Tiểu Cố biết chuyện của ông Vương, kêu tôi chờ một chút, liền nghe thấy tiếng gõ bàn phím ở đầu dây bên kia. Qua một lúc sau, cậu ấy nói không thể gửi hồ sơ qua cho tội được, thế là tôi đi một chuyến đến cục cảnh sát.
Tiểu Cố là một thanh niên hơn 20 tuổi, để đầu đinh, dáng người không cao, người đầy cơ bắp, nước da màu đồng, nhìn rất rắn chắc. Nghe nói cậu ấy có tòng quân thời đại học, còn lấy được huân chương gì ấy, vốn dĩ muốn ở lại quân đội, nhưng vì cha đột ngột qua đời để lại một mình mẹ, nên cậu ấy xuất ngũ về nhà, làm một cảnh sát trong sở.
Tiểu Cố để tôi vào văn phòng, nhường chỗ của mình cho tôi, “Anh Kỳ, anh xem đi, là cái này.”
Sau khi cảm ơn, tôi vội vàng xem tập hồ sơ.
Sau khi bà Vương mất tích, vụ án là do đồn công an bên này xử lý đầu tiên. Khi xử lý vụ án, họ đã điều tra hết các camera gần đây nhưng không tìm được người. Vài ngày sau, nghi ngờ vụ án của bà Vương không phải làm một vụ mất tích bình thường, thế là được chuyển lên cục cảnh sát tuyến trên.
Sự nghi ngờ của cục cảnh sát là hợp lý. Các camera phụ cận hoàn toàn không thấy bóng dáng của bà Vương, người thì lại không thể nào biến mất một cách vô duyên vô cớ được, hoặc là lên một chiếc xe nào đó, hoặc là vào một chỗ nào đó, mặc kệ là tình huống nào, người đều đang gặp phải nguy hiểm.
Khu vực điều tra trọng điểm của cảnh sát là đường Cẩm Điền, các cửa hàng ở đó đều đã bị cảnh sát điều tra qua, nhưng không phát hiện được bất kỳ manh mối, lại cộng thêm việc lấy đường Cẩm Điền làm trung tâm tìm kiếm cũng không điều tra ra được một nguyên nhân nào. Ngay cả đối tượng tình nghi họ cũng không thể xác định được, vụ án đành trở thành án treo.
Tôi xem thấy hơi thất vọng, lại cảm thấy hơi nghi hoặc.
Nói thật, vốn dĩ tôi nghĩ rằng con ma nhìn thấy được trong tiệm đồ chín là bà Vương, nhưng nếu thật sự là bà Vương, thì sao chúng xử lý thi thể của bà Vương bằng cách nào? Ma có thể biến mất nhưng người thì lại không.
Nhìn mớ bằng chứng, ghi chép, biên bản điều tra vào ngày bà Vương mất tích, người của đồn công an đã tiến hành hỏi tất cả các cửa tiệm ở bên đường Cẩm Điền, sau đó người của cục cảnh sát cũng phái người đến điều tra, nhưng không hề có thu hoạch gì.
Có thể, con ma mà tôi nhìn thấy không phải là bà Vương. Tôi chỉ nhìn thấy một đôi mắt, còn bà Vương mất tích ở nơi đó, cũng chưa chắc là bị hại tại tiệm đồ chín.
Tôi do dự, cân nhắc một lúc lâu mới hỏi tiểu Cố, “Có thể điều tra một cửa tiệm trên đường Cẩm Điền không?”
Tiểu Cố khó hiểu: “Tiệm nào?”
“Chỗ gia công tiệm thức ăn chín của ông Lý, bên cạnh là cửa hàng nhỏ và quán cơm.” Tôi không nhớ tên cửa hàng đó, chỉ nói ra tên của hai cửa hàng kế bên.
Tiểu Cố giúp tôi điều tra.
“Có vụ án gì không?” Tôi hỏi.
“Có một vụ án, năm ngoái chỗ của họ có chết một người.” Tiểu Cố trả lời, “Là Tôn Cúc Hương, người thuê mặt tiền, ông Lý của tiệm thức ăn chín là chồng của bà ta.
“Sao lại chết?” Tôi vội hàng hỏi.
“Bị đập chết. Kệ để hàng trong nhà bị đổ, bà ấy xui xẻo bị đập trúng vào đầu, đến bệnh viện cấp cứu vô hiệu nên đã chết. Cảnh sát cũng đã điều tra qua, là chuyện ngoài ý muốn.” Tiểu Cố xoay đầu, “Anh Kỳ, sao đột nhiên anh nghĩ tới việc điều tra chuyện này.”
“Ồ, không có gì, tôi chỉ cảm thấy cửa tiệm đó… rất khả nghi.” Tôi nói vu vơ đôi câu.
Ai ngờ rằng Tiểu Cố lại gật đầu.
“Là nơi khả nghi nhất. Tôi nghe nói cảnh sát điều tra vụ án này cũng nghi ngờ họ đầu tiên.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trên con đường đó cửa tiệm của họ mở cửa sớm nhất. Sáng sớm mỗi ngày đã mở cửa đưa bán thành phẩm đến chợ. Lúc đó các cửa tiệm khác vẫn còn chưa mở cửa.” Tiểu Cố nói, “Họ có khả năng đụng phải bà Vương nhất, nhưng khi hỏi thì họ nói không nhìn thấy. Nhìn vào thời gian của các camera khác để tính toán, họ cũng có khả năng đúng là không nhìn thấy.
Lần này tôi lại thấy không chắc chắn rồi.
Rốt cuộc con ma mà tôi thấy là Tôn Cúc Hương hay là bà Vương.
Tôi nghĩ hay là đi xác nhận lại lần nữa, nhưng tôi lại không có can đảm đó.
Không nói tới việc làm sao tôi có thể nhờ người ta mở cửa cho tôi vào xác nhận, nếu thật sự đi xác nhận thì có khi nào có nguy hiểm hay không? Lúc tôi bị con ma đó nhìn chằm chằm, toàn thân tôi bị đông cứng lại như tảng băng, hoàn toàn không thể cử động. Nói không chừng đó là một con ma muốn hại người thì sao.
“Nhưng, tôi thấy họ không có vấn đề gì đâu.” Tiểu Cố bỗng nhiên lên tiếng.
“Hở?”
“Cửa tiệm đó đã mở cách đây rất nhiều năm rồi, không có xích mích gì với bà Vương, cũng không có động cơ gì. Hơn nữa nếu thật sự là họ thì họ có thể bình tĩnh tiếp tục kinh doanh vậy sao?” Tiểu Cố lại mở tập hồ sơ của bà Vương ra, chỉ vào một cái tên rồi nói với tôi, “Đây là vị hình cảnh già của cục cảnh sát, đôi mắt của ông ấy còn linh hơn rất nhiều chứng cứ. Lúc bắt đầu ông ấy nghi ngờ cửa tiệm này, sau đó có hỏi qua, nhưng không nhìn ra được vấn đề gì.”
Tôi gật đầu, dần dần buông xuống mối nghi ngờ trong lòng.
Quách Ngọc Khiết không phải là người làm trinh thám, tôi cũng không giống người có thể làm được trinh thám.
Đôi mắt mà tôi nhìn thấy được chắc là của Tôn Cúc Hương, xui xẻo chết trong cửa tiệm nhà mình, không cam tâm nên biến thành ma, rất hợp tình hợp lý. Có thể khi còn sống bà ấy có nguyện vọng gì đó rất mãnh liệt, nhưng đó là chuyện của nhà họ, người ngoài như tôi không thể lo nhiều được.
Tôi cảm ơn Tiểu Cố và buông chuyện này xuống.
————
Mã số sự kiện: 077
Tên sự kiện: Móng vuốt máu trong tủ bếp
Người ủy thác: Chương Đức Nghĩa
Giới tính: Nam
Tuổi: 29
Nghề nghiệp: Nhân viên công ty.
Quan hệ gia đình: Đã kết hôn
Địa chỉ liên lạc: Nhà XXX, Số XXX, đường Trung Tân, thành phố Dân Khánh.
Số điện thoại liên lạc: 63XXXXXX
Nội dung sự kiện: Móng vuốt máu trong tủ bếp
Ngày 12/8/2013, người ủy thác đến lần đầu. File ghi âm 07720130812.wav.
“Chào anh Chương.”
“Chào các anh.”
“Anh có thể nói một chút về chuyện anh gặp phải không?”
“Vâng. Tôi và vợ tôi dọn vào nhà mới vào đầu năm nay, tuy là nhà cũ nhưng được trang trí lại toàn bộ, đồ nội thất đều được thay mới. Sau khi dọn vào đó không lâu, buổi tối chúng tôi nghe được tiếng động rất kỳ lạ.”
“Là tiếng động gì?”
“Là tiếng móng tay càu cấu được phát ra từ trong tủ bếp, tuy không vang, nhưng vào buổi tối yên tĩnh vẫn có thể miễn cưỡng nghe thấy được. Là vợ tôi lâu lâu nghe thấy, sau khi nghe thấy thì kêu tôi dậy, lúc đó tôi cứ nghĩa là trong nhà có chuột.”
“Anh đã kiểm tra tủ bếp chưa?”
“Buổi tối khi muốn tìm thì không nghe thấy tiếng nữa, cũng không biết phát ra từ nơi nào. Ngày thứ hai khi trời sáng, chúng tôi xem hết một vòng trong nhà, không phát hiện ra chuột, buổi tối cũng không thấy tiếng động. Qua được vài ngày, chúng tôi lại nghe thấy tiếng động đó. Tiếng động lúc có lúc không, chúng tôi không hề tìm được con chuột nào.”
“Vâng.”
“Vợ tôi khá sợ chuột, bắt không được, chỉ nghe thấy tiếng là đã cảm thấy căng thẳng, ngủ không ngon. Đêm đó, đã rất khuya nhưng vợ tôi vẫn chưa ngủ thì bỗng nghe thấy được tiếng động ấy phát ra từ nơi nào đó…”
“Anh Chương?”
“Ồ… cô ấy, cô ấy nghe được, tiếng động đó phát ra từ bên trong tủ áo, là tủ áo trong phòng ngủ, ở bên cạnh giường của chúng tôi. Khi bị cô ấy đánh thức, tôi còn cảm thấy cô ấy đa nghi, bị chuột dọa đến phát sợ, nhưng tôi lập tức cũng nghe được tiếng động đó… Nó từ trong tủ áo kế bên phát ra.
“Hai người có mở ra xem không?”
“Xem chứ. Mở đèn, mở tủ áo, nhìn kỹ bên trong, không thấy gì cả, ngay cả một cục phân chuột cũng không tìm thấy, cũng không thấy dấu vết bị cào xé. Là do tôi kiểm tra, vợ tôi sợ nên đứng bên cạnh cửa. Rồi đột nhiên cô ấy chỉ tôi, cơ thể rung lên, không nói được câu nào. Tôi bị cô ấy chỉ mới nhìn thấy, trên cảnh cửa tủ áo, ngay chỗ vị trí ngực của tôi, có vài dấu móng tay màu đỏ, nhìn… giống như máu…”