tai nạn ngoài ý muốn. Kèm: Bản photocopy hồ sơ vụ án và danh sách bạn học cùng lớp với Trần Giai.

Ngày 8 tháng 10 năm 2008, liên hệ với cha của Trần Giai là Trần Kiến Nhất. File ghi âm 05120081008.wav.

“Xin chào ông Trần, xin lỗi vì đã đến làm phiền ông, chúng tôi đến là vì muốn phỏng vấn một số chuyện liên quan đến con trai Trần Giai của ông.”

“Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi. Sao đột nhiên lại muốn đến phỏng vấn?”

“Tháng sau là tháng an toàn giáo dục, cho nên tòa báo của chúng tôi có một chuyên đề bài viết liên quan đến chuyện này. Chúng tôi phát hiện cái chết của con trai ông có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên và tất nhiên, xin lỗi vì phải nói một câu thế này, chuyện của con trai ông có thể nói là một ví dụ rất điển hình.”

“Ừ… Haizzz… Lúc đó tôi… Tôi cũng rất giận. Khuya rồi mà nó vẫn chưa về, tôi cứ ngỡ là nó đi chơi, nó nghịch ngợm lắm. Tôi với mẹ nó đi tìm khắp nơi, còn tìm đến bạn học của nó, nhưng chúng đều nói không hề gặp nó. Cuối cùng chúng tôi mới nghĩ đến việc tới trường học. Thật sự không thể ngờ… Khi trường tan học khóa cửa phòng thì chắc phải kiểm tra qua chứ? Sao lại có thể nhốt học sinh lại bên trong được? Thật là… Bọn họ còn đùn đẩy trách nhiệm nói là con tôi cố tình trốn trong đó. Mắc mớ gì nó phải cố ý trốn trong đó chứ? Hết sức vô lý! Đây là do họ không thực hiện đúng chức trách của mình!”

“Ừm. Tình huống cụ thể khi đó như thế nào? Theo ghi chép mà chúng tôi điều tra được trong hồ sơ vụ án thì thầy giám thị nói là không nhìn thấy ai, lúc đóng cửa đã kiểm tra rất kỹ lưỡng rồi, vì ông ấy không thấy người nên mới khóa cửa lại. Còn bạn học của anh Trần thì nói anh ta là người cuối cùng ở trong lớp, cả lớp đều đã đi về trước rồi, họ hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Anh ta có người bạn nào thường đi học chung không?”

“Có một đứa. Là con trai, tôi quên mất tên cậu ta rồi. Hôm đó nó không cùng Giai Giai đi về. Tôi đã hỏi thăm rồi, gần như đều hỏi hết từng đứa một, bọn họ hoặc là nói không đi cùng nó, hoặc là nói không biết ai về cuối cùng, hoặc là lại nói lúc ấy nhìn thấy Giai Giai đang chỉnh lý đồ đạc. Tôi không còn cách nào khác… Không có ai chứng minh thì họ không cần phải chịu trách nhiệm nữa.”

“Anh Trần ở trong trường học có chơi thân với ai không?”

“Hình như có mấy đứa, bây giờ tôi không nhớ được tên. Có ba bốn đứa thường hay chơi chung với nhau. Lúc đó tôi cũng đã hỏi tụi nó nhiều lần lắm…”

“Chúng tôi tra được một bản danh sách, trong này có ba bốn cậu học sinh mà ông nói kia không?”

“À… Đứa này, là đứa này, tiếp theo… Ờ… Hình như là đứa này nữa, còn lại thì có thể là ở lớp khác.”

“Giáo viên chủ nhiệm lớp của Trần Giai có nói gì về anh ta không?”

“Giáo viên chủ nhiệm của nó không nói gì, cô ta chẳng nói gì cả. Con tôi cũng đâu phải dạng học sinh hư hỏng cá biệt đâu, không thể nào cố ý trốn trong đó được. Nhưng họ đều không nói, chỉ giả ngu giả ngơ!”

“Chúng tôi có thể hiểu được sự tức giận của ông.”

“Chắc chắn là lúc khóa cửa thì ông thầy giáo kia đã không kiểm tra. Nếu ông ta kiểm tra kĩ lưỡng một chút… nhìn vào một chút… thì Giai Giai đã không…”

“Ông cho rằng Trần Giai lúc đó muốn làm nhất là việc gì?”

“Sao cơ?”

“Anh ta thích gì? Mong muốn làm gì?”

“Nó ấy à, lúc đó nó thích đá bóng, còn từng muốn làm cầu thủ bóng đá nữa. Nó chỉ còn một năm nữa là lên lớp 12, sắp thi đại học rồi. Lúc đó nó muốn thi vào Đại học Giao thông, nó bảo đội bóng đá trường đó là xuất sắc nhất trong khối đại học. Nó vẫn là một đứa trẻ, thi đại học cũng chỉ muốn thi vào những chỗ ấy... Haizz…”

Ngày 9 tháng 10 năm 2008, liên hệ với chủ nhiệm của Trần Giai lúc đó là Dương Văn. File ghi âm 05120081009.wav.

“Chào cô Dương, cảm ơn cô đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”

“…”

“Cô Dương, cô ổn chứ?”

“Các… Các cậu muốn hỏi chuyện của Trần Giai à?”

“Đúng thế. Cô còn ấn tượng gì về anh ta không?”

“À…”

“Theo như chúng tôi được biết, sau khi xảy ra chuyện của Trần Giai thì cô đã bỏ dạy rồi đổi nghề…”

“Tôi không thể nào tiếp tục làm giáo viên được nữa… Cái phòng học đó… cả mấy đứa học trò… tôi không có cách nào… Hu hu…”

“Cô Dương, năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“… Tôi… Tôi cũng không chắc lắm…”

“Không sao. Cô chỉ cần đem chuyện mà cô nhìn thấy, nghe thấy và đoán ra nói cho chúng tôi là được.”

“… Tôi cảm thấy… Tôi thấy quan hệ của Trần Giai lúc đó với bạn trong khối và các bạn trai trong lớp không được tốt lắm.”

“Ồ? Có mâu thuẫn gì xảy ra sao?”

“Tôi cũng không biết. Bọn học sinh bắt nạt Trần Giai, tôi đã nhìn thấy hai lần, chúng xua đuổi em ấy. Tôi đi ngăn lại rồi hỏi chúng tại sao, nhưng chúng không nói, Trần Giai cũng im lặng. Tôi định nói chuyện với phụ huynh của em ấy, nhưng trước hôm đó… Hôm ấy… Hôm ấy tôi đang đi ở một phía khác của hành lang thì tôi nhìn thấy một chuyện. Lúc thầy Từ kiểm tra phòng học lớp của tôi thì học trò lớp tôi là Vương Tử Minh từ trong phòng chạy ra, nói với thầy Từ chuyện gì đó, tôi không nghe được. Nhưng sau đó thầy Từ trực tiếp khóa luôn cửa phòng lại. Ông ấy không kiểm tra phòng học... Ông ấy…”

“Cái người tên Vương Tử Minh kia có phải là bạn thân của Trần Giai không?”

“… Trước đó… thì chắc là vậy.”