Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 370: Mã số 056 - đồ điện bất thường (6)

“Ừm... đúng vậy. Lúc cúp máy xong, trong khi tôi đang làm việc thì máy tính lại gặp trục trặc. Chữ trên văn bản đều bị loạn hết lên, còn tự động gửi mail đi, gửi thông tin của công ty ra bên ngoài… nhân viên hệ thống bảo thao tác của tôi có vấn đề chứ máy tính không hề bị nhiễm độc nhưng... rất nhiều người đều thấy tôi không hề đụng đến nó là do máy tính tự làm. Không chỉ có tôi, máy tính của những người khác cũng vậy… sau đó liền cúp cầu dao… hu hu…”

“Chị Kim, chị có thể kể lại thật chi tiết chuyện xảy ra trong ngày hôm nay không? Bắt đầu từ chuyện cái máy cà phê.”

“…”

“Chị Kim, tôi biết hiện giờ chị cảm thấy rất ức chế nhưng xin hãy cố bình tĩnh. Sự việc lần này nghiêm trọng hơn trước đây rất nhiều, chúng tôi cần biết chi tiết của toàn bộ sự việc.”

“Hu hu… máy cà phê… trong lúc nghỉ giải lao, tôi muốn vào phòng nghỉ pha ly cà phê với ngồi nghỉ một lát. Nhưng, tôi vừa đi đến cửa... còn chưa vào... bọn họ…”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Có mấy đồng nghiệp đang tán gẫu với nhau. Có một người là nhân viên cấp dưới của tôi - Ann, cô ấy chuẩn bị kết hôn rồi, cô ấy đang nói chuyện với người khác… tôi... tôi đang muốn đi vào thì máy pha cà phê đột nhiên phát nổ. Tôi thấy mu bàn tay của Ann bị phỏng rộp lên, cả phòng đều rối hết cả lên… Ann được đưa đến phòng y tế, những người còn lại nói máy pha cà phê đó vốn chỉ để chế độ ấm, không biết lúc nào lại bắt đầu tăng nhiệt độ không ngừng, bọn họ còn nghe được tiếng nước sôi ọc ọc ọc. Ann qua đó xem thì cái máy đột nhiên phát nổ…”

“Lúc đó chị vẫn còn đang ở ngoài cửa sao?”

“Vâng, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa. Tôi không có đi vào… tôi… hồi trước… Trước đây chưa từng gặp chuyện như vậy ở công ty… Lúc đó tôi cũng không xác định có phải là do tôi không… Cô ấy cũng sắp kết hơn rồi, thế mà tay lại thành như vậy… tôi sợ lắm… nên tôi gọi điện cho các anh… không ngờ đúng thật là… mà…”

“Lúc chị gọi điện là đang đứng kế bên máy in sao?”

“Đúng vậy. Tôi đứng gần đó, máy in đột nhiên khởi động, mấy thứ in ra tôi không có xem... nhưng rất nhiều chữ, kín mít cả mặt giấy… Mấy giây sau đó lại xảy ra vấn đề... Nó không còn in với tốc độ bình thường nữa, mà nhanh hơn rất nhiều... rất nhanh, sau đó thì bốc khói, giấy in hình như cũng cháy lên... Tiếp đó thì điện thoại… hết cái này lại đến cái khác…”

“Điện thoại và máy tính, ngoài những thứ đó ra thì còn gì nữa không?”

“Hết rồi, còn muốn sao nữa? Thế còn không đủ sao? Đã xong hết thật rồi… tôi cũng xong rồi… chia thay với A Thụy, chịu đựng... chịu đựng những việc này, kết quả… kết quả vẫn… hu hu…”

“Thành thật chia buồn, nhưng chị Kim, xin hãy nhìn về phía trước. Chị vẫn còn vấn đề còn phải giải quyết.”

“Còn gì nữa? Tôi đã thành như vậy rồi… Thi Nguyên còn muốn làm gì nữa? Anh ta vẫn không tha cho tôi sao?”

“Trước mắt còn không xác định được việc này có phải do Thi Nguyên làm hay không.”

“Ngoài anh ta ra thì còn có thể là ai chứ? Còn có ai… Trương Nhậm Đông? Có phải là Trương Nhậm Đông không? Không lẽ là anh ta…”

“Chị Kim, xin chị bình tĩnh, hãy thả lỏng, không nên gượng ép bản thân như vậy. Hiện tại, chị vẫn giữ vững suy nghĩ không cho chúng tôi tiếp xúc với bạn trai cũ của chị sao?”

“A… Thụy? Lẽ nào là… A Thụy? Không thể nào là anh ấy… không thể nào… anh ấy rất tốt…”

Vù vù vù...

“…”

“Chị lại mở điện thoại lên sao?”

“Tôi đã không thể tranh giành với anh ta nữa, sắp bị đuổi cổ đi rồi, không lẽ anh ta muốn ép tôi chết mới can tâm sao?”

Vù vù vù....

“Alo… alô? Cái gì? Tại sao… Ừ, tôi không sao, tôi không sao, thật sự không sao. Tôi biết rồi.”

“Chị Kim, chúng tôi...”

“Thi Nguyên bị người ta tố cáo rồi...”

“Chị nói là…”

“Tôi từng nói rồi, ứng viên cử đi du học, còn vị trí ứng tuyển trong công ty nữa… Anh ta bỏ tiền cho người kia nên người kia mới bỏ cuộc không tham gia ứng tuyển đi du học nữa. Tai nạn giao thông đó là ngoài ý muốn... nhưng sau đó có tuyển thêm hai người, là do anh ta đã mua chuộc HR.”

“Có nghĩa là không hề dùng thủ đoạn kì dị nào.”

“Ừ… không phải anh ta… không phải anh ta… chẳng lẽ là Trương Nhậm Đông? Chắc là Trương Nhậm Đông rồi, tôi thật không ngờ…”

“Chị Kim, tôi cho rằng trước tiên chị không nên giữ quan điểm chủ quan của mình.”

“Mấy anh vẫn còn nghi ngờ A Thụy? Mấy anh cảm thấy là do A Thụy sao?”

“Chúng tôi chỉ là không loại trừ khả năng đó thôi.”

“…”

“Chị Kim, trước đó chúng tôi đã tiếp xúc với Thi Nguyên và Trương Nhậm Đông, hai người đó đều không giống như là có liên quan đến vụ việc này. Nếu chị vẫn kiên trì như vậy thì chúng tôi chỉ có thể tiếp tục tiến hành điều tra sâu hơn nữa. Nhưng như vậy rất tốn thời gian. Nếu suy đoán sai, nếu hai người họ thật sự không liên quan vụ việc thì việc trì hoãn như vậy có thể sẽ gây nguy hiểm đến cho chị.”

“…”

“Chị Kim, chị quyết định như thế nào?”

“Trương Nhậm Đông, chỉ có thể là Trương Nhậm Đông, không thể là A Thụy!”

“Chúng tôi không phải là đơn thuần nghi ngờ bạn trai cũ của chị đã làm việc gì, có thể là người xung quanh anh ta, hoặc là một số việc anh ta vô tình trải qua.”

“…”

“Chị Kim?”

“Tôi biết rồi… Để tôi… để tôi suy nghĩ…”

Ngày 22 tháng 08 năm 2009, nhận được cuộc gọi từ Thi Nguyên. File ghi âm cuộc gọi 05620090822.wav:

“Việc trước đây mấy anh nói, tôi muốn hỏi có tiến triển gì không? Tôi có thể gặp người của Tuệ Nhĩ hoặc HR của FH không? Các anh yên tâm, tôi biết các anh rất tốn công sức trong sự việc lần này, tôi sẽ không để mấy anh chịu thiệt đâu.”

“Anh Thi, chúng tôi đã biết sự việc xảy ra gần đây ở quý công ty.”

“… Đó là... là do Trương Nhậm Đông vu khống tôi. Trước đây các anh nói không sai, chủ nghĩa quan liêu, kỳ thị, phiến diện, nơi này…”

“Người tố cáo anh là Trương Nhậm Đông?”

“Đúng, là anh ta.”

“Vậy đó là thủ đoạn anh ta đối phó với anh. Còn Kim Hải Phong? Có phải anh ta cũng chuẩn bị gì không?”

“Các anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Ha ha, phạm vi nghiệp vụ của công ty chúng tôi rất rộng, ngoài những việc ai cũng biết ra thì... còn những việc khác nữa.”

“Ồ…”

“Anh Thi, lúc nãy anh nói sẽ không để chúng tôi chịu thiệt, nhưng theo như tôi thấy, hiện tại anh không giúp ích được gì cho chúng tôi cả.”

“Tôi biết Trương Nhậm Đông trước đây định đối phó với Kim Hải Phong như thế nào.”

“Ồ?”

“Kim Hải Phong vốn dĩ muốn kết hôn vào năm nay. Đàn bà mà, kết hôn xong rồi thì mang thai, nghỉ thai sản, công ty vốn đã có cái nhìn không tốt về việc này thế nên càng không thể để cô ta thăng chức được. Kim Hải Phong này cũng chơi cứng lắm, dứt khoát chia tay với bạn trai luôn. Tôi không biết Trương Nhậm Đông bây giờ tính làm gì để đối phó với cô ta. Nhưng, cho dù có là gì đi chăng nữa thì cũng không cần thiết nữa rồi, Kim Hải Phong đã tự làm hỏng việc rồi. Ừ, mà cũng có thể chuyện này là do Trương Nhậm Đông làm. Mấy anh có thể nghe ngóng được chuyện của tôi thì cũng có thể nghe ngóng được chuyện của Kim Hải Phong mà, đúng không?”

“Là vì tiết lộ cơ mật công ty.”

“Không sai. Kim Hải Phong xong đời rồi, đừng nói là thăng chức, đến công việc cũng khó mà giữ được.”

“Chuyện hôm đó, anh có thể nói chi tiết hơn không? Kim Hải Phong làm sao tiết lộ cơ mật của công ty được?”

“Máy tính của cô ta đã bị ai đó đụng qua, có thể là mã độc. Người bên hệ thống cũng kiểm tra không ra. Hôm nay, công ty chúng tôi còn mời kỹ sư máy tính đến kiểm tra máy tính trong toàn công ty. Dù cho có dính phải mã độc thì thế nào, sự việc này cũng là bắt nguồn từ Kim Hải Phong mà ra, cô ta không thể thoát được.”

“Anh còn nhớ ra gì nữa không?”

“Hôm đó loạn cả lên, máy tính của Kim Hải Phong gặp vấn đề trước, có máy móc bị hư, còn có cả người bị thương nữa. Mấy việc đó có thể cũng nằm trong một phần kế hoạch của Trương Nhậm Đông, ý đồ gây hỗn loạn, sau đó thừa cơ đưa mã độc vào máy tính của Kim Hải Phong.”

Ngày 23 tháng 08 năm 2009, phân tích file ghi âm. File ghi âm 05620090816.wav:

“… Tôi biết là ai! Tôi biết là ai rồi!!… có bạn trai… Không thể nào là anh ấy… không thể nào… anh ấy rất tốt…”

Click!

“Về cơ bản, chỉ có khúc đầu và cuối là có hai lần âm thanh dòng điện tăng cao, nhất là khi nhắc đến “bạn trai”…”

Click! Click!

“… không thể nào là anh ấy…”

Click!

“...Chúng tôi đã chia tay rồi... anh ấy sẽ không làm như vậy đâu! Mấy anh đừng tìm anh ấy!...”

Click!

“Cả quá trình đều rất hỗn loạn, âm lượng và tần số tạp âm rất loạn, không có quy luật nào cả.”

“Anh thấy thế nào?”

“Tôi thấy sao à, mọi việc đều từ Kim Hải Phong mà ra cả, nói chính xác hơn là cảm xúc của chị ta đã dẫn đến những sự việc này.”