Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 534: Mã số 009 - điện thoại công cộng (4)

“Xin chào chị Lâm, chúng tôi được sự ủy thác của anh Lâm đến xử lý chuyện mà chị gặp phải. Điện thoại vừa nãy là bà nội đã mất của chị gọi tới ư?”

“Là... các anh… chồng…”

“Không sao đâu.”

“Anh Lâm đã nói chuyện mà chị gặp phải cho chúng tôi rồi. Nếu như thuận tiện thì chúng tôi hi vọng có thể nghe được chuyện đã trải qua từ lời chị kể.”

“Á…”

“Đừng sợ, Cầm Cầm, em cứ kể cho họ nghe là được.”

“… Tôi… Tôi đi nhận điện thoại công cộng, là cái bốt điện thoại công cộng ở bên đường, có tiếng điện thoại kêu, rồi tôi đi nghe… Có người nói chuyện, một vài chuyện… Lúc mới bắt đầu thì nghe được giọng hai người, tôi đều không quen, một người nói xong thì ngắt máy, còn một người khác nghe tôi nói là gọi nhầm... Tôi nói với ông ta đây là điện thoại công cộng thì đột nhiên ông ta cúp máy. Sau đó nữa… là… là bà nội của tôi… hic…”

“Bà nội của chị đã nói những gì?”

“Bà… Bà nói với tôi những chuyện hồi nhỏ. Thật sự là bà nội đấy, mẹ, chồng à, thật sự là bà nội mà! Không phải đầu óc con không được bình thường đâu, đó là giọng của bà nội. Hơn nữa chuyện mà người trong điện thoại nói cũng chỉ có bà nội mới biết thôi, chuyện hồi nhỏ của tôi, bà đều biết hết.”

“Chị Lâm, chị có nhận thấy trong một đoạn thời gian gần đây chị rất kỳ lạ không?”

“Cái gì?”

“Căn cứ vào người nhà chị nói thì tinh thần của chị luôn hoảng loạn, cả ngày đều muốn nói chuyện điện thoại với bà nội mà không thèm để tâm vào bất cứ chuyện gì khác. Trước khi chị nhận điện thoại của bà nội thì có một đoạn thời gian xuất hiện ảo giác và sợ hãi phải không? Sau đó nửa đêm chị rời khỏi nhà đi đến bốt điện thoại.”

“Đúng, anh nói đều… đều đúng, chính là như thế. Nhưng do tôi… tôi chỉ đột nhiên nhận được điện thoại của bà nội vì thế có chút kích động thôi. Tôi biết, tâm trạng của tôi có chút… Nhưng do tôi nhớ bà nội quá thôi. Ngay cả gặp mặt bà lần cuối tôi cũng không gặp được! Bà... Hu hu...”

“Cuộc điện thoại vừa nãy là sao?”

“Là bà nội gọi đến. Bà nói muốn tôi sống thật tốt. Thật sự là bà nội tôi đó, bà còn nói về sau sẽ không gọi đến nữa, bảo tôi phải sống thật tốt, sớm sinh một đứa con... Bà nói bà sẽ không gọi nữa... Hu hu... Oa! Bà nội... Hức... Hu hu...”

“Cầm Cầm!”

“Cầm Cầm!”

...

“Chuyện đó... bây giờ như thế này thì có phải là không sao nữa không? Người đó nói sẽ không gọi tới nữa, nhìn Cầm Cầm...”

“Anh Lâm!”

“Chuyện gì vậy?”

“Trước đó chúng tôi có điều tra được rằng cái bốt điện thoại công cộng ấy không phải là của công ty điện thoại lắp đặt.”

“Cái gì? Có ý gì... Là... Là ai đã lắp ở đó... Đó quả nhiên là lừa đảo đúng không?”

“Ngoài ra, căn cứ vào người tận mắt nhìn thấy thì trước đấy có một người đàn ông thường xuyên sử dụng điện thoại ở đó, năm trước ông có biểu hiện không bình thường và đã qua đời rồi. Chết do ngoài ý muốn.”

“... Các anh... Các anh muốn nói gì...”

“Khi nãy vợ anh gọi điện thoại thì chúng tôi phát hiện có một tia âm khí. Nói đơn giản là cuộc điện thoại đó xác định là có liên qua đến ma quỷ.”

“Á...”

“Căn cứ vào tình huống bây giờ thì kết quả tốt nhất chính là cuộc điện thoại đích thực do bà nội của vợ anh gọi tới, bà ấy không có tâm tư muốn hại vợ anh và đang chuẩn bị dừng hành vi gọi điện lại; còn kết quả xấu nhất chính là con ma kia có mục đích muốn hại vợ của anh.”

“Vậy phải làm sao?”

“Phòng nghiên cứu chúng tôi có chế tạo bùa hộ thân, có thể đề phòng được một số loại ma quỷ thông thường. Anh có thể để cho vợ anh mang theo, an toàn là trên hết. Anh cũng nên mang một cái.”

“Như vậy là đã được an toàn sao?”

“Cách này không phải là cách trị tận gốc. Nhưng rất tiếc bây giờ cái bốt điện thoại ấy đã không thấy nữa, trong một thời gian ngắn thì chúng tôi cũng không biết đi đâu mà tìm ra nó.”

“Tôi... tôi biết rồi.”

Ngày 25 tháng 1 năm 2002, người ủy thác cùng vợ không còn nhận được các cuộc điện thoại công cộng nữa, vợ của anh ta hồi phục bình thường.

Ngày 29 tháng 1 năm 2002, đến nhà của Triệu Tiểu Vĩ, liên lạc với cha của Triệu Tiểu Vĩ là Triệu Toàn Sinh. File ghi âm 0920020129.wav.

“Xin chào ông Triệu.”

“Xin chào, các cậu... à... đồng chí phóng viên, Tiểu Vĩ nhà chúng tôi rốt cuộc đã làm gì trong thành phố vậy?”

“Đây cũng là điều mà chúng tôi hiếu kỳ. Vốn dĩ chúng tôi muốn liên lạc với ông Tiệu Tiểu Vĩ để làm một kỳ báo cáo chuyên đề về người khác xứ làm công tại thành phố Dân Khánh, ngoài con của ông ra thì chúng tôi còn liên lạc cả những người khác nữa. Nhưng con của ông đột nhiên bặt vô âm tín cho nên chúng tôi chỉ đành liên lạc với ông. Căn cứ vào lời nói của ủy ban khu dân cư nơi ông ta công tác thì khi ông ta rời đi không nói với bất cứ một ai cả.”

“À, thế à... Thế thì... có phải muốn tìm chúng tôi bồi thường tiền không?”

“Không phải, ý của chúng tôi không phải vậy. Chúng tôi chỉ là tò mò mà thôi. Ông Triệu này, sau khi con ông quay về thì có nói gì hay làm gì không?”

“Tôi lúc đó cũng bực bội lắm. Nó đột nhiên chạy về mà chẳng thèm chào hỏi chúng tôi lấy một câu. Sau khi về cũng không chịu nói gì, hỏi thì một câu nó cũng không nói, cứ trốn ở trong nhà. Tôi tức quá thế là đánh nó một trận, một người lớn đùng đang yên đang lành, không làm việc mà cứ trốn trong nhà thì còn ra thể thống gì nữa! Tôi đánh, rồi lại vừa đánh vừa mắng, nhưng nó vẫn cứ ương ngạnh như cũ! Haizzz...”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì cứ thế thôi. Cứ như vậy một thời gian dài khiến tôi cũng điên tiết lên, ném nó ra ngoài, nó còn không biết xấu hổ mà kêu gào, rồi còn khóc nữa! Thật là!”

“Vâng. Con của ông vẫn luôn không muốn ra khỏi nhà sao?”

“Cũng không hẳn là vẫn luôn... Cứ thế náo loạn vài lần thì cũng coi như tốt lên chút ít. Dần dần thì tốt lên, có thể đi vài vòng trong sân nhà, rồi ra khỏi cổng đi lại, nhưng không xa lắm. Về nhà mà nó không thèm đi ra ruộng giúp đỡ, bảo đi làm công thì cũng không đi, nên chỉ đành để nó vậy thôi.”

“Vậy trước khi ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời thì có xảy ra chuyện gì không?”

“...”

“Ông Triệu?”

“Tôi cũng không biết, tôi cũng không biết chuyện đó có được tính không...”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Nó hôm đó... cái thằng nhãi ấy hôm đó uống say. Trước đó thì nó cũng uống rượu, mới lớn có tí ti đã theo ông nội nó uống rồi. Sau đó, khi đi lên thành phố làm công, nó nói rằng rượu trên đó đắt lắm nên không uống nổi. Rượu chỗ chúng tôi thì mỗi nhà đều ủ một vài vò, còn có một số rượu lâu năm nữa... Năm mới trước đó nó có về, cũng uống nhiều lắm. Nhưng lần này về thì không thấy uống, hôm ấy nó đột nhiên trộm rượu của tôi mang ra... Tôi tức quá muốn đánh nó, đuổi nó chạy đi một đoạn xa, đuổi đến khi không thấy bóng dáng nó đâu nữa thì tôi đành quay về nhà. Tôi còn muốn đợi nó về để đánh một trận cơ nhưng đợi mãi thì ngủ quên mất. Nếu hôm đó tôi không tức giận mà đuổi nó không ngừng thì... Haizz...”

“Ông ta vì hôm ấy uống rượu say quá nên mới ngã xuống mương chết đuối ư?”

“Đúng thế.”

“Hôm đó ông ta vì sao lại uống rượu?”

“Tôi không biết, tôi cũng không biết. Đúng rồi, hôm đó không phải nó uống một mình đâu.”

“Người uống rượu với ông ta là ai?”

“Không biết!”

“Không phải uống trong nhà sao?”

“Thì là uống trong nhà, nhưng mà... nhưng mà tôi cũng không biết! Chỉ là do tôi nghe thấy tiếng động nên đi ra xem xem thì nhìn thấy nó đang ở nhà bếp bên kia. Tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện, nó nói một câu, nói gì mà ‘Chính là anh gọi điện cho tôi đấy’, còn có ‘Người anh em đúng là đáng thương’ gì đó. Tôi nghe thấy vài ba câu này, tôi chỉ nghe rõ có nhiêu đấy. Tôi còn đi tìm người hỏi qua nữa, nhưng hôm đó không có ai đến cả, sau khi nó về thì cũng chẳng có ai gọi điện thoại cho nó.”

“Khi ông đến nhà bếp thì không nhìn thấy người sao?”

“Không thấy, không thấy ai, chỉ có một mình nó. Trong nhà không thấy ai khác, cửa cũng đang đóng. Có lẽ là nó say hồ đồ rồi. Chắc lúc đó nó say quá. Tôi thật là... Thằng nhãi ấy! Phù... phù...”

Ngày 2 tháng 2 năm 2002, nhận được cuộc gọi của vợ người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200202020318.mp3.

“Xin chào, xin hỏi ai vậy...”

“Là tôi, tôi là vợ của Lâm Tư. Chuyện là... Các anh là người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp phải không?”

“Đúng vậy. Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

“Chồng tôi xảy ra tai nạn rồi. Lúc chiều tối hôm qua tan làm về nhà thì xảy ra tai nạn xe. Bây giờ đang ở bệnh viện.”

“Ồ. Làm sao lại xảy ra tai nạn thế?”

“Anh ấy... Anh ấy nhìn thấy bốt điện thoại... Ở trên đường nhìn thấy bốt điện thoại, chính là cái bốt mà tôi đã gặp phải! Điện thoại còn đang kêu nữa, thế là anh ấy chạy nhanh đi... liền bị đụng xe. Anh ấy còn nói... nói trong bốt điện thoại... trong bốt điện thoại có người... đang... đang nhìn chằm chằm anh ấy...”