Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 366: Mã số 056 - đồ điện bất thường (2)

“Trước đó, chị không phát hiện có nhiều lịch sử cuộc gọi như thế sao?”

“Không có! Tôi không mở ra xem… Gần đây, tôi quả thực rất bận… mà... mà thật ra thì tuy mấy chuyện này rất kỳ lạ nhưng nó cũng không làm tổn thương đến tôi. Tôi cứ cảm thấy, nó giống như là đang hù dọa tôi vậy, chỉ là muốn dọa tôi thôi. Tôi vẫn luôn nghi ngờ… nghi ngờ rằng có phải là tôi có vấn đề gì không… Tôi chưa đi bệnh viện khám...”

“Chị không có thời gian đi bệnh viện khám sao?”

“Vâng… Bệnh viện đông lắm, lịch hẹn của tôi là đến tuần sau lận. Tôi muốn nhờ các anh điều tra trước xem xem, có được không?”

“Chị có đem theo điện thoại của chị không?”

“Có!”

Sột soạt...

“Là cái này.”

“… Lịch sử cuộc gọi chị xóa hết rồi à?”

“Lúc đó tôi sợ quá...”

“Ừm! Chúng tôi cần đến nhà chị xem tình hình thế nào.”

“Được! Bây giờ cũng được! À mà… điện thoại có vấn đề gì không? Các anh chỉ xem như vậy thôi à…”

“Xem thì không có vấn đề gì cả.”

“Ồ…”

Ngày 11 tháng 08 năm 2009, đến nhà người ủy thác. File ghi âm 056200908111.wav.

“Là căn này.”

Tít ~~~

“Cái khóa điện tử này không xảy ra chuyện gì sao?”

“Hả? Không có. Chưa bị bao giờ…”

“Ừm, vậy chúng ta vào trong thôi.”

“Vâng, mời vào.”

Cạch, cạch…

“Không cần thay giày, cứ thế đi vào trong là được.”

“Ừm.”

Cạch, cạch, cạch, cạch…

“Cái đó sao vậy? Các anh phát hiện ra gì hả?”

“Vẫn chưa. Cầu dao điện đóng rồi phải không?”

“Đúng vậy.”

“Thế làm phiền chị mở cầu dao lên hộ.”

“Hả? Tôi… Tôi…”

“Nếu chị sợ, có thể ra ngoài đợi.”

“Phù… tôi sẽ ra ngoài, cảm ơn các anh… cầu dao bên này.”

“Để tôi.”

“Ừm…”

Cạch, cạch…

Lạch cạch!

Lạch cạch, lạch cạch!

“Đồ điện trong nhà chị đều rút ra hết?”

“Vâng, đều rút cả.”

Cạch, cạch, cạch, cạch…

Két ~~~

Leng keng ~~~

“Những bộ phim hot và mới nhất, tất cả chỉ có tại ITV.”

Bụp!!!

“Trước mắt xem ra không có vấn đề gì cả.”

“Không có gì? Mấy anh chắc chắn sao? Nhưng tôi hay gặp…”

Keng ~~~ Vù vù vù…

“Á! Đến rồi! Anh xem, lò vi sóng tự mở kìa!”

Cạch!

Sột soạt ~~~

“Sao rồi, Sếp?”

“Không cảm thấy có âm khí. Căn phòng này rất sạch sẽ, không có ma.”

“Không phải ma vậy thì là gì? Mấy anh cũng tận mắt thấy rồi đó!”

Tách tách tách

Tạch tạch tạch tạch!

“Khóa… khóa cửa…”

Cạch! Cạch!

Tách ~~~

“Quả nhiên là… quả nhiên là...”

“Chị Kim, xin chị hãy bình tĩnh.”

Cạch! Cạch! Cạch!

“Chuyện gì vậy? Mấy người làm gì mà ồn vậy?”

“Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi.”

“Trời ạ, lại là cái cô này à.”

“Tôi…”

“Xin chào anh, anh biết chuyện xảy ra ở nhà chị Kim sao?”

“Sao không biết được? Tối nào cũng ồn ào muốn chết. Cô không ngủ nhưng chúng tôi phải ngủ, sáng hôm sau còn phải đi làm nữa!”

“Không phải, tôi…”

“Buổi tối anh nghe được những gì?”

“Hả?”

“Thật ra thì, chị Kim cứ đến tối là luôn nghe được một số tiếng động. Chúng tôi được chị ấy mời đến để điều tra vụ này.”

“Gì chứ? Mấy anh rốt cuộc đang làm gì?”

“Anh bạn, có tiện kể cho chúng tôi nghe những gì anh nghe được vào buổi tối không? Anh hút thuốc không?”

“Không hút.”

“Ồ… Tôi thấy trần nhà bếp và nhà vệ sinh khác với ở trong phòng ngủ. Ống dẫn ở trên hả?”

“Ừ, là ống dẫn. Mấy anh muốn hỏi cái gì?”

“Chỉ muốn hỏi anh là buổi tối nghe được gì thôi. Có thể trong đường ống dẫn có chuột nên mới xảy ra những tiếng động như vậy.”

“Gì mà có chuột chứ, không phải do người phụ nữ này làm sao? Cho tôi xin đó, mấy đồ điện trong nhà đã đem đi kiểm tra hết chưa? Có vấn đề thì đem sửa đi! Quần áo trên người cô xịn như thế mà không bỏ chút tiền ra sửa được sao?”

“Anh nghe được tiếng đồ điện chạy sao?”

“Đúng vậy. Tối hôm trước thì là máy lau nhà đụng cửa, dọa chúng tôi xém tí nữa là gọi cảnh sát rồi. Còn cả cái máy giặt của cô nữa, tiếng lớn như mổ bò nghe tiếng thôi cũng biết là linh kiện có vấn đề rồi. Cô mau đem nó đi sửa đi!”

“Máy giặt? Máy giặt cũng có vấn đề sao?”

“Tôi không nhớ… Có bị rỉ nước nhưng không có gì...”

“Rỉ nước mà không có gì? Nó nổ thì mới có vấn đề hả?”

“Không phải, ý tôi không phải vậy…”

“Anh nghe thấy tiếng máy giặt là khi nào?”

“… Tôi nói này, mấy anh tính làm gì? Người phụ nữ này mất trí hay là tinh thần có vấn đề?”

“Không phải! Tôi không bị gì hết!”

“Anh có tiện nói chuyện chút không? Chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi, anh xem thế nào...”

“Hừ! Cái này không cần đi...”

“Chúng tôi sẽ hỏi những câu rất chi tiết và khá là nhỏ nhặt, sẽ tốn không ít thời gian của anh. Lúc anh trả lời, xin hãy nghĩ kĩ lại một xíu, xác nhận kĩ rồi mới nói có được không?”

“… Được rồi! Vào nhà cô ta nói hả?”

“Có thể qua nhà anh nói không? Hai căn hộ có hình dáng và bố cục giống nhau phải không?”

“Ừ, nhà bên dãy này đều như nhau. Mấy anh vào đi.”

“Làm phiền anh quá.”



“Ngồi đi. Mấy anh muốn hỏi gì? Hỏi mấy thứ tiếng tôi nghe được ở phòng bên cạnh hả?”

“Đúng vậy.”

“Việc này thì, những tiếng tôi nghe được rất là nhiều. Tôi làm theo ca, có hôm tối về rất trễ.”

“Tiếng lần đầu tiên anh nghe được là tiếng gì?”

“Tiếng máy hút mùi.”

“Bên này nghe được tiếng của máy hút mùi của nhà bên cạnh luôn á?”

“Ừ. Tiếng to lắm. Buổi tối hơn một giờ thì phải, mở được một lúc rồi đóng lại ngay. Tôi còn tưởng là cô ta bấm nhầm, nhưng mấy phút sau nó lại vang lên. Cứ như vậy bật tắt cả nửa tiếng đồng hồ, thời gian mỗi lần kéo dài không lâu lắm. Tôi cũng phải đến lúc cuối mới nhận ra đó là tiếng của máy hút mùi.”

“Anh không qua nhắc chị Kim sao?”

“Không. Dù sao nó cũng không phải thường xuyên. Với lại lúc đó là lần đầu tiên, tuy là trong lòng tôi cũng tức tối lắm nhưng mà vẫn nhịn. Mỗi lần như vậy tôi cũng nghĩ là lần này chắc lần cuối rồi, có lẽ là dừng rồi nhưng mà... sau đó lại tiếp tục. Phiền lắm, nhưng cũng không có gì, có thể nhịn được. Sau đó mới là không thể nhịn được nữa, cái lần cái máy lau nhà đó, nó đụng vào cửa như thế cả tiếng đồng hồ. Cũng không phải chỉ đụng cửa thôi đâu, lúc đầu là đụng vào phải chỗ khác cơ, tiếng phát ra ầm ầm. Tôi lúc đó còn nghĩ nửa đêm khuya khoắt vậy rồi mà cô ta còn làm cái trò gì cơ. Sau đó tiếng động càng ngày càng lớn và nghe rõ ra là tiếng đụng vào cửa. Tôi tưởng là cô ta xảy ra chuyện, kẻ trộm vào nhà nổi yêu râu xanh hay gì gì đó, vì vậy liền chạy qua gõ cửa gọi, mấy người khác cũng đến, chỉ có mình cô ta là không có phản ứng gì, nhưng tiếng đụng cửa vẫn còn. Chúng tôi có người đi tìm bảo vệ đến, có người thì muốn báo cảnh sát. Nếu không phải sóng ở đây không tốt thì lúc đó cảnh sát cũng đã được gọi đến rồi.”

“Sóng ở đây không tốt sao?”

“Sóng ở hành lang không tốt. Những phòng ở hướng bắc sóng cũng không tốt. Phía trước tòa nhà của chúng tôi bị khu nhà mười mấy tầng kia chắn hết nên sóng mới yếu như thế.”

“Ồ. Vậy hôm đó anh gọi cửa trong thời gian rất lâu sao?”

“Ừ. Khá lâu.”

“Còn chị Kim?”

“Tôi không nhớ nữa… Tôi bị tiếng ồn đánh thức thì đã thấy cái máy lau nhà đang đụng vào cửa…Tôi bị dọa khiếp vía…”

“Cái đó có gì đáng sợ chứ?”

“…”

“Còn máy hút mùi thì sao? Chị Kim có ấn tượng gì không?”

“Không có.”

“Haiz, cô thật là! Thôi bỏ đi…”

“Anh còn nghe được tiếng gì khác không?”

“Còn có máy giặt nữa, ồn muốn chết, cứ như máy giặt cổ lỗ sĩ mười năm về trước vậy.”

“Chị Kim?”

“Thật sự là tôi không cảm thấy… Tôi không phát hiện máy giặt có vấn đề…”

“Hơ hơ, cô không phát hiện máy giặt có vấn đề, vậy cô cũng không phát hiện tivi nhà cô có vấn đề luôn hả?”

“Hả?”

“Nửa đêm nửa hôm tiếng tivi mở oang oang, có mỗi loại quảng cáo “chỉ có 998 đồng” phát đi phát lại tôi nghe đến tận sáng luôn! Thật là… haizz”

“Tôi thật sự không biết, tôi không phát hiện ra… buổi tối… buổi tối tivi có mở sao?”

“Chuyện đó xảy ra lúc nào vậy?”

“Gần đây thì không có, là chuyện trước đây. Gần đây thì là tiếng nhạc không thôi. Điện thoại cô để nhạc chuông báo thức phải không? Réo từ ba giờ đến năm giờ sáng luôn!”

“Báo thức… của tôi? Sao có thể…”

Rẹt rẹt… Xoảng.

“Hả! Báo thức, báo thức… chỉ đặt lúc sáu giờ sáng thôi, tôi… tôi không không có dậy sớm vậy… anh xem.”

“Xì! Cô đã xóa nó rồi phải không?”

“Là tiếng nhạc gì vậy?”

“Tiếng nhạc cổ điển, nhạc giao hưởng thì phải. Tôi không rõ lắm.”

“Chị Kim, trong điện thoại chị có loại nhạc đó không?”

“…”

“Chị Kim?”

Tiếng nhạc vang lên…

“Chính là nó!”

“Đây là... là bài nhạc đầu tiên trong list nhạc của tôi…”

“Cô đi ngủ nghe nhạc cũng vặn nhỏ một chút được không?”

“Không, tôi không có… thực sự tôi không có… tôi… tôi không biết…”