Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 222: Hai đoạn giấc mơ

Tôi đứng trước bãi rác cố gắng nhớ lại.

Trước khi hai cha con họ quyết định “tổng vệ sinh”, thì chắc chắn là họ không nhìn thấy ma nữ và đống xác chết kia, nhưng họ lại có thể đụng chạm, tiếp xúc với của chúng. Mà khi cậu thanh niên đưa ra ý kiến tổng vệ sinh, thì dường như họ có thể nhìn thấy được chúng, mặt không biến sắc khi nhét những xác chết kinh dị kia vào trong túi đựng rác. Lại nghĩ tới việc họ không nhìn thấy những xác chết trong thang máy, lúc dọn dẹp xác chết thì không có chút biểu hiện khác thường nào, giống như bị ma quỷ che mắt, không hề biết bản thân đang làm gì.

Chuyện này khiến tôi nhớ tới người bị Tiêu Thiên Tứ khống chế. Những người đó không có hành động gì với hồn ma và những thi thể không nhìn thấy được. Nhưng hành vi của họ rất tự nhiên, giống hệt như hai cha con nhà này. Trong phút chốc, người yêu phản bội, cha con tàn sát lẫn nhau, vô duyên vô cớ ra sức giúp đỡ người lạ. Hai chuyện đều giống nhau ở điểm này.

Tôi động não, vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra vụ việc “Lời mời của người chết” do văn phòng Thanh Diệp xử lý, con ma Đường Mỹ Mỹ mạo danh là người ủy thác - Giản Hà. Chồng sắp cưới của Giản Hà không phát hiện ra điều gì khi con ma này ở bên cạnh anh ta.

Là bởi vì tất cả ma quỷ đều có khả năng này, hay là do nguyên nhân khác?

Nhưng cho dù tất cả ma quỷ đều có khả năng khiến người ta sinh ra ảo giác và khống chế tâm trí của đối phương. Không lý nào con ma nữ này lại điều khiển chồng và con trai mình đem mình vứt ra ngoài như vứt rác đâu đúng không?

Tôi nhìn đống túi đựng rác chất thành một đồi núi nhỏ kia. Ma nữ đang ở trong đống rác đó, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Hàng ngày, khoảng 5 giờ sáng đều có xe vệ sinh môi trường tới bãi rác này để kéo rác đi.

Tôi đành phải chờ suốt cả đêm, đợi cho đến khi trời sáng, đi theo xe vệ sinh môi trường đến bãi xử lý rác thải.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe chở rác, lại còn ngồi trên nóc xe nữa, phải bịt mũi suốt chặng đường, vô cùng khổ sở. Do đây là loại xe rác đời cũ, không có nắp đậy, nên mùi hôi phát tán khắp dọc đường, tôi đi theo xe suốt chặng đường, cảm giác phê phê đó, thôi khỏi phải nói nữa.

Đến bãi xử lý rác thải, nhìn xe vệ sinh môi trường đổ rác xuống, dựa vào linh cảm, tôi biết được ma nữ ở trong túi rác nào.

Bãi rác này xử lý rác bằng hình thức thiêu hủy và chôn lấp rác thải, cũng không hề tiến hành phân loại rác. Tôi thấy không quen với việc này lắm.

Thành phố Dân Khánh đã nghiêm chỉnh thực hiện việc phân loại rác cả năm nay rồi, các nhà máy xử lý rác thải ở vùng ngoại thành cũng hoạt động rất khoa học và bảo vệ môi trường, chúng được xây dựng giống như nhà máy tự động với quy mô lớn hiện đại hóa. Tôi sinh sống ở thành phố Dân Khánh từ nhỏ, trước đây có thấy loại xe chở rác này ở thành phố nhưng sau khi lớn lên thì không thấy nữa. Bãi rác như thế này chỉ thấy ở trong phim ảnh mà thôi.

Chuyện này khiến tôi rất thất vọng.

Nếu làm theo cách của thành phố Dân Khánh thì không biết lúc máy móc tự động xé những túi đựng rác kia ra, rồi tiến hành soi quét, thì sẽ phát hiện ra những gì.

Còn hiện giờ, tất cả rác thải được chất lên một băng chuyền, lăn ép, nghiền nát một cách thô bạo, rồi cho vào trong lò thiêu hủy, không ai biết được trong những túi rác đó có gì.

Tôi phải trải qua toàn bộ quá trình xử lý rác thải của bãi rác. May mà tôi không có cảm giác đau đớn, ma nữ kia thì chỉ đau ở vết thương trước đó, nên khi bị đưa vào máy ép, máy nghiền và lò thiêu hủy thì tôi chỉ thấy giống như đang xem một bộ phim phổ cập khoa học mà thôi.

Khi linh hồn đã bị xé thành từng mảnh nhỏ của ma nữ bị thiêu đốt, thì đúng như tôi nghĩ, cô ta không bị hủy diệt một cách triệt để mà mọi việc lại lặp lại một lần nữa.

Cảnh vật trước mắt tôi đột ngột thay đổi, tôi bỗng nhiên đang ở trong tòa nhà ma nữ làm việc.

Tôi hơi bất ngờ về điều này.

Nhất là sau khi tôi nhìn thấy ma nữ mặc bộ quần áo lần đầu tiên tôi thấy trong giấc mơ, đứng ngây ra trước thang máy của tòa nhà văn phòng, lưng hướng về cửa thang máy, phần eo sau bỗng xuất hiện một vết thương. Tôi giật mình hiểu ra.

Ma nữ chết ở đây! Cô ta chết ở trong tòa nhà văn phòng, ngay trước cửa thang máy này.

Đây chắc chắn là mưu sát

Nhưng, là ai đã giết cô ta?

Tôi nhìn sang chỗ thang máy.

Cửa thang máy làm bằng kim loại phản chiếu ánh sáng, không nhìn thấy được hình bóng của tôi, cũng không có bóng của ma nữ, trên cửa sạch sẽ sáng bóng như mới, không có dấu vết gì. Tôi lại nhìn xung quanh, cũng không thấy có camera.

Trong tòa nhà văn phòng ở thành phố nhỏ này không có camera, nhưng chắc chắn có thi thể của ma nữ, cô ta chảy nhiều máu như vậy, chắc là hung thủ đã xử lý sạch sẽ.

Là ai?

Tôi nghĩ tới hai người, sau đó lại cảm thấy không tin nổi.

Động cơ giết người là gì chứ?

Họ xử lý thi thể như thế nào?

Nếu đúng như tôi nghĩ thì...

Ma nữ đã cử động, đờ đẫn đi vào trong văn phòng. Ngồi thừ ra trên ghế của mình, rồi liên tục rên la đau đớn.

Tôi để ý thấy những thi thể vốn chồng chất khắp nơi trong văn phòng đã không còn nữa, những vết máu dơ bẩn cũng không thấy nữa. Dường như những xác chết còn lại cũng biến mất theo những xác chết mà hai cha con nhà kia dọn dẹp.

Điều này khiến tôi có thêm phần chắc chắn với sự suy đoán của mình.

Trời đã tối, ma nữ đứng dậy, để lại một xác chết ở trên ghế, miệng rên đau, đi ra khỏi tòa nhà, bắt xe buýt đi về. Đến khi con đường nhỏ với một đoạn sáng, một đoạn tối xuất hiện trước mắt thì tôi biết đây chính là hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong giấc mơ. Ma nữ ngã trên đường, để lại thi thể, sau đó đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước để về nhà.

Cậu thanh niên không có ở nhà, chắc là đã trở lại trường rồi, người đàn ông thì nằm trên giường ngủ say.

Tôi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, có chút khó hiểu với giấc mơ kéo dài lê thê này.

Tại sao giấc mơ lại bắt đầu từ cảnh tượng đó, rồi lại kéo dài cả tuần như vậy?

Chắc ma nữ rơi vào vòng tuần hoàn này đã lâu rồi, nhưng tại sao vòng tuần hoàn này lại có thời hạn là một tuần.

Mặc dù trong giấc mơ tôi gần như không thể điều khiển được bản thân, nhưng mỗi khi có vấn đề gì tôi đều có thể thực hiện hành động. Giống như có một cao nhân đang cố ý cung cấp manh mối cho tôi, đồng thời tạo thuận lợi cho tôi để tôi có thể giải quyết những vấn đề linh dị này.

Lần này, chắc chắn cũng sẽ như vậy.

Cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ như thế, ắt có nguyên nhân của nó.

Suy nghĩ này mới vừa nảy ra thì tôi liền nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi vào trong phòng. Ngoài kia bầu trời trong xanh, là một ngày đẹp trời đầy nắng ấm.

Người trên giường đã thức dậy, người phụ nữ vươn vai, ngáp dài rồi đi vào nhà vệ sinh.

Tôi ngây người ra.

Người thức dậy trên giường kia không phải là ma nữ, mà là một người phụ nữ. Cô ta mặc áo ngủ, tóc dài buông xõa, bởi vì mới ngủ dậy, nên tinh thần không được tốt, nhưng xem bộ dạng thì hoàn toàn khác với ma nữ. Thậm chí cô ta còn trẻ hơn so với lúc biến thành ma.

Đợi sau khi người phụ nữ này đánh răng rửa mặt xong đi ra thì tôi mới phát hiện cô ta không chỉ trẻ hơn một chút đâu, mà tâm trạng rất tốt, diện mạo cũng rất xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn là có thể thấy được cô ấy đang rất hạnh phúc.

Lúc này, tôi cũng để ý tới sự bài trí của những vật dụng trong nhà có chút thay đổi.

Người phụ nữ bật tivi lên, vừa đúng vào chương trình bản tin buổi trưa.

Đây là thời điểm một năm trước của ma nữ trong mơ, và hai năm trước ở ngoài đời thực.

Thời gian trong giấc mơ lại tiếp tục tiến về phía trước.

Tôi ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng tại sao giấc mơ lại cho tôi xem sự việc diễn ra trong một tuần kia?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, người phụ nữ vừa nấu mì, vừa bật loa ngoài, đặt điện thoại trên kệ bếp.

“Chị, chị đang ở nhà sao?”

Tôi nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên “Tiểu Lâm”.

“Ừ, đang ở nhà nè, mới ngủ dậy.” Người phụ nữa vừa trả lời, vừa lấy chảo chống dính ra, đổ dầu vào.

“Vậy còn anh rể và Tiểu Kiện thì sao? Cũng ở nhà hả?”

Giọng nói trong điện thoại có chút bất an.

“Anh rể của em đi công tác rồi, còn Tiểu Kiện thì tuần này nó phải ở lại trong trường.” Người phụ nữ vừa trả lời, vừa lấy trứng gà ra.

“Chị...”

“Chị!” Giọng nói trong điện thoại thay đổi, là một người đàn ông, giọng nói vừa nóng vội, vừa giận dữ, “Tụi em nhìn thấy anh rể và Tiểu Kiện ăn cơm cùng một người phụ nữ khác! Anh rể còn nắm tay cô ta nữa, còn thì thầm to nhỏ ngay trước mặt của Tiểu Kiện nữa đó! Chị!”

Cạch!

Trứng gà rơi lên kệ bếp, vỏ trứng vỡ vụn trộn lẫn với lòng trắng và lòng đỏ, men theo cạnh kệ bếp chảy xuống dưới sàn.