Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 351: Mã số 068 - mèo đen đoạt mệnh (6)

Đoạn video clip vẫn chưa kết thúc, ống kính máy quay bắt đầu dịch chuyển.

Cảnh quay hành vi tự sát của người lái xe mô tô không bị cắt ghép, chỉnh sửa gì cả. Thế nhưng sau khi xảy ra tai nạn giao thông, ống kính máy quay đột nhiên dịch chuyển, nhưng không phải hướng về phía người lái xe mô tô đang nằm trên đường nữa, mà quay đến một cái bóng nho nhỏ bên đường.

Cảnh quay bị phóng to ra nên khá mờ và nhoè, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra được, cái bóng nho nhỏ đó là của một con động vật nhỏ lông đen. Chắc nó đang nhìn về phía cái xác của người lái xe mô tô lúc nãy. Nó đứng đó một lúc lâu rồi mới chạy đi, chui vào trong dải cây xanh bên đường, không còn thấy bóng dáng nữa.

Ngày 14 tháng 12 năm 2010, nhận được cuộc gọi từ Triệu Giai Âm. Kèm file ghi âm cuộc gọi 201012142119.mp3.

“Alô, bà Triệu phải không?”

“Các cậu mau đến đây đi. Các cậu mau chóng đến đây đi.”

“Á... Á... Á... Á... Á...”

“Cút ra khỏi đây. Con tiện nhân này, mày cút ra khỏi đây ngay.”

“Thằng súc sinh này, để coi mày chạy đi đâu được.”

“Bà Triệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cầu xin các cậu, các cậu hãy mau đến đây đi. Mau lên... Á... Á...”

“Meo...”

Rầm...

Ngày 14 tháng 12 năm 2010, đến nơi ở của Triệu Giai Âm. Kèm file ghi âm 06820101214.wav.

Ding dong...

Rầm rầm rầm... Cạch...

“Cứu với! Cứu tôi với!”

“Chào bà Triệu.”

“Á! Rời khỏi đó rồi... Phù... Tôi đã chạy được ra khỏi đó rồi... Ha ha! Há há há!”

“Á... Á... Á... Á...”

Cốp...

“Ai da...”

“Biến mất rồi, phù... Bọn họ... Bọn họ chạy rồi sao?”

“Phù... Phù...”

“Mấy người không sao chứ?”

“Hức... Hức hức... Hu hu... Phù... Hu hu...”

“Hu... Phi Phi, con không sao chứ?”

“Đừng có đụng vào con... Mẹ đừng chạm vào người con! Đều do mẹ cả, những chuyện này đều do mẹ gây ra cả.”

“Phi Phi...”

“Là do mẹ nghĩ ra, đều là do mẹ cả...”

Bốp!

“Mẹ tát con? Mẹ tát con? Bà nội, bà xem mẹ kìa...”

“Đủ rồi. Con mau im miệng cho ta.”

“Bà nội... Bà nội...”

“Cút hết vào đây cho ta.”

“Có ma... Ông nội, trong nhà có ma...”

“Người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp cũng đã đến đây rồi, con còn sợ gì chứ? Mời ba người vào nhà, để cho các cô cậu chê cười rồi.”

Cộp... Cộp... Cộp...

Cạch...

“Đừng... Đừng đóng cửa lại...”

“Mau ngồi xuống. Im miệng lại.”

“Con...”

“Mời ba người ngồi.”

“Cho hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi bị ma ám rồi. Chính là con ma họ Mã kia kìa.”

“Ta kêu con câm miệng lại, con không có nghe sao?”

“Ông nội... Hức hức...”

“Để tôi nói. Vào lúc tối thì chúng tôi lại nhìn thấy con mèo đen kia. Cũng không biết nó đi vào nhà bằng đường nào nữa, chúng tôi phát hiện nó đang ngồi trên bàn trà. Tôi đang định bước đến để đuổi con mèo kia đi thì đột nhiên Phi Phi thét lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Phi Phi đang nằm trên đất, cô Mã Linh Lan kia đang đứng gần đấy. Ba người họ bị dọa xanh mặt, Giai Âm gọi điện thoại cho các cậu, còn bà già nhà tôi thì ôm chặt Phi Phi. Tôi cảm thấy chuyện này vẫn là do con mèo đen kia gây ra, nhất định phải bắt được nó. Thế nhưng nó rất linh hoạt, nhanh nhẹn, tôi cũng đã già rồi nên không tài nào bắt được. Khi ba người họ định chạy ra khỏi nhà thì lại phát hiện cửa và cửa sổ trong nhà đều không mở được. Mãi cho đến khi ba người đến đây và nhấn chuông cửa, cửa nhà mới vặn mở được.”

“Hức hức hức...”

“Tình cảnh lúc đó thật sự rất đáng sợ... Mã Linh Lan kia xém chút nữa đã bóp chết Phi Phi rồi...”

“Hu hu...”

“Câm miệng.”

“Hức... Hức... Hức...”

“À, thì ra là vậy.”

“Ba người có cách gì để giải quyết chuyện này không?”

“Khi chúng tôi làm việc thì luôn hy vọng có thể nhận được sự tin tưởng và thái độ hợp tác của người uỷ thác. Nếu như ông bà có chuyện giấu diếm chúng tôi, e rằng chúng tôi khó có thể giúp được.”

“Ý các cậu là sao chứ? Chúng tôi chỉ nhờ các cậu giết con mèo đen kia và còn cả Mã Linh Lan nữa. Ba người còn muốn chúng tôi hợp tác như thế nào chứ?”

“Trước tiên, chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi mấy người. Sử Khắc Nam, Lý Nhược Cầm, Sử Phi Anh, Sử Quyên, Đường Vũ, Đường Hiểu Kỳ, Mã Linh Lan và còn cả Sử Cường nữa, nguyên nhân tử vong của họ là gì?”

“Các cậu có ý gì?”

“Bây giờ chúng tôi đã có thể chắc chắn được một điều rằng, cô Mã Linh Lan là bị cô Sử Phi Phi sát hại. Nếu không thì tại sao cô ấy lại biến thành ma và bám theo cô Sử Phi Phi chứ?”

“Không phải, mọi chuyện không phải vậy đâu!”

“Cô Sử Phi Phi, cô không cần phải vội vàng phủ nhận như vậy đâu. Chúng tôi còn thấy cô Mã Linh Lan đang đứng bên cạnh cô kìa.”

“Á... Á... Á... Á...”

“Đủ rồi!”

“Ông Sử, không biết ông có đồng ý hợp tác điều tra với chúng tôi không?”

“Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Cha, con cũng không biết xảy ra chuyện gì. Con thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Đầu tiên là A Cường bị như vậy, sau đó lại là... A Cường có nói là do con yêu quái gây ra, lúc ban đầu con cũng không tin có chuyện này đâu. Cha biết chuyện này mà, cha và mẹ đều biết chuyện này, A Cường cảm thấy vậy và cũng rất nghiêm túc giải quyết. Lúc đó tụi con đã chiều theo ý của anh ấy, mời một vị cao nhân đến làm phép, sau đó lại mời họ đến điều tra, những chuyện này đều giao cho A Cường quyết định. Trước đó tụi con... Tụi con chưa từng nhìn thấy con mèo đen kia. Phi Phi tuyệt đối sẽ không giết người đâu, con cũng sẽ không giết người đâu. Trong số những người đó, có những người là người quen trong nhà, có những người là người lạ, con giết bọn họ để làm gì chứ?”

“Hức...”

“Đúng vậy, ông à. Ông chỉ vì một vài lời nói bậy của người ngoài liền...”

“Chính miệng ông Sử Cường đã thừa nhận với chúng tôi, Lý Nhược Cầm là người tình của ông ấy, Sử Phi Anh là con trai của hai người họ.”

“Cái gì cơ? Đứa trẻ đó là cháu tôi sao? Cháu ruột của tôi sao?”

“Đúng vậy. Ngoài ra, cô Mã Linh Lan và ông Sử Cường có mối quan hệ nam nữ bất chính.”

“...”

“Chúng tôi còn điều tra được cô Lý Nhược Cầm từng đem tiền của công ty chuyển vào tài khoản của bản thân và của cô Sử Quyên. Bà Triệu đều biết những chuyện này đúng không? Bà cũng đã từng điều tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của ông Sử Cường và còn điều tra cả sổ sách của công ty nữa.”

“Cô biết những chuyện này sao? Cô đã biết Bối Bối là cháu ruột của ta sao? Cô thật độc ác! Cô lại dám dìm chết cháu ruột tôi!”

“Con quả thật đã điều tra được A Cường có người tình ở bên ngoài, cũng điều tra được những chuyện của Lý Nhược Cầm. Lúc đầu, Lý Nhược Cầm được chị Hai giới thiệu vào làm. Trong quá trình đi làm ở công ty, cô ta đã làm những gì, con ít nhiều cũng sẽ phát giác được. Con đã điều tra hết rồi, chỉ định đem chuyện này nói với A Cường. Nếu như A Cường bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc, vậy thì vì lợi ích của hai mẹ con con, con chỉ đành báo cảnh sát, bắt cô ta trả lại hết số tiền đó. Mẹ nói con giết người sao? Thật là nực cười. Sao con lại phải đi giết người chứ? Những chuyện này đều là do con yêu quái đó gây ra cả. Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được chứ, cái chết của họ đều giống y chang như cách A Cường giết con mèo kia vậy?”

“Vì A Cường đã nói hết cho cô biết! Cô đừng có chối nữa. A Cường kể hết cho cô nghe về chuyện con mèo đen kia, cách nó giết mèo, sau đó thì cố tình...”

“Mẹ, lúc chị Hai gặp tai nạn, mẹ cũng có mặt ở hiện trường mà. Mẹ ngồi ở dãy ghế sau, ngồi kế bên chị Hai. Chị ấy chết như thế nào, chẳng lẽ mẹ không rõ sao? Chuyện đó do con gây ra sao?”

“Đó... Lần đó... Lần đó...”

“Nếu như các người không có cách gì để đối phó với con mèo đen kia thì thôi vậy. Chúng tôi sẽ tìm người khác. Các người đừng có vì mình bất lực, không tiêu diệt được con mèo đen kia lại quay sang vu oan cho chúng tôi. Chúng tôi không giết họ.”

“Nếu là vậy thì chúng tôi về vậy.”

“Khoan... Đợi đã!”

“Phi Phi!”

“Con không muốn chết! Con không muốn chết đâu mẹ. Mẹ! Mã Linh Lan đang muốn giết chết con kìa!”

“Mẹ đã nói rồi, sẽ tìm người khác...”

“Vậy thì phải đợi đến lúc nào chứ? Cái vị cao nhân lần trước cũng đã bị thiêu chết rồi. Những người mà mẹ tìm đến có chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này không?”

“Phi Phi!”

“Các anh mau cứu em đi! Em sẽ nói hết cho các anh biết! Em sẽ nói hết đầu đuôi câu chuyện cho các anh biết. Đều do hai người họ giết cả, là do họ giết cả. Những người đó đều bị bọn họ giết hại.”

“Cái đứa con ngu ngốc này, con đang nói bậy gì đó?”

“Con không có nói bậy. Sử Khắc Nam là một tên biến thái, ông ta là kẻ bệnh hoạn. Sau khi ông ta đến nhà này liền động tay động chân chạm vào người em. Ông ta còn dám chụp lén em, còn uy hiếp em nữa... Em kể cho mẹ em, bà ấy liền...”

“Phi Phi!”

“A... Mẹ buông con ra. Những chuyện này đều do mẹ gây ra cả. Mẹ trả tiền thuê người khác làm. Còn có Lý Nhược Cầm, chú và anh trai, đều là do mẹ tìm người giết họ. Bà nội cũng biết chuyện này! Mẹ nói với bà nội về chuyện Lý Nhược Cầm và bác lấy tiền của công ty, sau đó bà nội cũng đồng ý! Là hai người đã giết bọn họ!”

“Vậy còn cái chết của ông Sử Cường và cô Mã Linh Lan thì sao?”