Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 441: Mã số 090 - giao hàng mỗi ngày (2)

“Có thể miêu tả cụ thể hơn không?”

“Trang trí thì cũng giống những quán ăn nhỏ bình thường khác, trên biển hiệu quán ghi là “Các món xào bình dân”, nhưng mà môi trường xung quanh rất tối, đèn bên trong cũng bị hỏng hóc, chỉ có mỗi hai chiếc đèn là còn có ánh sáng thôi. Lúc đi vào tôi còn có thể nghe thấy tiếng dòng điện rè rè nữa… Phía trước là bàn gọi đồ ăn, món ăn đều là các loại cơm hộp, đã làm sẵn cả rồi, có cả mì nữa. Tiếp đó là bên này, bàn ăn ở chỗ này, có một cái ô cửa ở chỗ này, nhà bếp thì ở ngay phía sau ô cửa đó. Tôi đứng đợi trước quầy tính tiền, không đi vào bên trong. Vị trí tôi đang đứng là ngay cửa ra vào, từ đó chỉ có thể nhìn thấy hai hàng chỗ ngồi, bên trong tối đen như mực. Mà nhân viên thu ngân cũng rất kì quái… Mặt mày trang điểm rất lòe loẹt, tuổi tác đã khá lớn, khoảng trên năm mươi, hơi mập mạp, kẻ mắt và son môi đều là loại rất đậm màu. Tóc búi lại, trên đỉnh đầu đã có tóc bạc. Bà ta nhìn người khác bằng đôi mắt cá chết, rất khinh người, nói năng rất thô lỗ. Sau đó là đầu bếp của họ, tôi chỉ có thể thông qua ô cửa mà nhìn thấy được một phía bên này của anh ta, áo quần bóng nhờn dầu mỡ, rất bẩn, bàn tay cũng đen thui. Những hộp cơm anh ta đưa ra đều đã đóng kín, không thể nhìn thấy bên trong. Lần đầu đến, tôi định mở ra để xem thử, kiểm tra một chút đồ ăn bên trong, thì người đàn bà đó đột nhiên trợn mắt nhìn tôi, còn lớn tiếng hỏi tôi muốn làm cái gì. Bà ta hét lớn một tràng, ý là không cho tôi mở ra. Tôi lúc đó mới làm công việc này, nghĩ là bớt được chuyện gì thì hay chuyện ấy… Bên trong hộp cơm có gì thì tôi không nhìn thấy, chỉ đi giao hàng cho người ta. Mà cái người order cơm đó… cũng rất lạ, trong nhà không mở đèn, cửa sổ cũng đóng hết lại, cực kì tối, giống y chang cái tiệm cơm kia. Anh ta chỉ ló cái đầu ra, đôi mắt cũng là kiểu mắt cá chết, mặt… tôi cảm thấy mặt anh ta tái xanh, nói chung là loại không được bình thường.”

“Khi anh ta nhìn thấy anh có phản ứng gì không?”

“Phản ứng chính là cứ nhìn chằm chằm vào hộp cơm… Sau đó tôi đi giao nhiều hơn, riết rồi cũng quen. Khách hàng cũng chẳng ai nhìn chúng tôi, cầm được đồ thì đóng cửa. Nhưng anh ta… anh ta giống như bị bỏ đói lâu ngày vậy, gấp gáp giật lấy hộp cơm từ tay tôi, rồi ngay lập tức đóng cửa lại. Sau đó, ngày nào tôi đi giao… anh ta đều như thế cả…”

“Nếu chỉ có như thế, thì chỉ là do anh gặp phải quán ăn và khách hàng có chút đặc biệt thôi.”

“Không, không phải chỉ vậy… Tôi… Tôi vào tuần trước đi ngang qua chỗ đó… Lúc giao hàng trong khu nhà đó, đi ngang cửa của tiệm cơm ấy, nhưng tiệm cơm đó… tiệm cơm đó đã đóng cửa… Ý tôi là đóng cửa nghỉ luôn, chứ không phải tạm dừng buôn bán đâu, biển hiệu cũng đã gỡ xuống, cửa cuốn cũng đã hạ xuống. Mới hôm trước tôi còn đến đó nhận hàng, lúc đó còn buôn bán đàng hoàng mà. Tấm bảng hiệu của tiệm đó đã bị rách, đèn điện bên trong đều rơi ra. Dù sao… Dù sao thì chính là cái loại cảm giác bỏ hoang từ rất lâu rồi ấy. Nhưng đến ngày hôm sau… là ngay ngày hôm sau, tôi lại nhận được hóa đơn đặt hàng của người đó vào buổi trưa, vốn dĩ tôi định gọi điện thông báo tình hình, nhưng lại không gọi được cho anh ta. Tôi đi đến cái quán ăn đó… Tôi cũng không nghĩ nhiều, vì tuyến đường là do công ty quy định, tôi không thể đi lung tung được. Tôi chạy đến đó, nhìn thấy cái tiệm đó lại đang mở cửa… cũng là cái hình dáng giống y lúc trước, vẫn âm u đen tối như vậy, đầu bếp và nhân viên thu ngân cũng như thế… Tôi cũng có hỏi, tôi hỏi người đàn bà đó, nhưng bà ta chỉ lườm tôi một cái chứ không trả lời. Cảm giác ấy… Cảm giác ấy có chút đáng sợ… Thật đó, bên trong cái quán ăn ấy mang lại cho tôi một cảm giác khá đáng sợ. Mỗi một buổi trưa tôi đều đi đến đó, nhưng không bao giờ trông thấy một thực khách nào, mà khách đặt cơm ở quán ăn đó cũng chỉ có mỗi người kia.”

“Ừ.”

“Sau đó tôi cũng đã tra thử, đặc biệt mà đi điều tra. Nhưng trên phần mềm của công ty tôi thì không tìm thấy cái tiệm cơm đó… Tiệm đó hoàn toàn không nằm trong danh sách đặt hàng của công ty tôi, nhưng mỗi ngày tôi đều nhận được đơn đặt hàng phân công xuống… Tôi còn đi hỏi thăm những người khác, hỏi thăm những shipper khác. Nhưng họ… Họ đều rất kì lạ… Trước đây chưa bao giờ nghe họ nói đến chuyện này, nhưng sau khi nghe tôi hỏi xong, lúc bọn họ nhìn tôi đều cứ kì quái sao ấy. Rồi từ đó họ bắt đầu xa lánh tôi, giữ một khoảng cách nhất định với tôi, không thèm đoái hoài gì đến, giống như tôi… giống như tôi… tôi có vấn đề vậy.”

“Anh Đổng, anh có thử nói chuyện với cái người order ấy không?”

“Có, có nói. Nhưng mỗi lần tôi đưa cơm đến thì anh ta lại giật lấy rồi đóng cửa ngay. Sau đó tôi có gõ cửa hay gọi điện, anh ta cũng không phản ứng. Chính bản thân tôi cũng cảm thấy sợ… Suốt tuần đó tự tôi đều đi thăm dò tin tức. Tôi có hỏi thăm qua hàng xóm của anh ta, nhưng người đó cũng không rõ mấy về hoàn cảnh của anh ta. Còn cái quán ăn đó, tôi cũng đã hỏi thăm bảo vệ khu dân cư, họ cũng lắc đầu nói không rõ… Về vị trí của tiệm cơm, là cái phòng tổ chức sự kiện ở trong khu nhà ấy, tôi cũng đã đi hỏi những người dân trong khu nhà đi ngang qua, nhưng họ lại nói chỗ đó bỏ hoang rất lâu rồi, làm gì có quán ăn nào… Tôi cũng chờ đến lúc khác rồi đến đấy, không phải là lúc nhận hóa đơn đặt hàng đâu, nhưng chỗ đó lại đóng cửa…”

“Sau khi anh phát hiện chuyện dị thường, có còn nhận được đơn order nữa không?”

“Tôi… Tôi không muốn… Tôi không muốn đi giao nữa, cũng đã đề nghị lên công ty, nhưng họ khăng khăng từ chối, còn nói với tôi nhiều lời rất khó nghe nữa. Vài hôm trước tôi lại nhận đơn hàng, nhưng không phải đi nhận hàng ở chỗ tiệm đó. Lúc tôi đi ngang qua cái quán ăn đó… Tôi nhìn thấy… cái người thu ngân đó, cái người phụ nữ đó đang đứng trước cửa, đang nhìn tôi qua cánh cửa kính… Bà ta đang nhìn tôi…”

“Bà ta còn có hành động gì không?”

“Hết rồi… nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà cái người họ Lưu đó… Ngày hôm sau tôi nhận đơn hàng, người order không phải người họ Lưu đó mà là một người khác nhưng vẫn order cơm hộp của quán đó. Tôi… Tôi gọi điện nhưng người kia không bắt máy. Tối đó… Tối đó tôi đã đi tìm người họ Lưu đó… Anh ta… Anh ta đã chết rồi…”

“Anh ta chết như thế nào?”

“Anh ta… chết đói. Hàng xóm nói anh ta chết đói… Hôm đó chính là ngày mà tôi nghỉ không đi giao hàng, họ nghe thấy anh ta đang gào thét trong nhà, cào cấu lên vách tường... Bọn họ nghe thấy tiếng động thì chạy ra, nhìn thấy anh ta từ trong nhà bò ra, cả người… Đầu thì bình thường, còn người thì chỉ còn da bọc xương mà thôi… rất kinh khủng... rồi sau đó thì chết…”

“Thế còn người kia?”

“Tôi không biết… Tôi không dám… Tôi chẳng biết phải làm thế nào… Tôi xin nghỉ phép… xin nghỉ phép hai ngày nay… và cũng chuẩn bị bỏ việc luôn rồi, nhưng mà… các anh xem cái này…”

Sột soạt sột soạt…

“Đây là giao diện phần mềm của shipper các anh đúng không?”

“Đúng thế. Tôi xin nghỉ phép, nhưng tôi vẫn nhận được tin, công ty phân công hóa đơn đặt hàng cho tôi, lại là cái quán ăn đó… nhưng mà đã thay đổi thực đơn… Tôi gọi điện cho công ty, họ nói bên quản lý đã tra nhưng không tìm thấy đơn đặt hàng như thế. Tôi muốn xóa cái phần mềm này, nhưng chẳng bao lâu sau nó lại xuất hiện, xóa kiểu gì cũng không được. Tôi không biết, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa…”

“Thông tin của các đơn đặt hàng trước vẫn còn lưu chứ?”

“Không lưu, tôi chỉ có thể nhớ được đơn của cái người họ Lưu đó, bởi vì tôi đã giao cho anh ta nhiều lần. Còn lại đều đã mất hết rồi.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ điều tra về cái quán ăn đó.”

“Được, được, cám ơn các anh.”

Ngày 13 tháng 6 năm 2015, điều tra được người đàn ông đặt cơm tên là Lưu Sở Nam, sinh ngày 15 tháng 9 năm 1993, chết ngày mùng 9 tháng 6 năm 2015. Nguyên nhân tử vong là do không tiêu hóa được chất dinh dưỡng dẫn đến phần lớn các cơ quan đều bị suy thoái. Theo kiểm tra của pháp y, phán đoán nguyên nhân gây tử vong trực tiếp là do đói mà chết, trong nhà của anh ta cũng không có bất kì dấu vết của đồ ăn thậm chí là đồ uống nào. Theo lời khai của các nhân chứng gồm nhân viên bảo vệ khu nhà và hàng xóm của anh ta, trong mấy tháng trước khi qua đời thì nạn nhân không hề bước chân ra khỏi cửa, chỉ nghe nói có người đến giao cơm, còn những chuyện khác thì không biết. Người nhà của nạn nhân cho biết đã có ba tháng chưa liên hệ với nạn nhân. Công ty nơi anh ta làm việc cũng xác nhận bắt đầu từ ba tháng trước đã không thể liên lạc được nữa và đã cho nghỉ việc. Kèm: bản scan báo cáo điều tra của cảnh sát.

Ngày 14 tháng 6 năm 2015, điều tra phòng tổ chức sự kiện ở khu nhà Khang Hinh, xác nhận gian nhà đó đã được một quán ăn tư nhân thuê lại vào từ năm 2007 đến năm 2010. Thông tin đăng kí của tiệm cơm tên là: Tiệm cơm Từ Kí, người đăng kí tên là Từ Quyền Quý. Từ đó về sau gian phòng tổ chức sự kiện đó luôn trong trạng thái bỏ trống.

Ngày 15 tháng 6 năm 2015, điều tra và lấy được file video từ camera an ninh của khu nhà. File video 09020150615.wav.