Tiêu Thiên Tứ vẫn còn đang cười, nụ cười đến ngây thơ, nhưng tôi nhìn thấy khí tức đen như mực của cậu ta đã nhạt đi vài phần. Tiêu Chính liếc mắt sang Tiêu Thiên Tứ, mày hơi nhíu lại.
“Lần sau chúng ta cùng chơi nhé.” Tiêu Thiên Tứ cười rạng rỡ, hướng chúng tôi vẫy vẫy tay, “Chúng ta từ, từ, chơi.”
Cửa kính xe được kéo lên, xe khởi động, chiếc xe hơi màu đen bình thường đó phóng về phía trước.
“Tên khốn!” Tí Còi mắng.
“Tôi đi xem Hồng Mao ra sao.” Tôi chuẩn bị xuống xe.
“Tôi lái xe qua đó.” Gã Béo nói.
Xe của Tiết Tĩnh Duyệt vẫn dừng tại chỗ, báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu và còn muốn kiểm tra tình hình của chiếc xe thể thao kia.
Chúng tôi quay đầu xe về phía sau, liền thấy đầu của gã tài xế đang chảy máu, những mảnh thủy tinh ở phía trước xe rạch vào mặt gã ta, đầu của gã chắc đã đụng vào tay lái, cả khuôn mặt đều dính đầy máu, nhìn không rõ khuôn mặt nữa.
“Xem ra vẫn chưa chết.” Tí Còi nói, “Súng còn ở bên kia.”
Cây súng ngắn kia đã bị bay ra khỏi xe, rơi xa ra ngoài cách chiếc xe khoảng năm mét. Điều này làm chúng tôi an tâm hơn.
Không ai trong chúng tôi dám đụng vào cây súng đó. Gã Béo tăng tốc, đi đến bên xe của Hồng Mao.
Tôi và Tí Còi xuống xe, đi đến bên xe của Hồng Mao, cuối cùng cũng thấy được tình hình của cậu ta.
Hồng Mao bị bắn trúng ngực phải, máu chảy ra làm đỏ hết áo của cậu ta.
“Vẫn còn sống!” Tí Còi vui vẻ reo lên.
Hồng Mao vẫn còn sống, nhưng giống như gã lái xe thể thao kia bị rơi vào hôn mê. Chúng tôi trước hết sơ cứu cho cậu ta. Vết thương do súng là một thứ xa lạ với chúng tôi, chúng tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể tìm cách cầm máu trước.
Xe cứu thương đến rất nhanh, tính toán về thời gian thì chắc chúng tôi vừa gặp chuyện thì họ đã biết tin tức. Tôi nghĩ là do Trần Dật Hàm đã gọi điện cho họ.
Hồng Mao và gã lái xe kia lần lượt bị nâng lên xe cứu thương. Cảnh sát xem xét gã lái xe, xử lý hiện trường, hỏi chúng tôi một ít vấn đề.
Đến khi chúng tôi trở lại thành thị thì đã mất hai tiếng đồng hồ. Kế hoạch lúc đầu của chúng tôi là đi ăn đồ nướng, nhưng hiện tại chỉ có thể đến phòng khách sạn của Cổ Mạch gọi đồ ăn đến.
“Tên Tiêu Thiên Tứ kia nguy hiểm thật. Chúng ta có bùa hộ mệnh rồi nhưng lại không tránh được xe hơi và súng của cậu ta.” Tí Còi oán hận nói.
Cổ Mạch gật đầu, “Vì vậy tôi sẽ thu lại những chiếc bùa hộ mệnh này.”
Tí Còi mắc nghẹn.
Tôi nhìn sang Trần Dật Hàm, vẻ mặt Trần Dật Hàm không thay đổi. Một khi anh ta như vậy tức là đồng tình với việc làm của Cổ Mạch.
Tôi chợt nghĩ ra, “Là ý của Diệp Thanh sao?”
Cổ Mạch dùng vẻ mặt “trẻ nhỏ dễ dạy” nhìn tôi.
“Anh không phải không nhìn thấy Diệp Thanh sao?” Tôi hỏi Cổ Mạch.
Cổ Mạch cười nhạo nhìn sang Trần Dật Hàm.
“Lúc đó điện thoại tôi reo lên.” Trần Dật Hàm sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt của anh ta u ám đi.
Xem ra, Diệp Thanh đã cho anh ta một ấn tượng không được tốt đẹp lắm.
“Diệp Thanh đã nói gì?” Quách Ngọc Khiết tò mò hỏi.
Từ trước đến nay, tôi chỉ nghe thấy những câu nói ngắt đoạn không đầy đủ của Diệp Thanh.
Tôi không cho rằng Diệp Thanh đã nói chuyện với Trần Dật Hàm.
“Điện thoại cứ ngắt máy lại reo lên không ngừng. Tôi bảo anh ta đem bùa hộ mệnh cất đi thì máy liền ngừng ngừng reo.” Cổ Mạch nhún vai.
Đây đúng là một tín hiệu khiến người ta ghê sợ.
“Trên thế giới này thật sự có ma quái sao?” Trịnh Hân Hân không nhịn được hỏi.
“Phải, trên người cô đã có rồi đấy.” Cổ Mạch nói ra những lời rất dọa người.
Tôi nhớ lại bóng đen phía sau thắt lưng Trịnh Hân Hân.
Trịnh Hân Hân phẫn nộ đáp: “Anh nói bậy cái gì vậy?”
“Ngay sau lưng cô, tôi nghe thấy nó đang kêu đau. Nhưng mà, nó không phải là quỷ. Đó là một linh thể kì lạ. Cô từ đâu dính phải thế?” Cổ Mạch chỉ chỉ Trịnh Hân Hân.
Trịnh Hân Hân theo phản xạ sờ sờ vào phía sau thắt lưng, không thể tin được mà mở to mắt, tâm tình trở nên hoảng loạn.
“Lâm Kỳ, tại sao anh không nói sớm?” Quách Ngọc Khiết chất vấn tôi.
Tôi giải thích, “Tôi đã nghĩ là mình hoa mắt, vì nó chỉ lướt nhanh qua mắt tôi, sau này thì không thấy nữa.”
“Tôi không có nhìn thấy mà tôi nghe thấy,” Cổ Mạch sờ sờ lỗ tai, “Nó đang kêu đau, rất đau, liên tục không ngừng.”
Trịnh Hân Hân phát hoảng, “Tôi bị đau ở chỗ này… anh có cách nào giúp tôi không?”
Cổ Mạch lắc đầu, “Tôi không biết bắt quỷ.”
“Vậy tôi phải làm sao đây?” Trịnh Hân Hân trở nên gấp gáp.
Xem ra, cố ấy đã có nghi ngờ về cảm giác đau đớn phía sau thắt lưng của mình.
Quách Ngọc Khiết nhìn sang tôi đầy kì vọng.
Tôi cười khổ lắc đầu, “Tôi không thể chủ động làm điều gì cả.”
Trịnh Hân Hân cắn cắn môi dưới.
Cổ Mạch vỗ tay một cái, “Được rồi, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cô bị một thứ gì đó dính phải, thật xui xẻo.” Anh ta chỉ tay về Trịnh Hân Hân, tiếp theo lại chỉ về phía Tiết Tĩnh Duyệt, “Còn cô, từ đầu đã xui xẻo.” Bỏ tay xuống, anh ta nói tiếp: “Các cô cậu đều làm ở Phòng Giải tỏa Di dời thì không nhắc làm gì, đã dính dáng đến chuyện này từ lâu rồi.”
“Hồng Mao thì sao?” Tí Còi hỏi.
“Cậu ta cũng có chỗ nào đó xui xẻo.”
“Vấn đề là tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào? Hai tên Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ, anh không có cách nào giải quyết sao?” Tôi hỏi Cổ Mạch, “Bên Thanh Diệp còn có thứ gì lợi hại không? Trước đây tôi đã từng mượn qua xương mèo ở chỗ đó.”
Cổ Mạch xua tay, “Tôi không hiểu rõ mấy thứ đó. Những cái đó đều do Linh và Diệp Tử làm.”
“Vậy để tôi đi một chuyến đến phòng nghiên cứu vậy.” Tôi bỏ hộp cơm xuống.
“Nếu như có cái gì thì Diệp Tử đã sớm đưa cho tôi rồi.” Cổ Mạch từ từ nói.
Anh ta nói như vậy cũng không phải không có lý.
Diệp Thanh không đưa họ bùa hộ mệnh mà muốn đưa cái khác thì đã sớm đưa rồi.
Tôi buồn rầu quay trở lại ngồi, “Vậy bây giờ phải làm sao đây? Dụ bọn chúng tới phòng nghiên cứu giao cho Diệp Thanh xử lý sao? Còn thứ trên người Trịnh Hân Hân nữa, phải xử lý như thế nào đây?”
“Hình như tôi biết thứ trên người tôi từ đâu có rồi.” Trịnh Hân Hân khổ sở nói.
“Hả?”
Tất cả chúng tôi đều nhìn sang Trịnh Hân Hân.
“Trước đây tôi có làm cố vấn tâm lý cho một người bị hại, Tiểu Khiết nhất định đã nói qua với mấy anh.”
Mấy người chúng tôi cũng biết đó là chuyện gì, đều chợt hiểu ra. Trịnh Hân Hân lại giải thích lại cho mấy người chưa biết chuyện.
Tiết Tĩnh Duyệt rất yên tĩnh, ngoan ngoãn mà theo chúng tôi đến khách sạn, nghe chúng tôi bàn về mấy chuyện tào lao này, cô ấy đều không có phản ứng gì lớn.
Trịnh Hân Hân nói tiếp: “Anh ta cũng bị đau thắt lưng. Anh ta nói không lúc nào thắt lưng không đau, đau đến làm cho anh ta phát điên lên. Đó là từ sau khi xảy ra trận tai nạn xe, anh ta mới có triệu chứng đó. Sau khi anh ta đánh tôi một cái, tôi bắt đầu bị đau, ngược lại anh ta như được giải thoát vậy. Cái thứ đó e rằng đã di chuyển đến người tôi rồi.” Cô ấy sờ sờ thắt lưng nói, “Lúc tôi bắt đầu thấy đau, tôi đã nghĩ có phải đó chỉ là do yếu tố tâm lý hay không. Anh ta là do yếu tố tâm lý, vì vậy mới cảm thấy đau, tôi chịu ảnh hưởng của anh ta, cũng có loại ảo giác này, tương tự như hiện tượng đau chi ảo.”
Là một bác sĩ tâm lý, phát hiện tâm lý của bản thân xuất hiện vấn đề mà tự mình không tìm thấy được cách giải quyết, khó trách Trịnh Hân Hân lại trở nên phiền muộn.
Hiện tại khi đã được biết không phải do tâm lý của chính mình có vấn đề, Trịnh Hân Hân thở phào, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Còn người bị hại thì sao? Tại sao anh ta bị đau?” Cổ Mạch hỏi.
Trịnh Hân Hân lắc đầu.
“Tên tội phạm trong trận tai nạn xe đó khai rằng do anh ta đau quá nên tâm tình bực bội dễ nổi giận, vì thế đánh nhau với người khác.” Trần Dật Hàm đột nhiên nói.
“Nói như vậy, ngọn nguồn của chuyện này vẫn còn rất mơ hồ.” Tí Còi cảm thán.
“Chuyện này tôi có thể đi điều tra.” Trần Dật Hàm quay đầu lại nhìn sang Tiết Tĩnh Duyệt, “Câu hỏi mà trước đây khi chúng ta chat bằng video mà cô chưa trả lời, hiện tại có thể cho tôi câu trả lời chưa?”
Chúng tôi nhìn nhau, bỗng chốc không nghĩ ra đó là câu hỏi gì.
“Tại sao cô lại gia nhập vào câu lạc bộ?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tiết Tĩnh Duyệt cụp mắt xuống, mắt kính và mái tóc che mất biểu cảm trên mặt, “Tôi đã nhìn thấy trên một cuốn sách.”