Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 204: Mã số 057 – đi phượt bị mất tích (4)

“Các anh có thấy phiền không vậy? Nếu còn cứ quấy rầy tôi như thế này thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu đó!”

“Anh Vưu, anh xuất hiện ở đây, thì đã chứng minh là cha của anh đã tra xét rõ ràng thân phận của chúng tôi rồi. E là anh không thể trực tiếp từ chối yêu cầu của chúng tôi được.”

“Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đúng không? Ha ha, các anh đang chơi cái trò gì vậy hả? Tôi không có thời gian để đi bắt ma cùng với các anh đâu. Nếu các anh muốn tìm đồng nghiệp, thì đi mà tìm người khác. Những vị công tử con nhà giàu và những thiên kim tiểu thư cũng không ít, các anh cứ dán mắt vào tôi làm cái gì hả? Bộ ở thành phố Dân Khánh hết người rồi sao?

“Chúng tôi tìm anh là vì chuyện có liên quan đến Đường Hữu Trực. Năm 2002, anh và vài người đi leo núi Bạch Long, chuyện đội trưởng của đội là Đường Hữu Trực gặp tai nạn mà chết, chắc hẳn anh còn nhớ rõ chứ?”

“... Để làm gì chứ? Đường Hữu Trực đã biến thành ma rồi sao?”

“Đây là hai sự cố về người đi phượt gặp tai nạn trên núi Bạch Long trong năm nay. Chúng tôi đã gạch dưới những điểm quan trọng. Bọn họ đã nhìn thấy ánh sáng của tín hiệu cầu cứu ở sườn dốc bên dưới nên mới đi xuống để cứu người, nhưng lại bị mất tích một cách kì lạ, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể.”

“Đường Hữu Trực đã biến thành ma, còn giết người nữa sao?”

“Vưu Liêm Khang, đừng có nói năng loạn xị nữa. Cha của anh không muốn gặp chúng tôi, mong rằng anh đừng ép chúng tôi phải đi quấy rầy cha anh.”

“... Rốt cuộc các anh muốn hỏi cái gì?”

“Đường Hữu Trực chết như thế nào?”

“Do tai nạn, anh ta đã bị trượt chân ngã, rơi xuống mà chết.”

“Đêm hôm đó anh cố ý ẩn trốn, khiến cho thành viên đội leo núi bao gồm cả Đường Hữu Trực phải mò mẫm đi tìm anh, là như vậy đúng không?”

“Bọn họ có đèn pin, còn có nhiều đèn chiếu sáng như vậy, sao lại gọi là mò mẫm được chứ?”

“Nơi mà Đường Hữu Trực gặp tai nạn có liên quan gì với anh không?”

“Tôi đã nói rồi, đó là tai nạn.”

“Đường Hữu Trực xuất hiện ở nơi đó, có liên quan gì với anh không?”

“Đủ rồi đó!”

“Ừm, chúng tôi biết câu trả lời rồi. Sau này anh nên cẩn thận một chút đi. Ngay đến người không liên quan gì mà Đường Hữu Trực cũng đều giết chết, không biết là anh ta sẽ làm gì với kẻ thủ phạm đầu sỏ là anh đâu.”

“Cái gì mà thủ phạm đầu sỏ chứ! Chuyện đó không liên quan gì với tôi cả! Tôi ẩn nấp ở nơi đó một lúc, nhưng tôi không làm gì cả! Cái nơi chết tiệt đó, lạnh chết đi được, tôi còn không dám mở đèn pin, không đứng được mấy phút thì tôi đã trở lại nơi tập trung rồi! Đường Hữu Trực bị ngã chết liên quan chó gì tới tôi!”

“Xin cứ giữ trạng thái tâm lý này, như vậy, khi anh đối mặt với Đường Hữu Trực cũng có thể chết có thể diện một chút.”

“Anh... Các anh...”

...

Xác nhận được trên người Vưu Liêm Khang không có âm khí, nhưng không có cách nào loại bỏ tình nghi đối với Đường Hữu Trực.

Ngày 23 tháng 10 năm 2009, nhận được điện thoại của người ủy thác. Ghi âm cuộc gọi 200910232328.mp3.

“Xin chào anh La.”

“Tôi, tôi tôi tôi... bên ngoài phòng của tôi... bên ngoài...”

“Anh La, xin anh bình tĩnh. Hiện giờ anh đang ở trong nhà sao? Bây giờ chúng tôi sẽ qua đó ngay. Anh đã gặp phải chuyện gì vậy?”

“Bên ngoài... bên ngoài cửa sổ...”

“Ngoài cửa sổ có cái gì vậy?”

“Ánh sáng... là ánh sáng! Là tín hiệu cầu cứu! Bên ngoài cửa sổ, có người đang phát tín hiệu cầu cứu! Là ánh sáng phát ra từ dưới lầu... Nó đuổi tới rồi... Cái thứ đó đang ở dưới lầu...”

“Bây giờ chúng tôi liền qua đó! Xin anh giữ bình tĩnh, hít thở thật sâu, đừng có mở cửa, cũng đừng mở cửa sổ, đứng cách xa cửa phòng và cửa sổ một chút. Khi chúng tôi đến nơi thì sẽ báo với anh một tiếng qua điện thoại, cuộc gọi sẽ liên tục không ngừng. Nghe được tiếng gõ cửa hay nghe được bất kì tiếng động lạ nào, anh đều không được đi ra mở cửa, đừng rời khỏi nhà. Cứ ở nguyên chỗ đó, chúng tôi lập tức sẽ tới.”

“Được... được...”

“Cửa sổ xuất hiện ánh sáng là ở hướng nào? Tất cả mọi cửa sổ đều có thể nhìn thấy, hay là chỉ có một cái?”

“Là ở phòng ngủ. Tôi ngủ được nửa giấc thì bị ánh sáng đó chiếu tỉnh dậy... Trời ạ... Nó lại có thể đuổi tới đây rồi... Tại sao... Tại sao lại đuổi tới đây...”

“Thời gian thì sao? Anh tỉnh dậy khi nào vậy?”

“Chính là vài phút trước. Tôi nhận ra là tín hiệu cầu cứu, thì liền gọi điện thoại cho các anh.”

“Anh có xem thử ở dưới lầu có cái gì không?”

“Không... Không xem...”

“Thời gian này có giống với thời gian mà hai lần các anh gặp phải tín hiệu cầu cứu trước đây hay không?”

“Tôi không biết...”

“Bây giờ là hơn 11 giờ.”

“11 giờ... Tương đương... Chắc là tương đương...”

“Phương hướng thì sao? Cửa sổ phòng ngủ của anh quay về hướng nào?”

“Quay về hướng nam... hướng nam... Núi Bạch Long ở... phía nam... phía nam thành phố Dân Khánh...”

“Trong nhà anh còn có điện thoại khác không?”

“Có điện thoại bàn.”

“Liên lạc với bạn bè trong đội leo núi của anh, xem xem bọn họ có gặp phải tình huống tương tự không.”

“Cái gì? Điều này sao có thể chứ? Nó... nó...”

“Đi gọi điện đi. Cuộc gọi của chúng ta bên này cũng không được ngừng lại.”

“Được.”

...

Cộp cộp cộp...

“A Hâm, A Hâm! Cậu có nhìn thấy ánh sáng không? Bên ngoài cửa sổ nhà cậu có ánh đèn không? Giống như ở núi Bạch Long, đèn pin... Tôi không có đùa! Ở dưới lầu nhà tôi có người phát tín hiệu cầu cứu! Là ánh đèn pin! Tôi sao có thể không nhận ra hả? Là ánh đèn pin! Tôi không điên... Là thật...”

“Anh La, sau khi xác nhận thì đổi người, không cần phải nói nhiều làm gì cả.”

“Được.”

...

“Anh Ngưu...”

“Nó tới rồi! Nó đã theo tới rồi!”

“Anh Ngưu! Anh cũng gặp phải rồi sao? Tôi là A Thành, bây giờ tôi cũng... hu... Bên ngoài cửa sổ nhà tôi cũng...”

“Làm thế nào đây? Chúng ta làm thế nào bây giờ?!”

“Tôi đã mời người tới, là người chuyên nghiệp, bọn họ kêu tôi không được làm bậy, đừng đi xem, đừng để ý. Bọn họ sắp đi tới nhà tôi. Anh Ngưu, anh đã tìm người giúp rồi đúng không?”

“Không có tác dụng! Những người đó đều chẳng có tác dụng gì cả! Tôi đã mua nhiều đồ vật được khai quang như thế, mà nó vẫn đến!”

“Anh Ngưu...”

“Tôi chịu đựng đủ rồi! Tôi chịu đủ rồi!!”

“Anh Ngưu!”

“Anh La, thế nào rồi?”

“Anh ấy tắt máy rồi... Liệu anh ấy có bị...”

“Liên lạc với người khác đi.”

“Tôi... Ủa... Ánh đèn... không thấy nữa rồi?”

“Ánh đèn ngoài cửa sổ nhà anh biến mất rồi sao?”

“Vâng...”

“Chúng tôi vẫn đang trên đường tới. Xin anh cứ tiếp tục làm những chuyện trong khả năng, đừng...”

Reng reng reng!!!

“Là... số điện thoại của A Hâm...”

“Điện thoại nhà anh có máy ghi âm không?”

“Không, không có.”

“Tắt đi.”

“Liệu có... A Hâm, cậu ấy...”

“Việc đầu tiên anh cần làm là bảo đảm an toàn của bản thân. Ánh đèn vừa biến mất, anh đã nhận được cuộc gọi từ số của bạn anh, vậy thì cần phải cẩn thận.”

Reng reng reng reng reng!!!

“Thật sự phải tắt đi sao? Lỡ như...”

“Lỡ như anh chết thì sao?”

“Tôi...”

...

“Dừng rồi...”

“Tạm thời đừng dùng điện thoại nữa.”

“Được... được...”

...

Ngày 24 tháng 10 năm 2009, đến được chỗ ở của người ủy thác. File ghi âm 005720091024.wav.

“Các anh cuối cùng cũng tới rồi!”

“Phòng ngủ của anh ở đâu?”

“Ở bên này.”

Cộp, cộp, cộp...

Kịch kịch! Két...

“Có cái gì vậy? Bên ngoài... dưới lầu... Có cái gì vậy?”

“Có âm khí. Có ma từng đến.”

“A...”

“Sếp, cái miệng xúi quẩy của anh nói trúng rồi nhỉ. Nó thật sự đã xuống núi rồi.”

“Cái gì?!”

“Điều này vốn là một loại khả năng rất lớn. Không hề xảy ra chuyện quái dị ở nơi mà có người từng chết, chỉ có thể chứng minh thứ đó không phải là oán hồn bị giam giữ, biết di chuyển cũng là bình thường.”

“Nó sẽ... sẽ vào đây sao?”

“Không biết.”

“Đêm nay gió to thật nhỉ.”

“Cơn gió này cũng không bình thường.”

Két két... Choang!

“Vừa nãy cơn gió này...”

“Sao vậy?”

“Có chút giống với cơn gió trên núi... Tôi chỉ cảm thấy giống với cơn gió trên núi.”

“Ừm, có khả năng này. Được rồi, chúng tôi đã tới, anh có thể tiếp tục gọi điện thoại liên lạc với mấy người bạn của anh, xác nhận an toàn của bọn họ một chút. Dùng điện thoại di động của chúng tôi, mở ghi âm lên.”

“Ờ.”

“Anh đeo cái bùa hộ thân này đi.”

“Được.”

“Chúng tôi có thể xem thử mấy phòng khác trong nhà anh được không?

“Có thể, có thể.”

“Trang bị leo núi của anh đều để ở đây sao?”

“Đúng vậy, đều để cả ở đây.”

“Ừm. Đồ đạc và phòng đều không có vấn đề gì.”

“Điện thoại của anh Ngưu... không liên lạc được nữa...”

“Thử gọi cho A Hâm kia thử xem.”

“Vâng.”

Ghi âm cuộc gọi 200910240016.mp3.

“Ai vậy? Anh là ai vậy? Anh muốn gì?”

“Em dâu, tôi là A Thành, La Chấn Thành.”

“La Chấn Thành, anh đã làm gì hả! Anh đã làm gì với chồng tôi rồi?”

“Sao, sao vậy... A Hâm đã bị sao vậy?”