Nghe thấy mấy lời này của Gã Béo, chính bản thân tôi cũng bắt đầu lưỡng lự.
Diệp Thanh của văn phòng Thanh Diệp chỉ nói bộ kimono này là đồ cũ, đã từng qua tay rất nhiều chủ rồi, có lẽ là âm khí hơi nặng một chút, nhưng chưa từng nói là bộ đồ này giết người. Chuyện mà họ không nhìn ra được thì một người dân thường như tôi có thể biết được sao?
Chỉ là, không biết tại sao, khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy Trần Hiểu Khâu quay người trong đoạn phim đó, sau lưng giống như có một luồng gió lạnh u ám thổi qua, khiến cho toàn thân nổi hết da gà, cả người toát đầy mồ hôi, lập tức liền nghĩ tới tấm hình mà văn phòng Thanh Diệp chụp lại kia, càng nhớ tới hiện tượng quái dị mà đêm đó tôi nhìn thấy.
Tôi cúi đầu lại nhìn vào bức ảnh. Hai bên cây Anh Đào hoàn toàn không có người đứng, cái bóng người mà đêm đó tôi nhìn thấy dường như thật sự là ảo giác do tôi nhất thời hoa mắt nên sinh ra.
“Anh Kỳ, chắc là anh nghĩ nhiều rồi, hơn nữa bộ đồ đó đã bị đốt mất rồi, không thể nào là cùng một bộ được.” Gã Béo vỗ vỗ xoa dịu tôi.
Tí Còi ra sức gật đầu lia lịa biểu thị đồng ý với Gã Béo.
Cách nghĩ của tôi quả thật là khó mà tin được, ngay đến cả bản thân tôi cũng không thể giữ vững ý kiến của mình.
Mặc dù tôi đã từng xem qua hồ sơ, tin rằng những người ủy thác kia không có nói dối, nhưng người của văn phòng Thanh Diệp cũng đã từng nói, có một số người cho rằng những hiện tượng linh dị có lẽ chỉ là do trạng thái tinh thần không tốt, hoặc là những nguyên nhân khác, mà nhìn nhầm một số thứ nào đó thành ma quỷ. Cả đời tôi đều chưa từng gặp quỷ nên đương nhiên sẽ có sự hoài nghi đối với vấn đề ma quỷ có tồn tại hay không, chính là nghe người ta kể chuyện rất chăm chú, nhưng nếu để bản thân gặp phải thì chắc chắn sẽ không nghĩ theo hướng có ma quỷ, mà sẽ sẽ tìm nguyên nhân từ những chỗ khác.
Trần Hiểu Khâu bị bệnh, sự giải thích hợp lý nhất không phải là bộ đồ này làm trò ma quỷ mà là cô ấy quá hà khắc với bản thân, một mình làm ba phần việc khiến cho bản thân mệt đến suy sụp luôn.
Gã Béo không tin, Tí Còi không muốn tin, Quách Ngọc Khiết thì không có suy nghĩ gì, tôi lưỡng lự một lát, trả điện thoại lại cho Tí Còi, đóng hồ sơ của văn phòng Thanh Diệp lại.
“Đợi Trần Hiểu Khâu tới, tôi hỏi thử như thế nào nhé!” Tôi nói.
Ngày hôm sau, Trần Hiểu Khâu đi làm lại rồi. Lần này chúng tôi đều nhìn ra được, lớp trang điểm trên mặt cô ấy đậm hơn hôm kia rất nhiều, có lẽ là muốn che đậy sắc mặt tiều tụy của mình.
Tôi tìm Trần Hiểu Khâu để nói chuyện, khuyên cô ấy đừng liều mạng như vậy, chuyện của Cục Chế tạo Khánh Châu tạm thời gác sang một bên. Trần Hiểu Khâu hoàn toàn không phải là loại người không biết tốt xấu, cũng có thể là hôm qua người nhà đã khuyên bảo cô ấy rồi, nghe tôi nói vậy, cô ấy liền đồng ý.
Ba người của đám Tí Còi giả bộ làm việc, nhưng đều vểnh tai lên lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Trần Hiểu Khâu quay lưng về phía Tí Còi nên không nhìn thấy, cũng không quay đầu nhìn Tí Còi, hứa với tôi: “Chuyện bên kia sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của em.”
“Ừm, ừm, em cũng đừng có gắng sức quá!”, tôi có chút gượng gạo khó mở lời.
Nếu đổi lại là người của Thanh Diệp thì chỉ cần tùy tiện đưa ra một lời nói dối thì có thể hỏi chuyện về bộ kimono rồi, còn tôi thì lại không biết làm thế nào để chuyển chủ đề nói sang bộ kimono đó. Nếu như hỏi thì giống như là tin bộ kimono có ma quỷ thật, nếu không hỏi, ngộ nhỡ Trần Hiểu Khâu xảy ra chuyện gì thật thì lương tâm của tôi cắn rứt nhường nào chứ.
Nhưng đại tiểu thư Quách Ngọc Khiết lại không có nhiều lo nghĩ như tôi. Cô ấy ngồi ngay trước mặt tôi, quay người lại, hỏi Trần Hiểu Khâu: “Tiểu Khâu à, bộ kimono đó của em đẹp quá, là đồ diễn của Học viện Hý kịch à?”
“Đúng vậy.” Trần Hiểu Khâu trả lời một cách ngắn gọn.
“Mua ở đâu vậy, chị cũng muốn mua một bộ?” Quách Ngọc Khiết chớp chớp mắt.
Ba người đàn ông chúng tôi tập trung nhìn về phía Quách Ngọc Khiết, cả ba ánh mắt đều thể hiện cùng một suy nghĩ, cô nàng này muốn đi mua đồ ư, vậy mặt trời chắc là mọc lên từ phía Tây rồi? Có nói xạo thì cũng không cần phải xạo đến mức vậy chứ!
Không biết Trần Hiểu Khâu là kiểu người nghiêm túc hay là do trong thời gian chỉ có một ngày ngắn ngủi nên không nhìn ra được bản chất thật sự của Quách Ngọc Khiết, lên tiếng trả lời một cách nghiêm túc: “Em cũng không biết.”
“Em có thể hỏi giúp chị được không?” Quách Ngọc Khiết tiếp tục giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt.
“Được.” Trần Hiểu Khâu đồng ý.
Quách Ngọc Khiết cười hi hi cảm ơn, còn lén lút ra cử chỉ tay “yeah”với tôi, sau đó lại ném cho tôi một ánh nhìn xem thường.
Bởi vì Trần Hiểu Khâu quay lại làm việc nên hôm nay chúng tôi lại trở nên chăm chỉ, nghiêm túc. Buổi trưa, Quách Ngọc Khiết kéo Trần Hiểu Khâu cùng nhau đi ăn cơm, không khí trong phòng làm việc không còn căng thẳng như ngày đầu tiên nữa.
Trần Hiểu Khâu làm việc quả thật không có gì để nói, ngay hôm sau đã trả lời cho Quách Ngọc Khiết.
“Bộ kimono đó là của một chị khóa trên đã tốt nghiệp trong câu lạc bộ kịch, chị ấy đặt mua trên mạng, mua cũng được vài năm rồi, không tìm được cửa hàng bán đó nữa.”
“Vậy à...” Quách Ngọc Khiết không biết câu trả lời này có ích gì cho tôi hay không, liền nhìn sang tôi.
Tôi cũng không biết lúc này nên làm như thế nào, tiếp tục điều tra sao? Không điều tra nữa hay sao? Điều này lại quay về với vấn đề có tin hay không?
Tôi không đưa ra được quyết định, nên tạm thời lơ mơ cho qua.
Nhân lúc Trần Hiểu Khâu đi vô nhà vệ sinh, Quách Ngọc Khiết đẩy tôi một cái, đẩy tôi rớt luôn xuống ghế.
“Anh sao vậy hả? Rốt cuộc là muốn gì?” Quách Ngọc Khiết làm gì cũng vội vàng hấp tấp, không thích người khác do dự chần chừ.
Tôi tự mình leo lên lại, bực bội nói, “Em không hiểu đâu!”
“Không hiểu cái gì chứ? Anh chẳng phải chỉ là xem vài bộ hồ sơ của văn phòng xử lý đó sao? Trong đó viết gì mà khiến anh sợ hãi vậy chứ?” Quách Ngọc Khiết vươn tay định lấy hồ sơ trên bàn của tôi.
Tôi đưa tay lên ngăn lại: “Được rồi, em đừng quan tâm chuyện này.”
“Cái gì mà không quan tâm chuyện này chứ? Bộ kimono đó là Tiểu Khâu mặc mà, nếu thật sự có chuyện gì, chẳng phải là hại cô ấy sao?” Quách Ngọc Khiết lớn tiếng.
Gã Béo tới giảng hòa, hỏi tôi: “Anh Kỳ, như vậy quả thật không giống anh tý nào cả. Anh đang lo lắng chuyện gì vậy?”
Lo lắng gì? Tôi chau mày lại, đây chỉ là trực giác của tôi, nếu như trực giác này tiến thêm một bước thì tôi không quay lại được nữa, phải nói lời tạm biệt với cuộc sống an nhàn, bình thản hiện giờ. Nhưng thật ra điều này không có chút hợp lý nào. Chỉ là bộ kimono đó có vấn đề, lẽ nào vì thế mà tôi trở thành người giống như người của văn phòng Thanh Diệp, bắt đầu nhận sự ủy thác, giải quyết các vụ án quái dị sao?
“Tôi thấy như thế này, chúng ta đem chuyện này nói cho Trần Hiểu Khâu biết, để cô ấy tự quyết định đi. Chính là chuyện bộ kimono đó có vấn đề, chúng ta cũng không giải quyết được. Mấy thứ này chắc phải tìm tới chùa để cầu siêu?” Tí Còi lên tiếng.
“Nói với em chuyện gì?” Trần Hiểu Khâu đã đứng ở cửa.
Bốn người chúng tôi im lặng hai giây, Quách Ngọc Khiết nhanh miệng, nói ra đầu đuôi câu chuyện.
Trần Hiểu Khâu không lộ ra bất kỳ biểu cảm kỳ lạ nào, nghe Quách Ngọc Khiết nói xong, nhìn sang tôi: “Có thể cho em xem tấm ảnh đó được không?”
Tôi rút tấm ảnh từ trong hồ sơ ra.
Trần Hiểu Khâu quan sát tỉ mỉ, đặt tấm ảnh xuống: “Là cùng một bộ kimono.”
“Hả?” Bốn người chúng tôi đều ngây người ra.
“Bộ kimono đó là thứ đồ có lịch sử lâu đời rồi, được may hoàn toàn bằng thủ công. Em thấy mấy người trong câu lạc bộ kịch nói đều không biết điều này, cũng không cất giữ nó cẩn thận, nhưng mà bộ kimono đó vô cùng hoàn hảo, không có chút hư hỏng nào cả.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Em... cảm nhận được bộ kimono đó có vấn đề?” Tôi hỏi một cách hoảng hốt.
Trần Hiểu Khâu gật đầu.
Phòng làm việc rơi vào trạng thái im lặng kỳ quặc.
“Vậy mà em còn mặc?” Tí Còi phá vỡ sự im lặng, nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu Khâu một cách khó tin.
“Câu lạc bộ kịch nói cũng không còn quần áo nào khác nữa. Cho dù nghi ngờ nó là đồ bẩn thì em cũng không có chứng cứ gì cả.” Trần Hiểu Khâu nói một cách bình tĩnh.
Tí Còi câm nín không nói nên lời.
Lúc này tôi mới hiểu ra, cái “có vấn đề” mà lúc này tôi nói với cái “có vấn đề” mà Trần Hiểu Khâu hiểu, hoàn toàn không cùng một khái niệm.