Buổi tối hôm đó tôi mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ là nước J mà tôi đã từng đi qua, một hộ gia đình giàu có nào đó sinh được một bé gái, bé gái lớn lên xinh đẹp đáng yêu, đã hứa gả cho một chàng trai môn đăng hộ đối. Mẹ cô đặc biệt nhờ người đặt may cho cô một bộ kimono, cô chọn cây hoa anh đào to trong sân nhà làm hoa văn, tự tay vẽ lấy rồi nhờ thợ thủ công may lên. Khi bộ Kimono được may xong, cũng là lúc cô cũng sắp phải xuất giá. Cô mang bộ kimono theo chồng, bị chồng đối xử lạnh nhạt, sau khi mang thai sinh con xong, người chồng liền bỏ nhà ra đi, từ đó bặt vô âm tín. Khi đó cô mới biết được trước đó người chồng đã có tình nhân ở bên ngoài, bởi vì cha mẹ ép buộc nên mới cưới cô, sau khi hoàn thành xong “nghĩa vụ” của mình thì vội vàng bỏ đi cùng tình nhân đó, để lại một mình cô trông coi gia tộc này. Cô nuôi nấng đứa con nên người, chơi trò lừa gạt với những người bên nhà chồng, làm một người bị chồng ruồng bỏ, lại phải chịu đựng sự cười nhạo của những người xung quanh. Nhưng đứa con trai sống nương tựa cùng cô lại bất ngờ mất đi, cô bị nhà chồng ruồng rẫy thẳng thừng, nhà mẹ đẻ cũng dần dần trở nên sa sút. Cuối cùng cô nảy sinh lòng oán hận, sự thù hận trong lòng càng ngày càng nhiều. Cô không sống lâu, nhưng lúc chết đi lại trông thật già nua như cụ già trăm tuổi, cô mặc bộ kimono hoa anh đào kia, nằm cô đơn trong bụi cỏ tranh thưa thớt. Nhưng sau khi chết cô cũng không được yên ổn, ngay cả bộ kimono thủ công tinh mỹ cũng bị tên trộm lột đi, bản thân không còn lại bất cứ thứ gì.
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà quen thuộc mới dần dần thả lỏng người.
Sự hận thù của người phụ nữ đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến da đầu tôi tê dại, toàn thân run rẩy.
Cảnh trong mơ là những gì bà lão kia đã trải qua hay sao? Rất đáng thương, nhưng cô gái chết trên tay bà ta ai mà không đáng thương chứ? Có thể bà ta cũng không cố ý, ma và người vốn không giống nhau mà.
Tôi ngẩn người suy nghĩ, trong đầu tái hiện lên dáng vẻ của bà lão khi vẫn còn là thiếu nữ, đứng bên gốc cây hoa anh đào mỉm cười dịu dàng, giọng nói thánh thót kể về sự mong chờ của bản thân đối với cuộc hôn nhân trong tương lai.
Cộp… cộp… cộp…
Tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, trong lòng căng thẳng, nắm lấy cánh tay phải của mình, cẩn thận xuống giường, đến gần và hé cửa ra.
Bên ngoài có ánh sáng được truyền tới từ phía nhà vệ sinh.
Tôi thả lỏng người, tự cười chế giễu bản thân đa nghi, sau đó tôi hiên ngang kéo cửa bước ra, rót một cốc nước uống.
Nhà vệ sinh vang lên một loạt tiếng dội bồn cầu, rửa tay, mở cửa, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hô khẽ, xoay đầu thì nhìn thấy em gái đang vỗ vỗ lồng ngực.
“Anh, sao anh không lên tiếng? Đêm hôm khuya khoắt làm em hết cả hồn!” Em gái oán trách, “Anh về khi nào vậy?”
Bởi vì cháy mất một ống tay áo, dáng vẻ nhếch nhát, cộng thêm trời đã tối, nên tôi mới lén lút trở về, không để cho người trong nhà phát hiện ra.
“Do em không nghe thấy đó chứ?” Tôi đặt cốc xuống, “Mau đi ngủ đi!”
“Biết rồi!” Em gái tắt đèn trong nhà vệ sinh, “Đúng rồi, tuần sau em có họp phụ huynh, đến lúc đó anh đi nhé!”
“Ba mẹ đâu?” Tôi ngạc nhiên.
“Giáo viên muốn nói về việc chuẩn bị ghi danh thi cử, ba mẹ thì lại không rành lắm nên anh đi đi mà!” Em gái giơ tay ra kéo tôi.
Tôi khéo léo di chuyển cơ thể, cánh tay trái dựa vào em gái, tay phải giấu sau lưng.
Em gái không hề phát hiện động tác nhỏ này của tôi, tiện thể kéo tay trái của tôi lắc qua lắc lại làm nũng, “Xin anh đó, anh trai!”
“Em nghĩ ba mẹ bị đãng trí hay sao? Có gì mà không rành chứ?” Tôi dở khóc dở cười.
“Tóm lại là anh phải đi!” Em gái nói.
“Có phải em đã làm chuyện gì sợ giáo viên nói với ba mẹ không hả?” Tôi nghi ngờ đánh giá em gái.
“Làm gì có!” Em gái đẩy tay tôi ra, tức giận về phòng.
Tôi lắc đầu bó tay, “Vậy em cũng phải nói cho anh khi nào chứ!”
“8 giờ thứ 6 tuần sau,” Em gái vào phòng, xoay người, cười tươi với tôi, “Nhờ anh đó!”
Cửa phòng ngủ nó đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại mình tôi.
Tôi có hơi thất thần. Nụ cười của em gái và cô gái trong mơ trùng khít vào nhau. Tôi vội vàng xóa bỏ đi suy nghĩ đó. Em gái sao có thể trải qua việc hôn nhân sắp đặt chứ? Bây giờ đã là thời đại nào rồi! Hơn nữa, nếu nó thật sự gả nhầm người, tôi chắc chắn sẽ đánh tên kia một trận tơi bời, rồi giới thiệu một đối tượng khác tốt hơn cho nó.
Thật ra những chuyện này vẫn còn rất xa, em gái năm nay mới 18 tuổi, thi đại học là chuyện quan trọng nhất đối với nó bây giờ, sau đó là việc hưởng thụ cuộc sống đại học, còn chuyện kết hôn gì gì đó, chẳng cần tôi phải vội vã lo nghĩ làm gì.
Nửa đêm còn lại tôi không còn nằm mơ thấy gì nữa, ngày hôm sau mang theo tinh thần sảng khoái đi làm, không hề có bất kỳ di chứng nào, điều này khiến tôi hơi yên tâm hơn.
Ba người Tí Còi cũng đã đến, Quách Ngọc Khiết truy hỏi Tí Còi chuyện đốt kimono vào hôm qua, lo sợ rằng bộ kimono đó lại tác quái. Gã Béo chắc đã nhìn ra được gì đó nên không hỏi nhiều. Sau khi Tí Còi nhìn thấy tôi, dùng mắt hỏi thăm, tôi cười với cậu ta tỏ ý là không có chuyện gì hết.
Phòng làm việc hôm nay có hơi nặng nề. Buổi chiều Tí Còi và Gã Béo lại phải đi đến thôn Sáu Công Nông, nhìn vẻ mặt của Tí Còi, tôi biết lần này cậu ấy đi e rằng sẽ hơi gấp rút, vì lo lắng cho tình hình của tôi, nên muốn nhanh chóng điều tra rõ chuyện của Thanh Diệp. Trong lòng tôi thấy cảm động nhưng những lời này Tí Còi không nói, tôi cũng sẽ không nói, trong lòng mỗi người đều rõ là được.
Buổi chiều Quách Ngọc Khiết ngồi không yên, sau khi Tí Còi và Gã Béo đi được một lúc, cô ấy nói phải đi thăm hai bệnh nhân kia.
Tôi vẫy tay, ý nói cô ấy tự đi, “Gửi lời hỏi thăm của tôi đến họ.”
“Không vấn đề gì!”
Quách Ngọc Khiết đi rồi, văn phòng chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi nhìn thấy hồ sơ của Thanh Diệp ở trên bàn, không nghĩ ngợi nhiều, liền tiện tay rút một bản ra.
————
Mã số sự kiện: 066
Tên sự kiện: Món tiền trời cho
Người ủy thác: Trương Trí
Giới tính: Nam
Tuổi: 41
Nghề nghiệp: Doanh nhân
Quan hệ gia đình: Vợ mất, sống một mình
Địa chỉ liên lạc: Số X, hoa viên Rhodes, đường Thiên Nam Tân, thành phố Dân Khánh.
Số điện thoại liên lạc: 139XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 3/6/2010, người ủy thác lần đầu đến. File ghi âm 06620100603.wav.
“Chào anh Trương, anh hãy kể lại chuyện anh đã gặp phải.”
“Ồ… thật ra, tôi cũng không chắc mình có gặp phải chuyện… quái dị hay không. Các anh gọi thế đúng không?”
“Đúng vậy, anh chỉ cần tự thuật lại là được, chúng tôi sẽ phán đoán nhận định giúp anh.”
“Chuyện là thế này. Vốn dĩ tôi là một nhân viên kinh doanh, một nhân viên kinh doanh rất bình thường, từng buôn bán máy móc y tế, cũng bán qua nhà, xe, lương tạm được nhưng khá vất vả.”
“Vâng.”
“Sau đó vào khoảng năm năm trước, tôi trúng vé số. Tôi vẫn luôn mua vé số, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trúng được năm hay mười đồng, nhưng lần đó trúng được ba ngàn.”
“Chúc mừng anh.”
“Chúc mừng cái gì! Haiz, sau khi trúng được một tuần thì tôi nhận được một cuộc điện thoại, bà tôi ở quê bị ngã, trật lưng, phải nằm trên giường nửa năm. Thế là tôi không giữ lại số tiền đó mà gửi hết về quê cho bà.”
“Vậy sao, thế sau đó có xảy ra chuyện gì không?”
“Ba tháng sau đó, khi ấy tình hình cổ phiếu đang rớt thê thảm, nhưng cổ phiếu của tôi mua lại lội ngược dòng, kiếm được mấy vạn, thế là tôi vội vàng bán nó đi.”
“Vâng, có phải sau khi bán đi lại xảy ra chuyện gì phải không?”
“Đúng! Sau khi bán xong, chưa đến hai ngày sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại ở quê, một người chú của tôi mắc phải ung thư thời kỳ cuối, chỉ còn sống được một tháng.”