Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 487: Mã số 076 - kí túc xá nữ (2)

“Vậy... Vậy là bây giờ không còn cách nào khác sao?”

“Hiện tại cách tốt nhất là xin cô tạm thời chuyển ra ngoài. Nếu cô không thể dọn đi được thì bên chúng tôi có bùa hộ thân, có lẽ có thể giúp ích được cho cô.”

“Vậy thì tốt quá…”

“Cô Sài, cô có thể dẫn chúng tôi vào kí túc xá của cô không?”

“Nữ có lẽ là được, nhưng nam... thì phải tìm thời gian...”

“Vậy chúng ta sẽ hẹn thời gian. Nếu không thể thì chỉ mình tôi đến kí túc xá của cô xem cũng được. Chúng tôi cần phải đi đến đấy để xác định được thân phận của thứ đó.”

“Được.”

Ngày 3 tháng 5 năm 2013, điều tra Đại học ngoại ngữ Dân Khánh, xác định được có ba lời đồn về ma quỷ trong kí túc xá nữ của trường, nội dung như sau:

Lời đồn thứ nhất: Một học sinh năm tư thi trượt nghiên cứu sinh, còn không tìm được việc, bạn trai lại đề nghị chia tay, buổi tối trước hôm tốt nghiệp một ngày đã nhảy lầu tự sát. Có lời đồn thỉnh thoảng nhìn thấy hồn ma của học sinh đó trên ban công của căn phòng ấy.

Lời đồn thứ hai: Trong thời gian nghỉ hè, có học sinh ở lại kí túc xá thì bị một người lén lút vào trường cưỡng hiếp, sau đó đã tự sát. Có lời đồn rằng thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng khóc của cô gái trong căn phòng đó.

Lời đồn thứ ba: Có người sử dụng đồ điện bị cấm, thứ đó đã bốc cháy, có học sinh bị thương cũng có học sinh bị chết, không rõ số lượng. Lời đồn nói rằng linh hồn của những người đó vẫn còn ở trong ký túc xá, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của các cô ấy, còn có thể cảm nhận được cả nhiệt độ vô cùng cao.

Ba câu chuyện trên đều đã được chứng minh là có thật.

Ngày 3 tháng 5 năm 2013, nhận được cuộc gọi từ người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 201305030807.mp3.

“Xin chào cô Sài.”

“Em... Tối qua em không còn nghe thấy âm thanh đó nữa!”

“Đây là một tin tốt.”

“Vâng. Thật tốt… Tối qua em cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.”

“Chúc mừng cô.”

“Vậy còn... việc điều tra...”

“Cô muốn dừng lại việc ủy thác sao?”

“Vâng... Vì bùa hộ thân của các anh đã có tác dụng… Thứ đó… Thứ đó cũng không gây ra chuyện gì. Có lẽ đó chỉ là mấy hồn ma đi qua đi lại... Có thể vấn đề là do em thôi vì bạn cùng phòng của em đều không ai nghe thấy gì cả.”

“Nếu được thì mong cô dẫn chúng tôi đến kí túc xá của cô để xem xét lại, sau khi đã chắc chắn về an toàn thì mới quyết định có dừng ở đây hay không. Cô thấy có được không?”

“À, cũng đúng… Vậy cuối tuần được chứ? Là ngày mai rồi. Nếu cuối tuần thì nam cũng có thể đăng kí vào đó. Các anh....”

“Cứ nói chúng tôi là anh, chị của cô. Vậy được chứ?”

“Vâng, được ạ. Thật sự rất cảm ơn các anh...”

“Cô đừng ngại, đây là công việc của chúng tôi.”

Ngày 4 tháng 5 năm 2013, đến kí túc xá của người ủy thác. File ghi âm 07620130504.wav.

“Dì… Đây là anh và chị cháu, bọn họ mang đồ đến thăm cháu, dì có thể cho họ lên phòng cháu không? Đặt đồ xong một lát là xuống luôn.”

“À, được. Ghi tên vào bảng đăng kí này.”

“Cháu cảm ơn ạ.”

...

“Sài Anh, là ai vậy?""

""Anh và chị của mình.""

“Woa, anh cậu đẹp trai quá!""

“Được rồi đó... không phải cậu muốn đi thư viện sao?”

“Hi hi... Chào anh chị ạ!”

“Chào em.”

“Nhìn chị xinh quá. Không giống Sài Anh chút gì cả.”

“Này!”

“À. Anh của Sài Anh này, phòng của Sài Anh ở đây ạ.”

“Là ở đây à? Còn bên đó là gì?”

“Là nhà vệ sinh và cầu thang. Ở đây chỉ có nhà vệ sinh nữ thôi ạ...”

“Cái đó… sao… sao vậy ạ? Là…”

“Em đừng lo, anh chỉ xem qua thôi. Kí túc xá hồi trước của anh không giống thế này lắm.”

“Anh đừng đi lung tung nữa… ở đây toàn là nữ thôi nên họ mặc đồ mát mẻ lắm…”

“Sài Anh, anh của cậu bị sao vậy?”

“Chỗ bọn em không có thiết bị phòng cháy chữa cháy sao?”

“Hả?”

“Bọn anh thấy ở giữa hành lang và cầu thang không có thiết bị phòng cháy, cũng không có bình xịt chữa cháy. Như vậy có phần nguy hiểm.”

“Ồ….”

“Chút nữa anh sẽ mua cho phòng em một cái để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra nhé.""

“Ồ, à... vâng...”

“Các anh là nhân viên phòng cháy chữa cháy?”

“Anh làm công việc có liên quan đến phương diện an toàn cho nên khá để ý đến những điều này. Trải qua nhiều năm như thế, kí túc xá cũng đã cải thiện tốt hơn trước rất nhiều, chỉ là thiết bị phòng cháy chữa cháy vẫn còn chưa được chuẩn bị.”

“Anh nói có chút hơi dọa người á…”

“Anh của Sài Anh nói đúng lắm, chẳng phải hồi trước có một phòng dùng đồ điện mà dẫn đến bốc cháy hay sao?”

“Ở đây không có ai dùng chứ?”

“Dù sao thì nếu mình mà nhìn thấy thì sẽ báo cáo ngay.”

“Chắc chắn rôì.”

...

“Anh đặt đồ ở đây nhé.”

“Sài Anh, anh chị của cậu tốt quá, mua quá nhiều đồ cho cậu luôn.”

“Ha ha... Giờ mình ra ngoài với họ, tối mình sẽ quay lại.”

“Ừ. Bye bye.”

“Bye bye.”

...

“Anh... lúc nãy anh đi qua đó có nhìn thấy... có nhìn thấy thứ gì không?”

“Trong kí túc xá của cô quả thật là có ma.”

“Á… thật sự là có sao…""

""Nó có lẽ đã ở đây một thời gian khá lâu rồi. Cô từng nói qua là nó đi từ đầu hành lang bên này đến đầu cầu thang bên kia, cứ mỗi ngày thì lại tiến gần hơn một phòng, tuy nhiên theo chúng tôi quan sát thì không chỉ có tầng của các cô mà nó còn đi qua cả những phòng ở tầng dưới nữa.""

""Cô… Cô ấy là một học sinh đã từng bị chết ở đây sao?""

“Không biết, tôi không nhìn thấy nó mà chỉ nhìn thấy dấu vết của âm khí thôi. Còn về việc nó muốn làm gì thì chúng tôi vẫn chưa thể xác định được.”

“Liệu có nguy hiểm gì không?”

“Tạm thời thì không. Tối nay Ngô Linh có thể ở lại phòng cô qua đêm chứ?”

“Hả? Là vì… là để đợi thứ đó…”

“Đúng.”

“Có lẽ là được. Đợi lúc dì kia đi lên lầu rồi lẻn vào là được. Để em nói một tiếng với bạn cùng phòng.”

Ngày 4 tháng 5 năm 2013, qua đêm tại kí túc xá của người ủy thác, không phát hiện có sự xuất hiện của ma quỷ.

Ngày 5 tháng 5 năm 2013, người ủy thác yêu cầu dừng điều tra.

Ngày 11 tháng 5 năm 2013, nhận được cuộc gọi từ Sài Anh. File ghi âm cuộc gọi 201305112341.mp3.

“Xin chào cô Sài.”

“Em… em… hu hu hu…”

“Cô Sài, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, không thấy nữa…”

“Không thấy cái gì?”

“Người… là một người, bạn học của em đã mất tích rồi.”

“Xin cô bình tĩnh lại, nói từ từ. Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lúc… Lúc nãy… đã có người báo cảnh sát. Ở tầng của chúng em có một bạn học vừa mất tích. Bạn cùng phòng của cô ấy nói rằng cô ấy đi đánh răng, rửa mặt cả mấy tiếng mà vẫn không thấy trở lại. Bọn họ vào nhà vệ sinh tìm thì không thấy cô ấy ở trong đó, cả những phòng khác cũng không có, cô ấy không mang theo điện thoại. Giầy dép của cô ấy vẫn còn nguyên, chỉ có đôi dép lê là không thấy. Dì quản lý cũng đã đi từng phòng để tìm. Cô ấy… Cô ấy có phải là bị… con ma kia…”

“Cô Sài, cô đừng quá lo lắng, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đến trường cô.”

“Vâng… vâng… hu.”

Ngày 12 tháng 5 năm 2013, đến trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh. Cảnh sát đã vào bên trong trường tiến hành điều tra. Kí túc xá tạm thời bị đóng cửa, không thể vào trong.

Liên lạc với Sài Anh. File ghi âm cuộc gọi 201305120057.mp3.

“Cô Sài, hiện tại chúng tôi đang ở trong sân trường, nhưng không có cách để đi vào bên trong.”

“Vậy phải làm sao? Bọn em không được đi ra… các thầy cô giáo trông chừng bọn em… á… đợi chút!”

...

“Lúc nãy có cảnh sát đến kiểm tra. Bọn họ đang tìm kiếm… em không biết…”

“Đừng vội, chúng tôi bên này sẽ nghĩ cách.”

“Vâng… anh đừng cúp máy… đừng cúp máy nhé…”

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giữ máy. Cô vẫn đeo bùa hộ thân bên mình chứ?”

“Có!”

“Vậy sẽ không sao đâu. Bây giờ có rất nhiều người nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chúng tôi ở dưới lầu.”

...

“Áaaaa!”

“Ááaaaa!”

“Hu......”

“Cô Sài, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đã tìm thấy thi thể! Bọn họ nói đã phát hiện thi thể… trong vali hành lí… trong vali của một bạn khác…”

...

“Không có! Em không biết! Em không biết gì hết mà!”

“Tại sao lại là Hứa An An chứ?”

“Hai người họ… từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện với nhau mà?”

“Ọe… tởm quá…”

“Được rồi, được rồi, tất cả đều quay về phòng đi! Đi về phòng hết! Không được xem nữa!”

...

Ngày 12 tháng 5 năm 2013, điều tra lại từ đầu

Xác minh người chết là Thẩm Tinh, nguyên nhân chết là do ngạt thở, thi thể bị cuộn lại nhét vào trong vali dài 24 inch, thi thể không có vết thương ngoài da, cũng không có dấu hiệu kháng cự. Chủ nhân của chiếc vali là bạn cùng lớp Hứa An An. Kèm: Ghi chép điều tra của cảnh sát.