Tôi liếc nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn năm phút mà con Niên Thú vẫn chưa xuất hiện.
Cột khói đen ở bên kia vẫn chưa hề giảm bớt, nghe âm thanh thì chắc là cảnh sát đã chia người làm hai đường, bởi vì tôi lại nghe thấy tiếng còi hú đang đi xa dần, có lẽ là họ muốn đi đường vòng.
Gã Béo hỏi: “Có phải nó đi rồi không?”
“Ừ, có lẽ thế. Chúng ta…” Tôi bắt đầu do dự.
Bây giờ nên đi bệnh viện hay đi một chỗ khác?
Rốt cuộc thì con Niên Thú kia đang bám theo chúng tôi hay đã rời đi.
Đầu tôi bắt đầu đau.
Sự xảo quyệt của cái thứ này chỉ sợ là vượt xa so với tưởng tượng ban đầu của tôi. Phương thức hành động của nó cũng vô cùng khó đoán.
Gã Béo thở dài, “Chúng ta lái xe chậm một chút, đến... đến bên đó rồi xem tình hình thế nào.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Gã Béo giảm tốc độ lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tôi vẫn đang thử liên lạc với những người khác, nhưng kết quả vẫn không thành công. Cho dù là bộ đàm hay điện thoại đều không có cách nào gọi được.
Tôi nhớ đến những chiếc xe cảnh sát khi nãy, lẽ ra lúc đó chúng tôi nên đi tìm cảnh sát. Chỗ của họ chắc sẽ có phương tiện liên lạc khác. Nhưng cách hẳn một khu dân cư, từ bên chúng tôi có thể trông thấy đám cháy và nghe thấy tiếng động bên đó. Nếu con Niên Thú muốn từ bên đó qua bên này cũng chỉ cần một cái chớp mắt thôi, nhưng còn chúng tôi muốn đi qua đó thì bắt buộc phải đi đường vòng, hơn nữa cả hai người đều không rành đường, phải đi vòng thì không biết sẽ tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian nữa đây.
Tôi quan sát xung quanh.
Những người dân trong khu Bình Thành phần lớn đều là dân xứ khác đến thành phố Dân Khánh làm ăn, sinh hoạt cũng không khá giả gì nhiều. Vì dòng người về quê ăn tết nên nơi này đã trở thành một nơi vắng vẻ, không chỉ là các cửa hàng ven đường đều đóng cửa hết mà đến cả khu dân cư cũng trống huơ trống hoắc. Cảnh này khiến tôi nhớ đến kí túc xá trường học trong kì nghỉ phép.
Suốt đoạn đường mà chúng tôi chạy ngang qua, mãi mà vẫn không thấy một bóng người nào.
Nhưng nếu quả thật có người, thì tôi lại lo họ sẽ bị con Niên Thú công kích.
Những loại mâu thuẫn xuất hiện mọi lúc mọi nơi.
Xe chạy đến một ngã tư thì gặp đèn đỏ, làn xe đối diện bên kia đường có một chiếc xe đang chạy đến. Chiếc xe đó không hề giảm tốc độ, chắc là thấy tết nhất vắng vẻ, chỗ này giờ như chốn không người nên muốn vượt đèn đỏ luôn.
Chiếc xe đó chạy vụt ngang qua chúng tôi, qua kính chiếu hậu tôi thấy nó chạy càng ngày càng xa.
Tôi đang định thu tầm mắt lại, thì chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng thắng gấp và tiếng va chạm.
Lại là những âm thanh đó!
Tôi và Gã Béo cùng quay đầu lại.
Phía sau, một con quái vật bốn chân có chiếc sừng dài trên đầu đang đứng trên đường. Nó chắn ngang giữa đường, chiếc xe chạy ngang qua lúc nãy lao vào luống cây xanh bên cạnh, đầu xe tông vào cột điện, bánh xe treo lơ lửng trên luống cây xanh. Bên trong xe, tiếng nam nữ hét lên sợ hãi.
Tôi nhìn thấy cửa kính chiếc xe hạ xuống, băng ghế đằng sau có một cậu thiếu niên đang cầm điện thoại, thò tay ra ngoài cửa sổ quay phim con Niên Thú. Vẻ mặt của cậu ta có thể nói là đầy vui mừng và phấn khích.
“Mẹ nó, đây là cái thứ gì?” Một người đàn ông đang hét lên.
“Đi nhanh thôi, đi thôi!” Người phụ nữ thúc giục.
“Là yêu quái đó! Nhất định là yêu quái!” Cậu thiếu niên không ngừng hưng phấn.
Người đàn ông mắng một câu, rồi thình lình mở cửa xe, vừa bước xuống vừa nói: “Có phải là đạo cụ quay phim không?”
Cậu thiếu niên thấy vậy cũng muốn xuống xe.
Người phụ nữ bắt đầu quát lên ngăn cản.
Tôi nôn nóng đến sắp phát điên rồi.
Gã Béo vội quay đầu xe, chạy về phía sau.
Tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ, hướng mấy người bên đó gầm lên: “Rời khỏi đây ngay! Chạy nhanh lên!”
Người đàn ông quay đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn qua con Niên Thú đang đứng yên, chỉ nó hỏi chúng tôi: “Đây là đạo cụ của các anh à? Các anh đang quay phim hả?” Ông ta nói xong còn nhìn quanh, hình như đang muốn tìm các nhân viên trong ê kíp làm phim.
Cậu thiếu niên làm lơ sự can ngăn của người phụ nữ, bước xuống xe khiến bà ta cũng xuống theo.
Tôi trợn to hai mắt quát: “Mẹ nó, mau chạy đi!”
Con Niên Thú đột nhiên giương cao cái đầu hướng về phía chúng tôi.
Cậu thiếu niên kêu lên kinh ngạc, càng thêm phấn khích.
Người đàn ông cũng đang trầm trồ, rồi ghét bỏ nói: “Các anh tiếc gì chứ?”
“Anh Kỳ, ngồi vững!” Gã Béo nhắc tôi rồi tăng tốc chiếc xe.
Người đàn ông thấy vậy vội vàng quay người, lôi theo con ông ta định tránh qua một bên, trong miệng không ngừng chửi bới.
Niên Thú nhúc nhích.
Thân thể nó như một cơn gió, nhảy nhẹ một cái đã đến ngay sau lưng người phụ nữ.
Bà ta ngơ ngác quay đầu lại. Người đàn ông và đứa con đều hoảng hốt nhìn chằm chằm con Niên Thú.
Nó cúi đầu xuống, vừa há miệng đã cắn đứt đầu của bà ta.
Thân thể mềm nhũn của người đàn bà nằm sóng soài trên đất, máu tươi phun ra trên đầu con Niên Thú và trên mặt đường.
Bộp!
Người đàn ông ngội phịch xuống đất, cậu thiếu niên kia buông lỏng tay, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Con Niên Thú đang nhai nhồm nhoàm đầu của người phụ nữ, máu tươi và thịt nhuyễn chảy ra khỏi kẽ răng của nó. Nó bước tới một bước, lần nữa há miệng ra, sượt ngang qua người cậu thiếu niên, cắn bay đầu của người đàn ông.
Máu tươi phụt lên người cậu thiếu niên, cậu ta run lên như cầy sấy, đứng yên như trời trồng, không chút nhúc nhích.
Tôi có cảm giác tim mình như đã ngừng đập.
Gã Béo xoay vô lăng điều chỉnh phương hướng.
Con Niên Thú thình lình nhảy lên, xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi, cong người cúi thấp đầu, dùng chiếc sừng trên đầu húc vào đầu xe.
Rầm!
Sau âm thanh va đập, tiếng kim loại bị đâm vào vang lên chói tai.
Chiếc xe dừng lại đột ngột, túi khí an toàn bung ra.
Tôi không bị thương, vội vàng gạt túi khí an toàn ra, cuống cuồng nhìn ra ngoài xe.
Đầu xe lõm lại thành hình chữ U. Con Niên Thú vẫn đứng im, nhưng chiếc xe cảnh sát thì ngược lại bị lùi ra sau một đoạn đường. Nó lại thẳng người lên, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía tôi tựa như đang chế giễu, rồi xoay người nhảy tới bên cạnh cậu thiếu niên.
Cậu ta hét lên một tiếng, định bỏ chạy thì bị Niên Thú nhấc chân chân giẫm xuống giữ lại. Một chân khác của nó giẫm lên chiếc điện thoại đang nằm đưới đất, sau khi nghiền nát liền quay đầu ngoạm lấy đầu của cậu thiếu niên.
Tôi và Gã Béo đều nhảy khỏi xe.
Tôi vừa chạy đến đưa tay ra thì chỉ tóm được không khí.
Thi thể không đầu của cậu thiếu niên đổ xuống, máu từ miệng vết thương trên cổ trào ra.
Con Niên Thú đã phóng lên trên đỉnh đèn đường, bốn chân giẫm lên cái chùm đèn nhỏ xíu, nhưng thân thể to lớn đứng trên đó lại vô cùng vững vàng. Nó đứng ở trên ấy nhai nát đầu của cậu thiếu niên, rồi nuốt xuống bụng.
Tôi tức đến muốn phát hỏa, ngẩng đầu hướng về con Niên Thú ở phía trên mắng chửi khiêu khích, nhưng nó chỉ đứng đó nhìn xuống. Gã Béo một lần nữa lên xe, nhưng nút đề máy đã báo hỏng, hoàn toàn không thể khởi động xe được. Tôi nghe thấy tiếng Gã Béo đập vô lăng trút giận.
Cúi đầu nhìn xuống ba cái xác đang nằm dưới đường, tôi ngăn mình đừng nhìn lên con Niên Thú nữa.
Vào cảnh mộng, vào cảnh mộng, cảnh mộng, cảnh mộng…
Tôi muốn vào cảnh mộng, chỉ muốn thay đổi quá khứ một chút, ngăn họ lại, ít nhất... ít nhất là có thể cứu sống được ba người họ!
Tôi nhắm nghiền hai mắt lại, từng thớ thịt trên người căng lên, không ngừng nghĩ đến việc đi vào cảnh mộng.
Bộp!
Vai tôi bị ai đó vỗ vào một cái.
Tôi mở bừng mắt ra, nhìn thấy Gã Béo hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, lại ngước nhìn lên thì chẳng thấy Niên Thú đâu nữa, chỉ còn lại một vệt máu lưu lại trên trụ đèn.
“Nó chạy rồi…” Gã Béo nói.
Tôi cảm thấy cổ họng mình tanh ngọt.
Tại sao không thể vào được cảnh mộng?
Vì bây giờ không phải buổi tối sao?
Hay vì tối qua đã cưỡng ép đi vào cảnh mộng?
Cổ họng tôi phát ra những âm thanh bức bối khó chịu, đối diện với ba cái thi thể nằm trên mặt đường chỉ cảm thấy bi thương.
Tiếng điện thoại lúc này vang lên.
Gã Béo vỗ nhẹ tôi, rồi chạy lại bên cạnh chiếc xe, nhặt lấy chiếc điện thoại tôi vừa làm rơi xuống khi nãy.
“A lô?” Gã Béo mở miệng nói, nghe bên kia nói gì đó, những chẳng được mấy giây thì cậu ta đã bỏ điện thoại xuống.
“Sao thế?” Tôi vuốt mặt một cái.
“Là Nam Cung Diệu.” Gã Béo quay lại nói với tôi, “Anh ta nói trạm phát sóng ở khu Bình Thành gặp trục trặc, hình như là có một nguồn sức mạnh gây nhiễu sóng. Anh ta, A Thụy và Trần Hiểu Khâu đã đến bệnh viện. Sau đó liên lạc lại bị ngắt rồi.”