Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 537: Mã số 009 - điện thoại công cộng (7)

Ngày 7 tháng 2 năm 2002, nhận được điện thoại của Phương Mĩ Trân. File ghi âm cuộc gọi 200202071348.mp3.

“Chào bà. Xin hỏi bà là...”

“Tôi là Phương Mĩ Trân, là người sống ở khu Thường Đức mà hai ngày trước các cậu từng tới phỏng vấn đó.”

“Chào bà Phương. Xin hỏi bà đã gặp phải chuyện gì sao?”

“Tôi… tôi lại bị tấn công! Lần này là dùng dao… tôi xém chút… xém chút thì… thì...”

“Bà vẫn ổn chứ?”

“Tôi sắp bị dọa chết… Các cậu đã nghĩ ra được cách gì chưa? Các cậu đã liên lạc với người ta chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa. Tình hình của bà có chút đặc biệt...”

“Đặc biệt cái gì! Chính là do ma gây ra! Các cậu mau nghĩ cách gì đi!”

“Bà Phương, bà có nhìn thấy hình dạng của con ma đó không?”

“Tôi làm sao mà thấy được? Tôi làm sao mà thấy được chứ! Các cậu chỉ toàn hỏi những chuyện vô ích như vậy…”

“Đủ rồi đó! Bà ít đóng kịch thôi!”

“Tôi đóng kịch gì chứ! Cậu mới đang đóng kịch! Cậu là cái đồ lừa gạt chết tiệt, chỉ biết lừa phụ nữ…”

“Dù cho tôi có từng lừa bao nhiêu người phụ nữ đi nữa, thì cũng chưa từng lừa gạt bà! Bà hét cái gì?”

“Bà Phương...”

Choang!

“Á!”

“Bà Phương!”

Rầm!

“Giở trò gì vậy? Có chuyện gì?”

“Tôi đã nói là bị ma ám mà! Á á á!”

“Mẹ nó chứ!”

Loảng xoảng!

“Không ổn, điện thoại hình như…”

“Á, á á á… aaaaa!”

Ngày 7 tháng 2 năm 2002, đi đến khu dân cư mà người ủy thác sống. Xác nhận được Phương Mĩ Trân đã chết, trên cơ thể có nhiều vết thương, nghi ngờ là bị dùng vật nặng và vật sắc nhọn tấn công, cụ thể nguyên nhân cái chết vẫn cần phải điều tra thêm. Người sống chung nhà với Phương Mĩ Trân là Thái Nghĩa đã bị cảnh sát tạm giữ. File âm thanh 00920020207.wav.

… Rè rè…

“… Tôi có nhìn thấy một chút, chính là ở ngoài ban công, có tay thò ra ngoài, máu người đó… Chậc chậc chậc... Bên dải cây cảnh xanh kia vẫn còn có thể nhìn thấy máu kìa.”

...

“… Quá thê thảm, toàn là máu thôi, ở trong phòng toàn là máu! Tôi chỉ đứng ngoài cửa không đi vào, nhìn thấy toàn là máu thôi… thật đáng sợ…”

...

“… Chính là người đàn ông đó giết! Chắc chắn là ông ta! Hai người bọn họ cãi nhau suốt mà! Họ đều không phải là thứ tốt lành gì!”

… Rè rè…

Ngày 8 tháng 2 năm 2002, người ủy thác đến. File âm thanh 00920020208.wav.

“Chào anh Lâm, chúc mừng anh được xuất viện.”

“Cám… cám ơn…”

“Anh đã gặp phải chuyện gì ở bệnh viện đúng không?”

“Đúng… Ở trong đó… nhận được điện thoại ở trong đó… Không phải… không phải là nhận được, mà là nghe thấy, liên tục nghe thấy tiếng chuông điện thoại… Hơn nữa từ cửa sổ… từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy có một cái bốt điện thoại trên lề đường, là cái bốt điện thoại đó… chính là cái bốt điện thoại đó…”

“Anh có còn nhìn thấy cái người đứng trong bốt điện thoại đó không?”

“Không, không nhìn thấy, bị che khuất, nó ở quá xa… Nhưng mà tôi đã nhìn thấy cái bốt điện thoại! Còn nghe thấy âm thanh, là tiếng chuông điện thoại! Tiếng chuông ở ngay bên tai, liên tục…”

“Bắt đầu từ khi nào? Có phải là trong một thời gian cố định không?”

“Không phải, tôi không biết… Chỉ là có nghe thấy… Còn có trên đường… trên đường tới đây cũng…”

“Trên đường tới phòng nghiên cứu cũng nghe thấy tiếng chuông ư?”

“Không chỉ là tiếng chuông.”

“Còn nhìn thấy cả cái bốt điện thoại sao?”

“Đúng... Nó đi theo tôi… Tôi nhìn thấy từ trên xe buýt, ở đó nhìn thấy… Nó ở trên đường, bên lề đường, thường xuyên nhìn thấy… thường xuyên nhìn thấy… liên tục nhìn thấy…”

“Vẫn không nhìn thấy người đó sao?”

“Không có… Nhưng cứ liên tục nhìn thấy cái bốt… Tôi sắp phát điên rồi!”

“Anh Lâm, chúng tôi dẫn anh đi dạo ở gần đây thử xem.”

“Gì cơ?”

“Khi anh đến khu dân cư này cũng có nhìn thấy cái bốt điện thoại đúng không?”

“Đúng, ở ngay trên đường.”

“Chúng ta đi tới đó xem thử đi.”

“…”

“Đừng lo. Chúng tôi sẽ bảo vệ anh an toàn.”

...

“Chính là ở phía trước, ở chỗ đó… Á...”

“Là ở chỗ này đúng không?”

“Đúng… nhưng giờ… Haizz…”

“Bây giờ anh có còn nghe thấy tiếng chuông không?”

“Không còn nữa…”

“Thế chúng tôi đưa anh về nhà trước nhé.”

“Nhưng mà… ở trong nhà…”

“Chúng tôi sẽ có sự bố trí ở trong nhà của anh.”

“Ồ, vậy thì được.”

...

Bố trí xong trận pháp ở trong nhà của người ủy thác. Xác nhận người ủy thác không còn nghe thấy tiếng chuông nữa.

Ngày 10 tháng 2 năm 2002, liên lạc được với Thái Nghĩa. File âm thanh 00920020210.wav.

“Ông Thái, ông khỏe không?”

“Tôi bị như thế này còn khỏe được ư? Tôi không có… Chuyện đó thực sự là do ma làm! Các cậu nói với cảnh sát đi chứ! Thực… thực sự là…”

“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Các cậu gọi điện… à không, bà ta gọi điện cho các cậu, sau đó thì đột nhiên… cái hòm… cái hòm trong phòng khách rơi xuống, không phải, mà là bay lên… bay lên đập vào bà ta… Còn có những món đồ đạc khác… dao, nồi...”

“Là từng món từng món ở từng nơi một bị ném tới, hay là các món đồ tự bay lung tung?”

“Hả… Là… Tôi cũng không biết nữa… Tôi muốn chạy trốn… tôi chỉ muốn trốn, nhưng bị đập trúng…”

“Bà Phương là bị giết chết trong quá trình đó sao?”

“Tôi không biết… Tôi cũng không có nhìn bà ta mà…”

Ngày 11 tháng 2 năm 2002, có được báo cáo điều tra về vụ án ở bên phía cảnh sát. Kèm: Bản photo báo cáo điều tra.

Ảnh chụp mã số 00920020211(1): Ảnh chụp toàn cảnh trong phòng. Trong phòng khách vô cùng lộn xộn, đồ đạc rơi vãi khắp nơi trên mặt đất; trên sàn nhà, trên tường, trên đồ đạc đều có vết máu loang lổ.

Ảnh chụp mã số 00920020211(2): Ảnh chụp thi thể người phụ nữ. Đầu người phụ nữ đó có một vết lõm, sau lưng cắm một con dao phay. Tay bà ta thò qua khe hở lan can ngoài ban công, vết máu không ngừng chảy từ trong tay áo tới đầu ngón tay, trên mu bàn tay có vết sưng tím.

Ảnh chụp mã số 00920020211(3), 00920020211(4), 00920020211(5): Ảnh chụp khám nghiệm tử thi. Trên thân thể của người phụ nữ có rất nhiều vết bầm. Hai gò má sưng phù lên, một bên mí mắt cũng bị sưng vù, môi bị rách toạc, gãy hai cái răng. Có một dấu vết bị gãy xương ở phần chân, xương bắp chân bị gãy lìa.

Ngày 13 tháng 2 năm 2002, vợ của người ủy thác tới. File âm thanh 00920020213.wav.

“Chào chị Lâm.”

“Tôi… Tôi muốn hỏi, tôi tới đây là để hỏi xem cái người phụ nữ… người phụ nữ… người phụ nữ bị chết đó, nghe nói là… là bị giết, nhưng mà chuyện đó…”

“Tình huống trước mắt vẫn chưa thể xác minh. Nhưng điều có thể chắc chắn là, chuyện mà bà ta gặp phải cũng giống như chuyện mà chị và anh Lâm gặp phải.”

“Vậy... vậy phải làm sao… Bây giờ… bây giờ phải làm thế nào?”

“Chị có còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại nữa không?”

“Không, không nghe thấy.”

“Nếu vậy thì chúng tôi có thể sẽ phải áp dụng biện pháp khác với chồng chị.”

“Cái gì… Biện pháp gì vậy?”

“Cần phải mạo hiểm một chút, để cho chồng của chị dẫn dụ con ma đó xuất hiện. Theo suy đoán của chúng tôi, sau khi giải quyết con ma này thì chồng của chị sẽ giống như chị vậy, từ đó về sau không còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại ấy nữa.”

“Chuyện này… rất… rất nguy hiểm đúng không… Có phải… có phải là rất nguy hiểm không?”

“Đúng là sẽ có một sự nguy hiểm nhất định, nên cần có sự phối hợp của anh chị. Còn có, anh chị không được tự ý hành động, cần phải tuân theo sự chỉ dẫn của chúng tôi.”

“Nếu như... nếu như xảy ra sai lầm gì…”

“Vậy thì rất có khả năng là sẽ phải chết.”

“Á… chết… làm sao… Vậy… vậy nếu như… nếu như không làm gì cả… cứ… cứ như hiện giờ…”

“Chúng tôi cũng không biết nếu cứ như thế này thì có thể kéo dài được bao lâu, nếu như có thể thì giải quyết dứt điểm vẫn tốt hơn.”

“Tôi… Tôi muốn… Tôi muốn bàn bạc với chồng tôi… Tôi… Thật sự... chỉ có thể làm như vậy thôi sao?”

“Theo tình hình trước mắt thì đúng là vậy. Đây là cách trực tiếp nhất.”

“… Tôi… tôi biết rồi…”

Ngày 15 tháng 2 năm 2002, nhận được điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200202152133.mp3.