Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 5: Mã số 091 - khuôn mặt quỷ trong nước (5)

Ngày 9 tháng 7 năm 2015, điều tra thân phận của “Gã Béo” Trương Hoằng Đạt và “Tiểu Từ” Từ Lập Thân, hai người lần lượt tự sát năm 1992 và 1993, nguyên nhân cái chết lần lượt là uống thuốc diệt cỏ và tự tử nằm trên đường ray. Người nhà Từ Lập Thân đều đã rời thành phố này, tạm không tìm được cách liên lạc. Người thân của Trương Hoằng Đạt đều đã qua đời, chỉ liên lạc được với cháu gái ông ta là Lâm Quyên.

Ngày 11 tháng 7 năm 2015, gặp Lâm Quyên. File ghi âm 09120150711.wav.

“Chuyện của cậu tôi thực ra… tôi cũng không rõ lắm. Lúc đó tôi còn nhỏ xíu, hình như mới lên tiểu học. Với lại tôi cũng không sống chung với cậu, nên cũng không rõ lắm mọi chuyện.”

“Không sao, chỉ cần cô nói cho tôi nghe những chuyện cô biết là được.”

“Tôi chỉ biết lúc đó cậu tôi gặp ma, trúng tà gì đó. Ông bà ngoại muốn chuyển nhà và đưa cậu tôi đi luôn, nhờ bố mẹ tôi tìm nhà mới. Thời đó chưa có dịch vụ mua bán nhà, nhưng nhờ bố tôi cũng quen biết rộng nên dễ dàng tìm được một căn ở vùng nông thôn thành phố Bình Nam, nhà cấp bốn. Mẹ tôi hồi đó phải chạy qua chạy lại cả hai bên khá là cực. Sau đó bệnh tình của cậu tôi ngày có vẻ ổn định hơn chút, mẹ tôi mới dẫn tôi qua đó thăm một lần.”

“Chị có gặp ông Trương Hoằng Đạt không?”

“Có, có gặp. Ông ấy… Ông ấy lúc đó tà khí dữ lắm, nhìn giống như một người điên, nhưng cũng không thể nói là người điên…”

“Chị Lâm, chị có thể miêu tả chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm đó không? Những chi tiết này cực kì quan trọng với chúng tôi.”

“Nếu nói chi tiết… Ờ, được. Nếu nói chi tiết… Hôm đó trời nắng to, nắng đến cháy mặt. Tôi theo mẹ lên xe về Bình Nam, rồi đi nhờ xe kéo của người họ hàng. Nơi ấy hẻo lánh lắm, đường nông thôn mà, hơi khó đi, tôi ngồi xe kéo một thời gian khá lâu đến mức đầu óc cũng ong ong hết cả lên, vừa xuống xe là nôn thốc nôn tháo. Nôn xong vẫn phải đi tiếp một lúc lâu thì mới tới nhà bà ngoại… Bây giờ thì tôi chẳng còn nhớ hình dáng căn nhà ấy nữa, nhưng vẫn nhớ khi nhìn thấy căn nhà ấy tôi đã sợ hãi tới mức phát khiếp. Chỉ một căn nhà cô độc nằm quạnh quẽ, cách xa những căn nhà khác, phía sau nhà là rừng cây âm u… Bây giờ nhắc lại… Thực ra ông bà ngoại tìm nơi này để cách li với những người khác…”

“Ừm…”

“Đến cửa, mẹ tôi cất tiếng gọi, người ra đón là ông ngoại hay bà ngoại tôi chẳng nhớ rõ nữa, nhưng nói chung tôi không nhìn rõ cậu. Mẹ tôi và ông bà ngoại nói chuyện với nhau, còn tôi ngồi ở bên, cũng chẳng chú ý họ nói gì với nhau nữa. Lúc nhỏ tôi nghịch lắm, nhìn thấy trong vườn có nuôi gà nuôi vịt, thì tôi liền đi bắt gà. Sau đó tôi bất chợt nhìn thấy có bóng người đứng bên cửa sổ trong buồng, người này tôi không quen. Ông ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Trời nắng gắt nhưng nhìn vào ánh mắt đó, tôi bỗng rùng mình ớn lạnh. Hình như lúc đó tôi có kêu lớn, định đi tìm mẹ, nên lao vào trong nhà. Người đó cũng di chuyển, bỏ đi khỏi cửa sổ, tôi chỉ thấy ông ta bước ra khỏi bức vách, chắn lấy trước mặt tôi, chặn lấy cửa, giơ tay đẩy tôi ngã xuống đất, bắt đầu xé váy tôi…”

“Váy?”

“Đúng, tôi mặc váy mà.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, mẹ tôi nhảy tới ôm chầm lấy bảo vệ tôi, còn ông bà ngoại thì kéo ông ấy ra khỏi tôi, nhưng ông ấy không buông tay, tiếp tục xé váy tôi… Chiếc váy đó… Chiếc váy đó tôi mới được mua cho, điều này tôi nhớ rất rõ. Lúc đó tôi thi được hai trăm điểm, bố tôi mới thưởng cho tôi một chiếc váy đỏ rất tươi, trên váy còn thêu những bông hoa nho nhỏ nữa cơ… Ông ấy xé rách tươm chiếc váy, đồng thời còn gào thét cái gì đó. Sau đó dường như không thể chấp nhận được nữa, mẹ bỏ tôi ra rồi đi lấy vật gì đó, đập vào đầu ông ấy, lúc đó mới chế ngự được ông ấy.”

“Người đó là cậu của chị?”

“Đúng vậy, là cậu tôi. Ông ấy như biến thành một con người khác, người gầy nhỏm, tôi không nhận ra luôn.”

“Ông ta tưởng chiếc váy của chị là ma?”

“Tôi cũng không biết. Lúc đó tôi chỉ biết khóc, mẹ tôi ôm lấy tôi rồi bỏ đi. Từ đó về sau tôi không gặp cậu tôi nữa. Lúc cậu tôi qua đời, tôi cũng chẳng đến.”

“Chị chưa từng nghe bố mẹ chị kể chuyện gì liên quan nữa sao?”

“Không. Lúc đó tôi thực sự là còn quá nhỏ, khi lớn lên thì hầu như quên hết. Hừ, cũng có thể là tôi đã cố quên. Cho đến bây giờ tôi vẫn không dám mặc váy, nhìn những bộ đồ màu đỏ rực tôi lại thấy khó chịu. Ài… Tôi xin lỗi, nãy giờ vẫn chỉ kể miết chuyện của mình, không giúp gì được cho anh.”

“Đâu có, như vậy là đã có ích với chúng tôi lắm rồi. Tôi định hỏi thêm một chút.”

“Anh cứ hỏi!”

“Mẹ chị có bao giờ nhắc đến chuyện ở quê không?”

“Là sao?”

“Theo chúng tôi biết, những người ở quê cũ trước khi xưởng đóng cửa thì tính lưu động không cao. Khi xưởng thành lập, họ từ nông dân trở thành công nhân, nơi họ sống không có gì thay đổi nhiều. Mẹ chị là một trong số ít những người chuyển đi. Bà ấy có nhắc chuyện gì liên quan tới chuyện ở quê cũ không? Bố mẹ chị cưới nhau có điểm đặc biệt gì không?”

“Cái này… hình như là không. Bố mẹ tôi cưới nhau… có thể coi là đặc biệt ở thời đó không nhỉ? Họ tự do yêu nhau. Hồi đó mẹ tôi làm việc trong thành phố, gặp bố tôi, hai người thích nhau rồi tìm hiểu, sau đó cưới nhau.”

“Ồ, vậy à? Nếu như chị có nhớ ra thêm điều gì, có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ khi nào.”

“Được rồi.”

Ngày 14 tháng 7 năm 2015, điều tra các nguyên thành viên xưởng Sao Đỏ và hợp tác xã huyện Tiêu tổng cộng 14 người, chưa phát hiện manh mối nào; điều tra lịch sử hợp tác xã huyện Tiêu, chưa phát hiện manh mối nào.

Ngày 17 tháng 7 năm 2015, nhận được điện thoại của Lâm Quyên. File ghi âm 201507171109.mp3.

“Chào anh, xin hỏi có phải phóng viên Diệp của “Báo Chuyện Lạ” không?”

“Vâng, chị là chị Lâm Quyên đúng không ạ?”

“Vâng, tôi đây! Tôi đây! Tôi mới nhớ ra một chuyện, chắc là có ích cho các anh.”

“Mời chị nói đi ạ.”

“Ừm, chuyện này tôi nghe mẹ nói khi tôi còn bé. Tôi chẳng nhớ lúc đó tôi làm gì nữa, chỉ nhớ lúc đó mẹ mắng tôi, hù tôi là sẽ nhốt tôi trong căn nhà trống. Căn nhà trống đó là một một ngôi nhà ở quê cũ của tôi, mấy chục năm chẳng ai ở, chẳng ai săn sóc trông coi, cứ để trống. Người lớn thường hay hù con nít hư là sẽ nhốt vào trong đó, buổi tối yêu quái sẽ đến đó bắt con nít ăn thịt.”

“Vậy à… Chị có nhớ trường hợp thực tế nào không?”

“Chuyện đó có thật đâu mà có trường hợp thực tế. Ha ha… Cái đó thực ra chỉ là hù doạ mà do người lớn thêu dệt nên thôi. Các anh chắc có hứng với chuyện này chứ?”

“Đúng vậy, chuyện này thú vị đấy, cám ơn chị đã cung cấp thông tin.”

Ngày 17 tháng 7 năm 2015, điều tra “Căn nhà trống”. File ghi âm 09120150717.wav.

Soạt soạt…

“…Căn nhà trống à, biết chứ, đích thực là có căn nhà trống. Chính là căn nhà bị bỏ hoang đúng không? Nhưng tôi chưa đến đó lần nào.”

Soạt soạt…

“Ồ! Căn nhà có yêu quái! Chẳng phải là căn nhà dùng để hù doạ trẻ con là có yêu quái đó sao? Tôi có đến đó, nhưng chẳng ấn tượng gì. Nhiều người đến đó lắm…”

Soạt soạt…

Cạch!

“Ai da! Cậu nói tôi mới nhớ, hồi đó đội trưởng Lý có dẫn người tới căn nhà trống đó! Nhiều người lắm, họ ăn tối xong thì không về nhà, ai cũng bị người nhà đánh cho thê thảm, lúc đó náo nhiệt thôi rồi luôn!”

“Dì à, dì chắc chắn là đội trưởng Lý?”

“Ngoài ông ta ra thì còn ai nữa chứ? Ài… Có khi nào ông ta gặp ma, rồi bị ma ám hay không?”

Ngày 19 tháng 7 năm 2015, liên hệ với Lý Ái Dân. File ghi âm 09120150719.wav.

“Căn nhà trống? Chỗ đó… Tôi có đi cùng anh trai tôi tới đó, còn nhiều người khác nữa cũng đi cùng. Đi làm gì thì tôi quên mất rồi, tôi chỉ nhớ hôm đó chúng tôi quay về muộn lắm, khi quay về ai cũng bị người nhà đánh cho.”

“Ông nhớ những gì về căn nhà trống đó?”