Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 589: Mã số 030 - hiện trường tai nạn (5)

Ngày 2 tháng 3 năm 2006, đến nhà của người uỷ thác. File ghi âm ***.

“Anh Ngưu, bây giờ thì anh có thể kể lại thật chi tiết sự việc đã trải qua cho chúng tôi nghe được rồi chứ?”

“Tôi cũng không biết… Thật đó, tôi không biết vì sao lại xảy ra loại chuyện như vậy… Mới đầu... Mới đầu chỉ là do có một người rất đáng ghét sống ở đây, cô ta cãi nhau với vợ của tôi, con cô ta thì đánh con của tôi. Nhà cô ta có một chiếc xe mà suốt ngày khoe khoang. Vợ tôi tức quá nên cũng mua xe, mua một chiếc xịn hơn, nhưng đúng lúc đó thì gia đình của cô ta cũng thay xe, còn tốt hơn chiếc xe mới của gia đình tôi… Tôi… Hôm đó… Hôm đó, lúc trở về nhà thì chúng tôi thấy xe của cô ta đậu ở ngoài đường, còn nhà họ thì đều đang ở trong nhà hàng bên cạnh, vợ tôi liền… Chúng tôi liền lấy chìa khoá rạch lên xe của cô ta. Chỉ đơn giản là rạch lên thôi…”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Sau đó thì xảy ra chuyện không thể thu xếp được… Phù… Tôi không ngờ rằng sẽ như vậy, nhưng sau khi đã có lần một thì tôi và vợ tôi bắt đầu… Cảm giác đó… Cái loại cảm giác đó rất kích thích. Chúng tôi còn bàn với nhau, chiếc xe mới mua sẽ đậu ở bãi xe kế bên chứ không đậu ở khu dân cư này, do đó người trong khu này đều không biết rằng nhà tôi có xe. Bọn họ cũng sẽ không hoài nghi chúng tôi. Chúng tôi cứ thế hết lần này đến lần khác… Đặc biệt là những người… những người rất đáng ghét, thường xuyên đậu xe rồi bóp còi lung tung, chúng tôi liền phá xe của họ. Rất nhiều người còn nói tốt, cảm thấy đó là báo ứng, cảm thấy chúng tôi đã làm đúng. Nhưng sau đó…”

“Sau đó anh không còn lựa chọn mục tiêu nữa phải không?”

“Đúng… Sau đó thì cứ nhìn thấy xe liền… Sau đó nữa thì… thì đã xảy ra vụ việc đó… Người đó chết… Nhưng không liên quan đến chúng tôi, hôm đó chúng tôi không chọc thủng bánh xe của cô ấy, tuyệt đối không phải là chúng tôi làm! Là xe cô ấy tự nổ lốp đấy! Chắc chắn không liên quan gì đến chúng tôi!”

“Ừ, tiếp theo thì sao?”

“Tiếp đó… Tiếp theo đó thì trong khu dân cư quản rất nghiêm, nhưng chúng tôi,… chúng tôi có chút không kiềm chế được… Chuyện đó thật sự là làm sẽ nghiện, thật sự là sẽ nghiện nên chúng tôi đã không thể kiềm chế được, tôi liền… Công ty tôi có bãi đỗ xe. Xe của tôi cũng không đậu ở đó. Tôi không biết… Tôi không làm điều đó với đồng nghiệp của mình, tôi vốn dĩ không làm điều đó, tôi với họ không thù không oán…”

“Nhưng theo bản năng thì anh đã giấu đi việc mình có xe, đem xe đi đậu ở chỗ khác là vì sau này khi anh phá xe của người khác thì anh sẽ được nằm ngoài diện tình nghi đúng không? Dù sao, nếu trong tất cả các xe chỉ có xe anh là chưa từng bị phá hoại thì thực sự là vô cùng rõ ràng và rất đáng nghi.”

“...”

“Sau khi trong khu dân cư của mình giám sát nghiêm ngặt thì anh đã bắt đầu thực hiện việc này đối với những xe trong công ty phải không?”

“Phải… Phù… Có một lần… Chỉ có một lần… Tôi đã bị phát hiện… Phạm Thuỵ Đông… Phạm Thuỵ Đông đã nhìn thấy xe của tôi. Chiều hôm đó Phạm Thuỵ Đông đã nhìn thấy xe của tôi… Tôi… Tôi thực sự rất sợ mình bị phát hiện, trong lúc hoảng loạn tôi đã buột miệng nói ra… nói ra rồi…”

“Anh đã nói gì?”

“Tôi yêu cầu anh ta giữ bí mật, tôi sẽ giúp anh ta chứng minh vụ lạm dụng tiền của công. Tôi có thể giúp anh ta tìm chứng cứ. Người đó không phải là anh ta. Tôi biết người đó không phải là anh ta mà là một người khác… Anh ta… Anh ta có chút ngơ ngơ ngác ngác, tôi không biết… Tôi không ngờ rằng hôm ấy anh ta lại xảy ra tai nạn… Lúc đó tôi thấy nhẹ người đi rất nhiều, thật đó, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, không có chuyện gì rồi… Nhưng sau đó, vào đầu năm nay, tôi… Là anh ta phải không… Là anh ta… Có lẽ chính là anh ta… Tôi… Người tôi nghĩ đến chính là anh ta…”

“Anh không phá hoại xe, cũng không mưu sát anh ta phải không?”

“Không! Tuyệt đối không có! Sao tôi lại dám giết người chứ? Tôi chỉ là làm một chút… Làm loại chuyện kia thôi. Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ giết người mà!”

Cạch!

Két!

“Ông xã, mẹ con em về rồi. Ý…”

“Cha! Cha! Cha xem cái này đi!”

“Bảo bối, con chơi ở nhà ông bà có vui không?”

“Có ạ… Cha, sao cha chảy nhiều mồ hôi vậy?”

“Ha ha, cha nóng ấy mà.”

“Chào chị Ngưu.”

“Chào các anh. Các… các anh đã điều tra ra được gì rồi sao?”

“Chúng tôi có một số vấn đề muốn hỏi anh Ngưu.”

“Ồ.”

“Có phải các chú đã bắt nạt cha của cháu không?”

“Không phải đâu, con ngoan, bọn họ đến là để giúp cha đó.”

“Ồ… Cha, cha mau xem cái này đi!”

“Ừ, ừ…”

“Cha, cha xem cái này đi!”

“Cha thấy rồi. Con chơi với mẹ đi, cha còn bận chút chuyện.”

“Con ghét cha!”

Rầm rầm rầm…

“Các anh nói chuyện tiếp đi.”

...

“Anh Ngưu, bây giờ người đáng nghi nhất là cô Lý Tuyết kia, chúng ta…”

Rầm rầm rầm…

“Con ngoan! Cha của con đang…”

“Cha còn đang bận việc, con với mẹ… Á!”

“Con làm gì vậy! Đứa trẻ này!”

“Á!!!”

“Cha xấu! Đâm cha! Cha là người xấu!”

“Á… Con lấy cây kim này ở đâu ra? Con học cái này từ đâu hả!?

“Hu hu! Cha là người xấu! Đâm cha đấy!”

“Gã Khờ?”

“Ngưu Tú Tú! Con qua đây!”

“Oa... Hu hu hu hu!”

Bốp!

“Oa... Hu hu hu…”

“Anh à, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà. Anh nên đi bệnh viện trước đi, cái kim này…”

“Xấu xa! Đồ xấu xa!”

“Cô bé à, cháu lấy cây kim này ở đâu vậy?”

“Anh…”

“Hu hu hu...”

“Trước đây cháu có từng lấy cây kim này không?”

“Hu hu… Oa…”

“Cháu trả lời đi, chú sẽ nói với cha của cháu là không đánh cháu nữa, có được không?”

“Hu hu hu... Cháu có, có lấy… Nhưng không đâm vào trong được, nên cháu vứt nó đi.”

“… Cái gì? Ngưu Tú Tú, con đang nói cái gì?”

“Cháu muốn chọc thủng thứ gì?”

“Là xe. Là chiếc mà mẹ đã đâm.”

“Anh Ngưu, chị Ngưu, e rằng chúng tôi phải nói chuyện với cô bé để xác nhận lại một số việc.”

“Không phải… Sao có thể như vậy? Nó sẽ không… Hơn nữa người gặp rắc rối là tôi, bọn họ đều không gặp. Là tôi…”

“Về điều này…”

“Con gái tôi sẽ không làm chuyện như vậy! Nó chỉ đùa nghịch xíu thôi, chẳng phải nó đã nói là không chọc thủng sao! Một đứa bé như nó thì lấy sức đâu ra chứ? Các anh đừng có mà tìm không ra thủ phạm liền đổ lên đầu con tôi!”

“Chị Ngưu, bây giờ không phải là lúc để bênh vực đứa bé, nếu muốn bảo vệ nó thì chị cũng không nên dùng cách này.”

“Anh à, anh cứ để họ nói như vậy sao? Con của chúng ta sẽ không làm những chuyện như vậy! Anh à, anh nói gì đi chứ!”

“À…”

“Các anh ra ngoài! Ngay bay giờ! Mau cút!”

“Em à…”

“Anh cứ ngồi đó mà nghe họ nói bậy sao! Con chúng ta mới mấy tuổi chứ! Anh mau đuổi họ đi đi!”

“Haizz, em đừng nóng, đừng nóng mà…”

...

“Haizz…”

“Anh Ngưu, thái độ của vợ anh như vậy chắc hẳn là đang giấu chuyện gì đó. Chuyện này có lẽ cần anh đi nói chuyện với chị ấy.”

“Ừ. Tôi biết…Tôi cũng không ngờ rằng… Sao lại có thể như vậy, đúng thật là…”

“Anh Ngưu, vết thương trên tay anh cần phải được xử lý.”

“Tôi… Tôi sẽ đi qua đó… Bệnh viện cách đây không xa lắm…Tôi sẽ đi bộ qua.”

“Ừ.”

...

Người uỷ thác trên đường đến bệnh viện đã xảy ra tai nạn. Sự việc xảy ra bên trong khu dân cư anh ta sinh sống, một chiếc xe không người lái đột nhiên xông vào người ủy thác, đè nát phần đầu, người ủy thác chết ngay tại chỗ.

Vào buổi chiều tối, xe đưa tang của người ủy thác bị đâm đổ, đè lên vợ và con của người ủy thác, hai người bị thương nặng, đã được đưa đến bệnh viện nhưng không cứu kịp, đêm hôm đó thì qua đời.

Ngày 3 tháng 3 năm 2006, xác nhận ba thi thể, không phát hiện có dấu tích của hồn ma để lại. Kết thúc điều tra.

***

Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, bên cạnh có xe vượt lên. Cột mốc bên đường nối tiếp nhau từng cái từng cái một, hai bên đường còn có những tấm biển quảng cáo, phía xa xa là cánh đồng và nhà cửa, không hề có cảnh vật lặp lại.

Đây không phải là đường Hoàng Tuyền.

Phản ứng đầu tiên của tôi là thở ra nhẹ nhõm.

Tiếp đó tôi nhìn thấy phía trước là biển báo có ngã rẽ.

Điều kì lạ là trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, tôi phải giảm tốc ở chỗ này.

Khi trong đầu tôi nghĩ đến điều đó thì tôi cũng đã thao tác nó, nhưng vô lăng dường như đã bị khoá chặt, không thể di chuyển. Ga và phanh cũng vô dụng, chiếc xe cứ thế lao về phía trước xông qua chỗ rẽ.

Phía trước hình như xảy ra tai nạn vì có xe dừng ở giữa đường.

Tôi cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn, tốc độ xe cũng vậy, nó cứ thế lao đến chiếc xe ở phía trước!