Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 185: Mã số 041 – ngôi nhà ma (4)

“Mấy năm gần đây, Thẩm Mỹ Trân và cháu bà ấy không có liên lạc với nhau sao?”

“Tôi chưa từng nghe bà ấy nói qua. Tôi với Thẩm Mỹ Trân cũng lâu lắm rồi không liên lạc với nhau. Chỗ xưởng làm chúng tôi có tổ chức một buổi tiệc hội họp nhân viên, tôi mới gặp được Thẩm Mỹ Trân. Người bên uỷ ban nhân dân ở khu nhà của bà ấy chắc sẽ biết nhiều thông tin về bà ấy hơn đó. À, còn những đồng nghiệp lúc trước ở chung phòng với bà ấy, những người đó có thể sẽ biết được nhiều chuyện của bà ấy hơn.”

“Kế bên nhà Thẩm Mỹ Trân hình như không có ai ở nhỉ?”

“À căn nhà đó năm ngoái đã được bán cho người khác rồi, vụ đó cũng là A Quảng nhà tôi lo đấy. Người chủ trước của căn nhà đó cũng là đồng nghiệp cũ của chúng tôi. Lúc bán căn nhà ấy, bà ấy còn nói với tôi là định nhờ A Quảng giúp đỡ. A Quảng rành về pháp luật, rất nhiều người cũng nhờ A Quảng giúp đỡ. Những chuyện như vậy, đám bà già như chúng tôi cũng không hiểu rõ lắm.”

“Căn nhà đó được bán vào năm ngoái sao?”

“Ừ. Ủa, hình như không phải là năm ngoái... Tôi cũng quên căn nhà đó được bán vào hồi nào rồi. Hình như năm ngoái A Quảng có giúp người ta giải quyết các vụ việc liên quan đến bất động sản... Tôi già rồi, bị lú lẫn rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

“Không sao cả.”

“Những thông tin về Thẩm Mỹ Trân thì tôi chỉ biết được có nhiêu đây thôi, không giúp được gì cho các cậu.”

“Dì đã cung cấp cho tụi con rất là nhiều thông tin hữu ích đấy.”

“Cho tôi nói thêm câu này, nhà tôi đông người, thường thường sẽ rất náo nhiệt, nhưng những người già độc thân thì... Số lượng những người già độc thân mà có thể nghĩ thông suốt như Thẩm Mỹ Trân, sống lạc quan yêu đời, tự tìm niềm vui cho bản thân thật sự là rất ít. Họ đều rất đáng thương.”

“Tụi con đều hiểu mà. Chính vì lẽ đó nên tụi con mới muốn viết một bài báo về những người già độc thân đó.”

“Các cậu đều là những người tốt.”

Ngày 26 tháng 8 năm 2007, điều tra về Trương Quảng và những hợp đồng bất động sản mà anh ta từng phụ trách. Phát hiện rằng căn nhà kế bên nhà Thẩm Mỹ Trân ở đường Vương Gia Hạng được khách hàng của Trương Quảng là Tiêu Húc Nhật mua lại vào ngày 19 tháng 10 năm 2006, lần này là lần đổi chủ thứ hai của ngôi nhà đó.

Ngày 27 tháng 8 năm 2007, liên lạc với người chủ thứ nhất của căn nhà kế bên nhà Thẩm Mỹ Trân ở đường Vương Gia Hạng – Mã Uy Quân. Kèm file ghi âm 04120070827.wav.

“Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay cái gã luật sư đó chắc chắn có vấn đề. Anh nghĩ thử xem, cậu ta là một vị luật sư nổi tiếng, thế mà lại muốn mua lại căn nhà cũ kĩ đó của tôi, cậu ta còn chi một số tiền rất lớn để mua lại căn nhà đó nữa chứ. Cậu ta là tội phạm rửa tiền đúng không? Hay cậu ta đang tàng trữ ma tuý trong căn nhà đó?”

“Anh Mã, mọi chuyện không có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Chúng tôi đang tiến hành điều tra nguyên nhân cụ thể tại sao cậu ta lại mua căn nhà đó, nhưng chắc chắn không có hành vi phạm tội gì ở đây cả.”

“Các anh không phải đến đây để điều tra hành vi phạm tội của cậu ta sao?”

“Không phải.”

“Vậy các cậu tra cái gì?”

“Người chúng tôi muốn điều tra là luật sư Trương. Cậu ta rất có thể có một vài hành vi vi phạm quy định, không tuân theo quy định được lập ra, đây không hẳn là phạm tội mà chỉ là vi phạm quy định nghề nghiệp thôi.”

“À cái này thì tôi cũng không rành lắm. Cái gì mà luật sư... Tôi chỉ từng liên lạc với gã luật sư Trương Quảng đó thôi à.”

“Anh chưa từng gặp qua khách hàng của cậu ta sao? Cũng chính là người đã mua căn nhà này đấy.”

“Chưa từng gặp qua. Tôi chỉ liên lạc với cậu ta thôi. Cậu ta còn nói với tôi rằng cậu ta mua căn nhà này là vì bà của cậu ta. Bà của cậu ta trước đây từng sống ở khu này, sau đó cả gia đình chuyển đến nơi khác. Bây giờ đã lớn tuổi rồi, nghe được ai nói gì đó, bà ấy lại muốn dọn về đó ở. À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Bà cụ sống ở kế bên tôi đã qua đời. Bà ấy là đồng nghiệp của bà nội Trương Quảng. Cậu ta vì lẽ đó nên mới nghĩ đến việc sẽ mua lại căn nhà đó của tôi. Cậu nói thử xem, cậu ta có phải là có vấn đề về thần kinh rồi không?”

“Vậy anh có từng gặp qua bà cụ sống ở kế bên nhà anh không?”

“Nhiều lúc ra khỏi nhà đi làm hay tan ca trở về nhà cũng có gặp qua bà ấy. Bà ấy không hay nói chuyện với mọi người, tính tình hiền lành. Tôi chỉ từng phụ bà ấy xách đồ qua có một lần thôi, vậy mà bà ấy lại thường xuyên tặng tôi đồ ăn. Tuy những món ăn đó không có đáng giá bao nhiêu nhưng lại chứa đựng cả tấm lòng của bà ấy. Bà ấy qua đời quả thật là... Khoảng thời gian đó tôi có việc phải đi công tác ở nước ngoài. Nếu không thì tôi đã có thể sớm chút... Ai...”

“Vậy còn Trương Quảng thì sao? Anh có biết gì về cậu ta không?”

“Tôi không biết gì về cậu ta cả. Cậu ta luôn nhìn người với ánh mắt như vậy. Các anh biết không? Cậu ta luôn nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Nếu không phải là do cậu ta ra giá cao mua lại căn nhà đó, tôi cũng không muốn đếm xỉa gì đến cậu ta đâu.”

Ngày 28 tháng 8 năm 2008, nhận được cuộc gọi của Thẩm Trúc. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200708282205.mp3.

“Thanh Diệp! Thanh Diệp! Mấy anh mau đến cứu tôi với.”

“Anh Thẩm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Á... Á... Mau đến cứu tôi.”

“Anh Thẩm, hiện giờ anh đang ở đâu?”

“Ở trong căn nhà đó, ở...”

Tút tút tút...

Ngày 28 tháng 8 năm 2007, đến căn nhà của Thẩm Mỹ Trân ở đường Vương Gia Hạng. Kèm file ghi âm 04120070828.wav.

“Cửa bị mở tung ra.”

Cạch...

“Các cậu có nhìn thấy được gì bất thường không?”

“Không có.”

“Vậy là thứ gì đã đóng cửa lại vậy?”

Cạch cạch...

“Cửa không có khoá.”

Lạch cạch...

Cộp... Cộp... Lạch cạch...

“Anh Thẩm? Anh Thẩm ơi, anh đang ở đâu vậy?”

Cạch...

Cộp cộp cộp cộp...

Ào ào ào...

Cạch...

“Cái này là... Cái này là máu sao? Hôm trước chúng tôi đến đây chỉ thấy nước có màu đỏ nhạt, sao hôm nay lại thành máu rồi.”

Xẹt xẹt...

“Ủa, cái đèn này...”

Cạch...

Tạch... Tạch...

“Gã Khờ, cậu không sao chứ?”

“Phù, tôi không sao, không phải thuỷ tinh bị rơi vỡ. Sử dụng đồ trùm đèn bằng nhựa cũng có nhiều cái lợi ấy chứ.”

Tạch...

Xạt... Xạt... Xạt... Xạt... Xạt...

“Bị sao vậy trời?”

Xạt... Xạt... Xạt... Xạt... Xạt...

“Hí hí hí...”

“Hửm?”

Xì xào xì xào...

“Tiếng đó được phát ra từ trong tivi đúng không? Thứ tiếng đó là tiếng trò chuyện sao?”

“Tôi cũng không nghe được rõ lắm. Đầu dây tivi vẫn chưa cắm vào ổ điện.”

Lạch cạch...

Lạch cạch...

Xạt... Xạt... Xạt... Xì xào xì xào...

“Rốt cuộc căn nhà này bị sao vậy sếp?”

“Bên này.”

“Linh, cô phát hiện được gì sao? Tay...”

“Ở trên giường. Có kéo không?”

“Để tôi đi tìm thử.”

Cộp... Cộp... Cộp...

Loang choang... Loang choang...

Cộp... Cộp... Cộp...

“Cô né qua một bên đi.”

“Anh hãy cẩn thận chút nha, đừng để dao cắt trúng người tôi.”

“Đây chỉ là một con dao nhỏ dùng để thái trái cây, dù có cắt trúng người cũng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu.”

Xẹt xẹt xẹt...

“Ối... Phù phù phù...”

“Anh Thẩm, anh không sao chứ?”

“Cứu tôi. Các anh mau cứu tôi với.”

“Được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ kéo anh ra khỏi đó liền.”

“Phù... Các anh mau kéo tôi ra khỏi đây đi. Trên giường có thứ gì đó... Trong này có thứ gì đó...”

Cạch cạch...

“Tiếng gì vậy? Tiếng động hồi nãy là thứ tiếng gì vậy? Ở dưới gầm giường, chắc chắn nó ở dưới gầm giường... Á...”

“Anh Thẩm, anh bình tĩnh lại đã.”

“Để tôi xem thử. Dưới gầm giường không có gì cả.”

“Chắc chắn có mà. Chắc chắn nó đang núp dưới gầm giường. Á...”

Lạch cạch... Cạch...

“Á... Tôi muốn ra khỏi đây ngay lập tức. Tôi muốn ra ngoài.”

“Từ từ đã anh Thẩm. Anh hãy bình tĩnh lại đã.”

“Các anh muốn làm cái gì? Tôi muốn ra khỏi đây. Ở đây quá nguy hiểm.”

“Nếu vậy thì anh Thẩm... Tại sao anh lại ở đây?”

“Tôi... Tôi không còn nơi nào để về nữa. Tôi hết tiền rồi... Hay tôi không điều tra nữa, tôi sẽ rao bán căn nhà này. Chúng ta mau rời khỏi đây đi. Số tiền còn nợ các anh, sau khi tôi bán xong căn nhà này sẽ mang đến trả cho các anh. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”

“Tôi đã nói rồi mà, từ từ không có gấp mà.”

“Sếp, anh phát hiện được gì sao?”

“Máu trong bồn tắm thực chất chỉ là máu gà mà thôi.”

“Hả?”

“Máu gà sao?”

“Đúng vậy. Anh Thẩm, anh có biết chuyện này không?”

“Lúc nãy anh nói là bồn tắm bị sao cơ? Tôi không biết... Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tôi không có mở đèn, à không, phải nói là do đèn không bật lên được... Tôi có xả nước đầy bồn để tắm rửa... Máu gà sao? Vậy là tôi đã ngâm trong... Tôi... Ủa không đúng, không đúng, rõ ràng tôi xả nước nóng vào bồn mà, sao lại biến thành máu gà được chứ?”

Tạch tạch tạch tạch...

“Á... Á...”

Cạch...

“Anh Thẩm, anh vẫn ổn chứ? Anh có bị thương ở đâu không?”

“Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra khỏi đây.”

“Anh đừng sợ. Tôi đã nói rồi mà, nước trong bồn tắm chỉ là máu gà mà thôi.”

“Tôi muốn ra khỏi đây ngay bây giờ.”

“Vậy, A Miểu, cậu hãy cùng anh Thẩm ra ngoài trước đi. Tôi và Linh ở lại đây để điều tra về căn nhà này. À, anh Thẩm, nếu có đồ vật gì trong nhà này bị hư hại, sau này chúng tôi sẽ bồi thường lại cho anh.”

“Ý anh là sao?”

“Trước tiên chúng ta tháo cái tivi này ra trước đi. Cậu gọi điện bảo Nam Cung đến đây xem thử.”

“Cậu ta có rành về lĩnh vực điện tử không?”

“Cậu ta chắc chắn sẽ rành hơn chúng ta về lĩnh vực này. Có thể bên trong tivi này có lắp pin dự phòng, hoặc thiết bị điều khiển từ xa hay đã có ai hẹn giờ bật tắt tivi chẳng hạn. À, A Miểu, cậu đưa anh Thẩm ra khỏi đây trước đi, sau đó cậu qua nhà kế bên hỏi thăm thử. Nếu họ không chịu mở cửa, cậu hãy báo cảnh sát, nói là ở đây xảy ra án mạng. Nhiều máu như vậy, báo cảnh sát cũng là lẽ thường tình thôi.”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cộp cộp cộp...

“A, cậu Tiêu...”