Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 546: Mã số 085 - photoshop (6)

“Các cậu… Các cậu có biện pháp đúng không? Các cậu có cách giết chết cô ta đúng không? Các cậu cứu tôi với! Cần bao nhiêu tiền cứ việc nói!”

“Anh Tạ, chi bằng anh hãy nói cho chúng tôi những việc anh đã trải qua trước đi.”

“Cái gì mà tôi đã trải qua? Không phải các cậu đều thấy rồi sao? Tôi bị con ma đó bám theo!”

“…”

“Hu… Các cậu… Tôi… Các cậu… Các cậu biết Dương Hiểu Phi, vậy có lẽ cũng biết đúng không? Biết chuyện hồi tôi học cấp ba…”

“Anh trộm đồ bị bắt tại trận và cô Dương đã bỏ tiền ra giúp anh giải quyết chuyện đó. Nhưng sau đó anh lại chọn cách chia tay với cô Dương, còn làm giả hình khỏa thân và tin đồn nhảm về cô ấy rồi phát tán trong lớp. Cuối cùng cô Dương phải chọn cách tự sát. Chuyện là như vậy sao?”

“Tôi cũng không muốn đâu… Tôi chỉ là… chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến… Cô ta… Cô ta nhìn thấy tôi bị bắt, ánh mắt đó của cô ta… Đúng là cô ta trả tiền giúp tôi, nhưng không phải là tôi không trả lại! Cô ta dựa vào cái gì mà nhìn tôi kiểu đó chứ! Mẹ nó…”

“…”

“Chuyện hình khỏa thân chỉ là một trò đùa thôi. Tôi đã học chỉnh sửa ảnh, liền tùy tiện tìm tài liệu… Cái loại hình ảnh trên mạng… Tôi cũng không muốn cho người khác xem, chỉ là… chỉ là mấy người bạn học nhắc tới, nói đi nói lại… Tôi chỉ buột miệng… Lúc đó tôi chỉ buột miệng nói ra, bọn họ hỏi ở đâu ra, tôi buột miệng nói… Rồi có một người trong số họ hỏi tôi có phải vì vậy mà chia tay hay không… Tôi quả thực không nghĩ gì nhiều… Tôi không hề phát tán! Chỉ là không kiểm soát được, là do bọn họ tự đồn thổi thôi, liên quan gì đến tôi chứ!”

“…”

“Cô ta cũng đã chết rồi, tôi còn chuyển trường nữa, dựa vào đâu mà cứ bám lấy tôi? Tôi cũng không làm gì cả… Cô ta dựa vào đâu mà bám lấy tôi! Mẹ nó chứ! Mẹ kiếp…”

“Mẹ anh nói là anh từng nhận được một bức thư?”

“…Ực…”

“Chuyện bức thư đó là sao?”

“Phù… hừ… hừ… Chuyện đó… Bức thư đó...”

“Xin hãy nói một chút về chuyện bức thư đó đi.”

“Tôi cũng không biết… Tôi không biết đâu! Bức thư đó, vừa xem nội dung là tôi liền cảm thấy… Chỉ có tôi gọi cô ta là Tiểu Thiên, cái tên đó chỉ có mỗi chúng tôi biết. Còn Từ Vĩ Ngạn… Từ Vĩ Ngạn là người trong nhà hàng, lần đầu chúng tôi hẹn hò đã đi tới nhà hàng đó ăn uống, nhờ anh ta chụp hình hộ… Nội dung của bức thư đó… Trước ngày hôm đó tôi… Trước ngày hôm đó tôi lên mạng tìm được một việc làm thêm, chính là cái việc đăng bài có nội dung nguyền rủa đó rồi gửi đi khắp nơi. Sau đó bức thư… ngoài tên ra thì nội dung giống y chang… ngoại trừ cái tên…”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi... Tôi cảm thấy chuyện này không đúng cho lắm, có thể là người quen nào đó của Dương Hiểu Phi đang đe dọa tôi… Tôi liền trốn đi… Tôi trốn mấy ngày cũng không thấy có chuyện gì cả. Nhưng về sau thì tay của tôi bắt đầu bị đau. Ở chỗ cổ tay rất đau, giống như là bị người ta cắt vậy… rất đau đớn. Tôi không chịu nổi nữa. Tôi đến bệnh viện khám thử nhưng bác sĩ nói không bị sao cả. Nhưng mà tôi vẫn rất đau, đau đến nỗi không ngủ được. Tôi… Tôi… Về sau tôi nhớ tới Dương Hiểu Phi… Cô ta tự sát… nghe nói là cắt cổ tay như thế này… Tôi liền cảm thấy sợ hãi, tôi chạy trốn, nhưng mà vẫn… vẫn rất đau… đến giờ vẫn còn đau…”

“Có phải anh đã gửi bức thư đó cho người khác không?”

“…”

“Anh gửi bức thư mà anh nhận được đó cho Tiền Tuệ, đúng không?”

“Chỉ là tôi thấy tin tức của Tiền Tuệ… Tự cô ta đăng lên trên tường, tôi liền gửi cho cô ta… Cô ta cũng là đáng đời biết không? Dựa vào cái gì mà Dương Hiểu Phi cứ quấn lấy tôi! Lúc đó ở trong lớp, cô ta chính là người nói xấu Dương Hiểu Phi nhiều nhất! Chính cô ta đã lan truyền tấm hình đó trong đám con gái! Lúc đầu chỉ có mấy đứa con trai chúng tôi xem tấm hình đó thôi, là cô ta mặt dày mày dạn hỏi xin người khác tấm hình đó, sau đó gửi đi khắp nơi! Là cô ta gửi đi khắp nơi! Cô ta mới là người phát tán tin đồn, không phải tôi!”

“Sau này anh có từng chỉnh sửa hình ảnh gì không?”

“…”

“Anh Tạ, chúng tôi có thể lần mò theo manh mối mà điều tra ra được anh thì tất nhiên cũng có thể điều tra rõ ràng về anh. Bậy giờ anh có giấu thì cùng lắm cũng chỉ làm mất thêm thời gian của chúng tôi thôi, đương nhiên cũng làm mất thời gian của chính anh nữa.”

“… Tôi có từng sửa… sửa ảnh, chế ra ảnh giả… Vậy thì làm sao? Người ta tự nguyện bị sửa ảnh mà! Tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi!”

“Là ảnh của chính bọn họ sao?”

“Điều này thì làm sao tôi biết được… Là do chính họ không tốt, tự gửi ảnh bừa bãi, có thể trách ai được chứ!”

“Ừ, bây giờ chúng tôi đã hiểu tình hình cơ bản rồi.”

“Các cậu có cách rồi sao? Các cậu có thể tiêu diệt được cô ta hả?”

“Đúng.”

“Vậy… Các cậu…”

“A lô, chào anh, chúng tôi muốn báo cảnh sát. Ở đây là…”

“Cậu làm gì! Báo cảnh sát là ý gì hả?”

“…Người sống ở đây lợi dụng mạng xã hội để phát tán tin đồn nhảm, ngoài ra…”

“Cậu làm gì vậy! Cậu…”

“Rầm!”

“Ối...”

“… Không có gì, anh ta muốn tấn công chúng tôi, ngăn cản chúng tôi báo cảnh sát.”

“Mẹ kiếp chúng mày làm gì vậy! Không phải là tới bắt ma sao? Không phải là chúng mày tới bắt ma sao?”

“Chắc là anh đã hiểu lầm gì đó nhỉ? Ngay từ đầu chúng tôi đã nói là chúng tôi nhận sự ủy thác của người ta. Anh lại không phải là người ủy thác của chúng tôi.”

“Mày… Buông tao ra, buông tao ra ngay!”

“Được rồi. Lát nữa cảnh sát sẽ tới.”

“Bọn mày xong đời rồi… bọn mày xong đời rồi! Chắc chắn tao sẽ không tha cho bọn mày! Tao nói cho mày biết, tao cùng lắm là bị tạm giam thôi, không tới một tháng sau có thể được thả ra! Đến lúc đó tao sẽ khiến bọn mày khốn đốn! Bọn mày thả tao ra! Thả tao ra!”

“Chậc, thực là điên cuồng mà.”

“Bỏ tao ra! Cứu tôi với! Cứu tôi với! Á!”

Vù!

Rầm!

“Á… hộc hộc… Á, vừa nãy… vừa nãy là…”

“Là Dương Hiểu Phi.”

“Cô ta, cô ta… Các người tiêu diệt cô ta rồi sao?”

“Thật đáng tiếc, cô ta không giết anh.”

“Cái… gì?”

Ngày 29 tháng 8 năm 2014, giải quyết hồn ma Dương Hiểu Phi. Tạ Dương bị cảnh sát bắt giữ vì nhiều tội danh như tung tin đồn nhảm, buôn bán thông tin cá nhân của người khác, lừa đảo trên mạng, trộm cắp tài sản ...

Ngày 30 tháng 8 năm 2014, xác nhận người ủy thác đã an toàn, khuôn mặt khôi phục lại bình thường. Xóa sạch những bài đăng nguyền rủa có liên quan đến Tiểu Thiên trên mạng. Kết thúc điều tra.

Tôi nghe đoạn cuối cùng trong file âm thanh thêm lần nữa. Diệp Thanh nói “thực là điên cuồng” một cách mỉa mai, Ngô Linh thì nói “Đáng tiếc”, ý nghĩa trong những câu nói đó khiến tôi để ý.

Hình như, lúc cuối hồn mà của Dương Hiểu Phi hiện ra, nhưng không tấn công Tạ Dương, sau đó liền bị Diệp Thanh tiêu diệt.

Nghĩ lại những chuyện mà Dương Hiểu Phi đã làm ra, tôi cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Từ đầu đến cuối Dương Hiểu Phi không hề xuống tay độc ác với Tạ Dương, mà lại tấn công tất cả những người nhận bài đăng được chia sẻ đó, chỉ cần người nào nhận được bài đăng đó và photoshop hình ảnh của mình thì đều sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Tôi vốn thông cảm với Dương Hiểu Phi, căm hận Tạ Dương, nhưng bây giờ lại không có nhận xét gì về hai người bọn họ nữa.

Khi tôi đóng tập hồ sơ lại, thoáng thấy thông tin trên trang đầu.

Lý Mặc Tiên… Tôi cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Bình thường tôi không theo dõi những người nổi tiếng trên mạng, huống chi chuyện này xảy ra vào năm 2014, là chuyện của tám năm trước. Chẳng lẽ người nổi tiếng trên mạng Lý Mặc Tiên này hot tới tám năm trời sao?

Tôi lên mạng tìm cái tên Lý Mặc Tiên này một chút, rồi chợt ngơ ngác.

Kết quả tìm kiếm xếp trên trang đầu lại không phải là link trang cá nhân của Lý Mặc Tiên, mà là một bài bản tin xã hội với tiêu đề là “Hot girl trên mạng bị hãm hại”, tên của Lý Mặc Tiên xuất hiện trong bản tin.

Tim tôi đập thình thịch, nhấp vào link, đọc hết nội dung trong bản tin.

Trong bản tin có kèm theo một tấm hình đối chiếu. Bên trái là tấm hình móng tay được làm đẹp mà Lý Mặc Tiên đăng trong trang cá nhân, nội dung kèm theo là giọng điệu vui thích, chia sẻ hình móng tay mình vừa mới làm. Bên phải là một tấm hình có một bộ phận được làm mờ, trong tấm hình là mười cái móng tay, hoa văn trên móng tay được vẽ rất đẹp và sặc sỡ, giống y như đúc với hoa văn của tấm hình bên trái. Nếu xóa cái chỗ đang bị làm mờ đi thì sẽ đẹp giống như là móng giả vậy. Nhưng cái chỗ bị làm mờ có màu đỏ loang lổ này có thể cho thấy đây hoàn toàn không phải là móng giả mà là thật, tấm ảnh này chụp cảnh mười cái móng tay bị người ta rút từ người đang sống ra!