Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 349: Mã số 068 - mèo đen đoạt mệnh (4)

“Con biết rồi cha... còn tưởng rằng là do mèo hoang bên ngoài kêu không ngừng...”

Click!

“Khi cô nhóc này nói chuyện, tôi vẫn luôn nghe được âm thanh, là tiếng khóc, lại còn là tiếng khóc của một đứa con nít nữa. Cái này hình như không liên quan gì đến con mèo mà chúng ta cần tìm lần này đúng không?”

“Ừ. Hơi thở của những người trong nhà này rất loạn. Nguyên nhân tạo thành âm khí cũng khá phức tạp, rất khó để có thể phân biệt được luồng âm khí đó đến từ con mèo đen kia hay là từ một thứ khác.”

“Ngoại trừ cô bé Sử Phi Phi này ra, những người khác thì sao?”

“Những người khác cũng gần giống vậy.”

Click! Click!

“Nếu anh ấy muốn yên tâm, tốn thêm chút tiền cũng không sao cả. Nhưng lần trước đã mời một vị cao nhân đến trừ ma…”

Click!

“Bên này có tiếng hét của phụ nữ, nhưng không rõ lắm.”

Click! Click!

“Các cậu giúp tôi xem thử xem có thể giải quyết ổn thoả chuyện này không?...”

Click!

“Đây là giọng nói của cha Sử Cường sao?”

“Đúng vậy.”

“Trên người ông ta cũng có chút âm thanh, nhưng rất nhỏ, tôi nghe không rõ. Khi ấy người ngồi bên cạnh ông ta là ai?”

“Ngồi bên trái là vợ của ông ta, mẹ của Sử Cường, còn phía bên phải thì không có ai ngồi cả.”

“Vậy thì đúng rồi. Tôi có nghe được ở phía bên trái ông ta có một giọng nói rất vang, cảm giác như là giọng của một người phụ nữ. Nhưng mà có vẻ như ý thức của người phụ nữ kia khá hỗn loạn, cũng giống như đoạn ghi âm của vợ Sử Cường, giọng nói này không có rõ ràng lắm.”

“Là cùng một người phụ nữ sao?”

“Sếp, anh đang nghi ngờ mẹ chồng nàng dâu họ...”

“Cũng không thể loại bỏ khả năng này.”

“Vậy thì không phải là do con mèo yêu kia làm đúng không?”

“Cũng chưa chắc, rất có thể là do con mèo đen kia đã mê hoặc tâm trí của họ. Tính đến thời điểm bây giờ, chúng ta vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy con mèo kia lần nào cả.”

“Chắc nó đang cố tình trốn tránh chúng ta đó mà.”

“Có lẽ.”

“Sao rồi Ma Cô? Có phải là cùng một người phụ nữ không?”

“Ừ...”

Click! Click!

“... Tôi có đi báo trước với hàng xóm xung quanh, xin lỗi họ trước...”

Click! Click!

“... không thể để con trai tôi cứ mãi lo lắng như vậy được, cả nhà chúng tôi cũng sẽ lo lắng theo...”

Click!

“Tôi vẫn không thể chắc chắn được. Âm thanh này quá mơ hồ. Chắc chắn còn chưa thành ma, cũng không thể biến thành ma được.”

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ điều tra người nhà họ Sử?”

“Cứ từ phương hướng này điều tra đi. Nam Cung, chuyện này giao cho cậu điều tra.”

“Được.”

Ngày 7 tháng 12 năm 2010, đi ra ngoài cùng với người uỷ thác, trên đường không phát hiện con mèo đen kia.

Ngày 8 tháng 12 năm 2010, đi ra ngoài cùng với người uỷ thác, trên đường không phát hiện con mèo đen kia.

Ngày 9 tháng 12 năm 2010, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. Kèm file ghi âm cuộc gọi 201012090951.mp3.

“Alo, chào ông Sử…”

“Cô ấy chết rồi, Lan Lan chết rồi!”

“Là cô Mã Linh Lan đã qua đời rồi sao?”

“Đúng vậy, ngoại trừ cô ấy ra còn có thể là ai nữa chứ! Con yêu quái đó ngày càng tham lam! Con gái tôi xém tí nữa cũng mất mạng luôn rồi.”

“Cô Sử Phi Phi cũng có mặt ở hiện trường vào lúc đó sao?”

“Đúng vậy... Nó xém chút nữa là đã...”

“Chồng ơi, bọn họ đến chưa vậy?”

“À, anh đang gọi điện thoại, đang định gọi bọn họ đến đây này.”

“Gọi bọn họ đến đây để làm gì chứ? Bọn họ không giải quyết được gì cả! Con xém chút nữa đã mất mạng rồi.”

“Không sao rồi, Phi Phi. Mọi chuyện ổn cả rồi…”

“Bây giờ chúng tôi đều đang ở cục cảnh sát, các cậu cũng mau đến đây đi. Còn chuyện của Lan Lan, các cậu đừng nói với người nhà của tôi, bọn họ không biết...”

“Được thôi.”

Ngày 9 tháng 12 năm 2010, đến cục cảnh sát. Kèm file ghi âm 06820101209.wav.

“Chào ông Sử, bên phía cảnh sát điều tra sao rồi?”

“Còn có thể sao nữa chứ? Con mèo đen kia là một con yêu quái, bọn họ làm sao có thể điều tra ra được gì?”

“Chào các anh, các anh là nhân chứng mà ông Sử mời đến đúng không?”

“Nhân chứng sao? Ông Sử, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

“Bên phía cảnh sát họ không chịu tin là do yêu quái gây ra, bây giờ Phi Phi đang bị giam lại. Không phải các cậu hành nghề này sao, vậy thì các cậu hãy nói rõ ràng với họ đi.”

“Tôi vẫn chưa biết rõ, hiện trường lúc đó là như thế nào vậy?”

“Lúc xảy ra chuyện thì cô Mã Linh Lan và cô Sử Phi Phi đang đi trên cầu thang trong toà nhà dạy học. Hai người họ đi học trễ nên lúc đó trên cầu thang không có người nào khác cả, chỉ có hai người họ thôi. Theo như những gì cô Sử Phi Phi khai thì khi họ đang đi lên cầu thang thì bỗng phát hiện có một con mèo đang nằm trên chỗ tay vịn cầu thang, dọa sợ nạn nhân là Mã Linh Lan. Nạn nhân vì bước hụt chân mà té xuống cầu thang, hậu quả là té gãy cổ và chết ngay tại chỗ. Cô Sử Phi Phi và người nhà của cô ấy đều nói là do ma quỷ gây ra, con mèo kia là yêu quái. Trong mấy tháng gần đây, gia đình họ cũng đã xảy ra nhiều vụ án mạng kì lạ, bọn họ đều nói là có liên quan đến con mèo kia. Gần đây họ có mời các anh về giúp họ giải quyết chuyện này... Là Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Bọn họ đã bỏ tiền mời các anh điều tra chuyện này, các anh có thể đưa ra chứng cứ chứng minh sự tồn tại của con mèo kia.”

“Các cậu hãy mau chứng minh cho họ thấy đi!”

“Tôi không hiểu ý của ông lắm, ông Sử à!”

“Sao cơ?”

“Từ lúc nhận vụ uỷ thác này đến giờ, chúng tôi chưa từng tận mắt chứng kiến con mèo đen kia. Và đương nhiên, chúng tôi đều đồng ý với quan điểm của ông. Ông quả thật đã gặp phải một số hiện tượng quái dị nào đó. Nhưng trong vụ việc lần này, chúng tôi không thể đứng ra đảm bảo hay chứng minh gì cả.”

“Cậu...”

“Trong nhà trường không lắp đặt camera giám sát sao?”

“Ngay chỗ cầu thang lên xuống không lắp camera giám sát.”

“Ừm. Vậy thì bây giờ bên phía cảnh sát đang nghi ngờ cái chết của Mã Linh Lan có liên quan đến Sử Phi Phi sao?”

“Đừng có nói đùa nữa. Phi Phi làm sao có thể là kẻ giết người được chứ?”

Cạch...

“Chồng ơi, kết quả sao rồi? Bọn họ đã chịu thả Phi Phi ra chưa?”

“Nếu các cậu không làm được, tôi sẽ tìm người khác! Các cậu không chứng minh được thì chắc chắn những người khác có thể chứng minh!”

“Ha ha...”

“Cậu cười cái gì cơ?”

“Ông Sử, có thể để cảnh sát chúng tôi nói chuyện riêng với họ một lát được không?”

“Các anh muốn hỏi bọn họ cái gì chứ? À tôi biết rồi, có phải các cậu là băng nhóm lừa đảo gì đúng không? Trước đó các cậu đã bị báo cáo đúng không? Các cậu... Các cậu đang xem cái gì đấy?”

“Ông Sử, ông chắc chắn là không muốn biết đâu.”

“Đủ rồi. Nếu như các cậu không thể chứng minh thì thôi vậy. Hừ... Anh cảnh sát à, tôi biết chuyện này rất khó tin. Nhưng dạo gần đây, gia đình chúng tôi thường xuyên xảy ra những chuyện quái lạ, đã phải chịu rất nhiều nỗi mất mát... Phi Phi là một đứa con gái ngoan hiền, từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện xấu gì cả, cũng không có lí do để nó giết hại bạn cùng phòng với nó. Các anh không thể vô duyên vô cớ nhốt con gái tôi được...”

“Bà Sử, chúng tôi chỉ đang tiến hành theo trình tự điều tra thôi. Nhân chứng duy nhất có mặt tại hiện trường chính là con gái của bà. Chúng tôi chắc chắn phải điều tra rõ ràng chuyện này. Tiểu Đồng, cậu hãy dẫn ông Sử và bà Sử vào phòng nghỉ ngơi một lát trước đi... Còn ba vị thì mời theo chúng tôi.”

“Đợi đã! Các anh...”

“Ông Sử, bà Sử, hai người cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây trước đi.”

“Chúng tôi muốn mời luật sư. Chồng ơi, anh...”

...

Cộp... Cộp... Cộp... Cộp...

Cạch... Cạch...

“Mời ba vị ngồi.”

“Cám ơn.”

Xoạt...

Lạch cạch... Lạch cạch...

“À, bây giờ chúng tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi các anh.”

“Anh cứ hỏi đi.”

“Chuyện này có liên quan đến nghề nghiệp của các anh, tôi cũng không có thành kiến gì cả, vả lại điều này cũng không thuộc quyền quản lí của chúng tôi. Điều chúng tôi muốn hỏi là, sau khi các anh tiếp xúc với Sử Cường có phát hiện được gì khác thường không? Biểu hiện của ông ta như thế nào?”

“Các anh đang nghi ngờ Sử Cường có vấn đề về thần kinh, từ đó ảnh hưởng đến người nhà của ông ta, khiến cho bọn họ bị truyền nhiễm những ý nghĩ đó sao?”

“Mọi chuyện là như vậy này. Nói thật lòng thì vụ án của Mã Linh Lan, chúng tôi không phát hiện được chứng cứ gì cả, cuộc điều tra cũng sắp xong xuôi hết rồi. Tiếp theo đây chúng tôi sẽ cho cô Sử Phi Phi tiến hành kiểm tra về thần kinh, có lẽ cũng nên kiểm tra cả người nhà của cô ấy nữa. Chúng tôi cũng không ép buộc người nhà cô ấy phải kiểm tra. Các anh được họ mời đến, nếu như có thể khuyên họ tiến hành kiểm tra, ừ thì... Đây cũng xem như là tích công đức đúng không?”

“Có thể cho tôi biết nguyên nhân khiến các anh nghi ngờ Sử Phi Phi và người nhà của cô ấy không?”

“Đó là do biểu hiện của bọn họ có chút kì lạ, đặc biệt là Sử Phi Phi và mẹ cô ấy. Đây chắc được xem là trực giác của một người cảnh sát chăng.”

“Thì ra là thế.”

“Vậy các anh...”

“Mã Linh Lan và Sử Phi Phi là bạn cùng lớp sao?”

“Hả? À, đúng vậy, vả lại hai người còn là bạn cùng phòng nữa. Lúc nãy tôi có nói đến...”

“Chúng tôi cho rằng họ không hề mắc chứng bệnh gì về thần kinh dẫn đến gặp phải ảo giác đâu.”

“Hả...”

“Lúc nãy đã nói qua rồi, quả thật Sử Cường có gặp phải...”

“Á... Á... Á... Á... Á... Á...”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cạch... Cạch...

Cộp cộp cộp...

“Con mèo đen kia kìa! Chính là con mèo đen kia.”

“Đang ồn ào cái gì vậy? Hả? Cái thứ đó là...”

“Meo...”

“Bắt lấy nó đi! Các cậu hãy mau bắt lấy nó đi. Các cậu đứng sững người ra đó làm gì chứ? Tôi mời các cậu đến là để các cậu tiêu diệt nó mà!”