Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 540: Một lần sợ bóng sợ gió

Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu trở về từ thôn Sáu Công Nông, nghe chúng tôi nói ra chuyện của Trần Lập và Trương Quỳnh thì cũng cảm thấy bất ngờ.

Chúng tôi chỉ tán gẫu với nhau mấy câu mà đã đến giờ tan ca, mấy người rất hợp ý mà cùng nhau thu dọn rồi rời đi, giống như người máy đã được hẹn giờ.

Gã Béo phải đi đón Tiết Tĩnh Duyệt nên còn đi gấp hơn cả chúng tôi. Dạo này Trần Hiểu Khâu lái xe đi làm, tiện đường chở theo Quách Ngọc Khiết, đưa cô ấy tới trạm cuối của tàu điện ngầm nên khiến Quách Ngọc Khiết đi làm thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi và Tí Còi cũng tách nhau ở ngã tư, mỗi người tự mình bắt xe về nhà.

Đến giờ ăn cơm tối, nhà tôi có thói quen hay xem bản tin thời sự, nội dung bản tin thời sự buổi tối thông thường đều rất nghiêm túc, không phải là hội nghị chính phủ gì đó, thì là tin tức lớn về các tầng lớp trong xã hội.

Đúng lúc mẹ tôi nói đến chuyện lát nữa đi dạo với ba tôi, muốn đi siêu thị dạo một vòng, hỏi tôi và em gái có muốn mua gì không. Tôi lắc đầu, em gái thì sử dụng sức mạnh như làm bài kiểm tra trắc nghiệm, bắt đầu báo danh sách.

Mẹ tôi nghe một lát, liền cảm thấy mơ hồ.

“Cha mẹ đưa anh hai cùng đi đi, để anh ấy giúp cha mẹ xách đồ! Anh ấy biết con muốn ăn cái gì.” Em gái sai bảo tôi một cách rất trôi chảy lưu loát.

“Thứ em muốn ăn nhiều lắm, chẳng lẽ anh có thể xách nguyên cái siêu thị về à?” Tôi vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Em gái phùng má trợn mắt, đá vào chân tôi một cái ở dưới gầm bàn, “Đâu có nhiều như vậy!”

Tôi móc điện thoại ra, nói: “Em ghi danh sách cần mua lên điện thoại đi.”

“Anh nhìn cái này mà mua đi.” Em gái tỏ vẻ lười không muốn động tay chân.

Khi chúng tôi đang nói thì bản tin quảng cáo kết thúc. Có thể là do tư liệu tin tức hôm nay không đủ, cũng có thể là do có người bỏ tiền ra thuê, nên mục tiếp theo là bản tin giải trí.

Tôi vốn muốn nói thêm với em gái vài câu, thì chợt nghe thấy một câu nói truyền ra từ trong tivi: “…di tác* ‘Yêu Đã Khuynh Thành’ của đạo diễn nổi tiếng Sở Tuần…”

*Di tác: tác phẩm của tác giả đã mất

Cạch…

Đôi đũa từ trên tay rơi thẳng xuống đất. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía tivi.

Sở Tuần, ‘Yêu Đã Khuynh Thành’…

Tôi ngay lập tức đứng phắt dậy.

“Sao vậy, anh?” Em gái kinh ngạc nhìn về phía tivi, “Anh là fan hâm mộ của người này sao?”

“…Được biết, tác phẩm lần này do đạo diễn trẻ tuổi là Ninh Sơn Sơn chỉ đạo, kịch bản hoàn toàn áp dụng phiên bản mà đạo diễn Sở Tuần sử dụng khi đó. Con trai của đạo diễn Sở Tuần là Sở Tường cũng tham gia vào công tác sản xuất bộ phim này…”

Hình ảnh trong bản tin giống như một buổi họp báo ra mắt vậy. Người đàn ông trung niên được gắn tên “Sở Tường” nhìn có vẻ tuấn tú lịch sự, rất chín chắn đáng tin.

“… Khi đó ‘Yêu Đã Khuynh Thành’ đã được chế tác hoàn tất, nhưng rất đáng tiếc là bộ phim nhựa ban đầu đã bị người khác phá hỏng, nên bộ phim đã tiêu tốn tâm huyết của cha tôi và rất nhiều nhân viên nghiệp vụ này đã không thể ra mắt với mọi người…” Sở Tường nói đến vô cùng thương tiếc xót xa.

Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng ngón tay lại không ngừng run rẩy.

“Anh, rốt cuộc anh làm sao vậy?”

“Lâm Kỳ! Lâm Kỳ!”

Tôi sực tỉnh, quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt đang lo lắng của người nhà.

Em gái rất bất an, cha mẹ thì lo lắng hoảng hốt.

Tôi lắc đầu, “Con không sao, chỉ là không ngờ là bộ phim này… sẽ được quay lại.”

Tôi quả thực không ngờ là bộ phim này sẽ được quay lại!

Bộ phim thu hút ma quỷ này!

Cổ Mạch có được sức mạnh là do bộ phim này, nên bắt đầu có quan hệ dây dưa với Thanh Diệp. Mà Sở Nhuận dường như cũng bị ảnh hưởng bởi con ma nữ đó.

Ngoài hai người này thì những người khác như Sở Tuần, Ôn Phương, Khang Tử Ngang cũng đều chịu ảnh hưởng.

Trong cảnh mộng, tôi nhìn thấy quá khứ của Cổ Mạch, cũng nhìn thấy chuyện Diệp Thanh đến làm khách ở nhà đạo diễn Sở Tuần, giúp ông ta giải quyết con ma nữ đó. Nhưng mà, lựa chọn cuối cùng của Sở Tuần là từ bỏ bộ phim này.

Rốt cuộc Diệp Thanh có giải quyết con ma nữ kia hay không?

Sở Tuần từ bỏ bộ phim này là do Diệp Thanh chọn dùng cách đó để giải quyết con ma nữ, hay là bởi vì nguyên tắc của ông ta khiến ông ta không thể để cho một bộ phim mệnh danh là đã soạn lại từ lịch sử mà lại đi ngược với chân tướng sự thực sẽ được công chiếu?

Tôi không biết.

Tôi nhặt đôi đũa lên rồi ngồi xuống, nhưng tư tưởng vẫn không tập trung.

Em gái hỏi tôi mấy câu, tôi đều đáp qua loa cho xong chuyện. Nó chỉ đành nhìn tôi một cách đầy lo lắng, nhưng cũng không nói thêm điều gì nữa. Cha mẹ tôi cũng muốn nói nhưng lại thôi. Tôi cũng biết là mình nên bình tĩnh một chút, không nên để lộ ra chút manh mối nào trước mặt bọn họ. Nhưng lúc đó tôi thực sự đã quá sợ hãi, không thể quan tâm đến việc giấu diếm, bây giờ muốn kiếm một cái cớ cũng không biết phải làm thế nào.

Ăn xong bữa cơm, tôi cố nén tâm trạng mà đưa ba mẹ đi siêu thị, mua đồ ăn vặt mà em gái thích ăn.

Em gái lấy đống đồ ăn vặt, rồi cầm một gói khoai tây chiên đưa cho tôi.

Tôi lấy làm lạ mà nhận lấy, tưởng là em gái chia cho tôi, đang muốn từ chối thì lại nhận ra mùi vị của cái gói này không phải là vị dưa leo mà em gái thích ăn, là do tôi đã mua nhầm. Có lẽ em gái hiểu lầm là tôi tự mua cho mình. Tôi không nói gì, cầm lấy gói khoai đi về phòng, vừa ném gói khoai lên trên bàn thì lập tức gọi điện thoại cho Cổ Mạch.

Từ khi Nam Cung Diệu được tôi cứu ra thì Cổ Mạch liền càng có dáng vẻ của một ông chú lười biếng. Nam Cung Diệu nhấc máy, nghe tôi nói xong liền kinh ngạc mà gọi Cổ Mạch.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét không kiên nhẫn của Cổ Mạch ở đầu dây bên kia: “Đừng có ầm ĩ, tôi đang... Mẹ kiếp! Đánh lén à! Không biết xấu hổ!”

“Anh ta đang chơi game.” Nam Cung Diệu thành thật nói.

Tôi đen mặt, “Bây giờ là lúc để chơi game sao? Bộ phim đó sắp được quay lại rồi! Còn dùng cả kịch bản hồi đó nữa!!!” Tôi hạ thấp giọng nói, nhưng ngữ điệu khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Nam Cung Diệu lại đi gọi Cổ Mạch, lần này nhắc tới ‘Yêu Đã Khuynh Thành’, đầu dây bên kia vang lên một hồi tiếng ầm rầm loảng xoảng.

“Cái gì?! Cái tên phá của Sở Tường đó làm thế nào có được kịch bản chứ?” Cổ Mạch rất kích động, giật lấy điện thoại.

“Tôi không biết, tôi chỉ xem được tin tức buổi họp báo, thấy người tên Sở Tường đó nói như vậy.” Tôi lại kể lại nội dung bản tin một lần cho họ nghe.

Cổ Mạch “Ồ” lên một tiếng thật dài, “Không sao đâu, có lẽ đây chỉ là do tên phá của đó thổi phồng lên thôi. Đạo diễn Sở sớm đã xử lý sạch sẽ rồi. Đám người Ôn Phương không xuất hiện ở đó đúng không?”

Tôi nghĩ lại một chút, trên sàn của buổi họp báo, đúng là tôi không nhìn thấy hai nam nữ diễn viên chính do đạo diễn Sở lựa chọn khi đó là Ôn Phương và Khang Tử Ngang.

Khi đó hai người này chính là Ảnh đế và Ảnh hậu, những năm nay đã sớm mờ nhạt trong mắt công chúng, dựa trên các mặt như tuổi tác và giá trị con người mà nói thì cũng không có bộ phim điện ảnh hay truyền hình nào có thể mời họ làm diễn viên chính nữa. Nếu chỉ làm vai phụ cho người khác thì lại càng không có đoàn phim nào có thể mời được bọn họ.

Theo tôi hiểu là như vậy và đối với vòng phim ảnh thì sự hiểu biết của tôi cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

Cổ Mạch nghe tôi nói xong mới nói: “Tin tức cậu xem là bản tin buổi tối, có thể nội dung không quá tường tận chi tiết, tôi thử tìm kiếm bản tin giải trí xem.”

Nam Cung Diệu là chuyên gia về phương diện này, Cổ Mạch vừa nói xong câu đó thì anh ta đã lên tiếng tỏ vẻ là đã tìm được.

Cổ Mạch “À ồ” mấy tiếng, hình như là đang xem cái gì đó, xem xong rồi nói: “Một lần sợ bóng sợ gió thôi. Không sao, chỉ là thổi phồng lên ấy mà. Kịch bản chắc chắn không phải là bản của đạo diễn Sở đâu.”

Tôi vẫn không yên tâm, “Nhưng mà, kịch bản đó của đạo diễn Sở cũng là do họ dựa theo một số câu chuyện điều tra được để biên soạn ra, lỡ như bọn họ cũng…”

“Điều đó là không thể nào.” Cổ Mạch khịt mũi khinh bỉ, thể hiện một chút thái độ của kẻ chuyên nghiệp, cho dù trước đây anh ta bị nhốt trong không gian kì quái mười năm, thì bây giờ cũng sớm đã bù đắp đủ tri thức, theo kịp trào lưu rồi, “Kịch bản kia mà đặt ở hiện tại thì cũng không ai buồn xem. Người tên Ninh Sơn Sơn này thích những cảnh quay lớn, lại không giỏi xử lý về phim tình cảm. Lần này là bọn họ muốn quay một bộ phim lớn về chiến tranh. Cậu cứ yên tâm đi, nữ chính nhiều lắm chỉ là cái bình hoa mà thôi, nam chính cũng không có lòng dạ yêu đương. Không sao đâu.”

Cổ Mạch nói vậy thì tôi cũng coi như là cảm thấy yên tâm.