Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 173: Voodoo (3)

“Sao... lại vậy? Tôi đã làm gì?” Cổ Mạch quýnh lên, cả người cương cứng, trừng mắt nhìn con búp bê đang xảy ra thay đổi. Anh ta nhìn bàn tay vừa cắm con dao kia của mình, lắp bắp hỏi Ngô Linh, “Cô để... túi máu bên trong à?”

“Thành công rồi đó.” Ngô Linh nói.

Tôi cảm thấy ngữ khí của Ngô Linh không đúng lắm. Tuy bình tĩnh không khác bình thường là bao nhưng cứ có kiểu...

“Hóa ra cô không chắc sẽ thành công hay không?” Lưu Miểu hiểu con người Ngô Linh hơn.

Ngô Linh suy nghĩ, “Theo tính toán, chắc là sẽ thành công.”

“Tính toán?” Cổ Mạch cao giọng.

“Không thành công cũng chẳng có gì. Một tên tội phạm cưỡng hiếp, cứ quất đại thôi.” Ngô Linh lạnh lùng đáp.

“Thế bây giờ gã ta thế nào rồi.” Cổ Mạch run rẩy chỉ vào con búp bê kia. Anh ta không quen được với cách làm việc của Thanh Diệp.

Ngô Linh lại suy nghĩ thêm vài giây, “Xui xẻo là chắc rồi đó, tàn tật, tử vong hoặc xui xẻo về mặt nào khác thì tôi không thể chắc chắn được. Lúc tôi làm tuy có dùng sức mạnh và vài nguyên liệu của Voodoo, nhưng tôi có sửa lại bùa chú một chút. Còn có một khía cạnh nữa, đó chính là anh.” Ngô Linh ngẩng đầu, đối diện với Cổ Mạch, “Anh không phải là thầy phù thủy, không hiểu Voodoo, chỉ dùng sức mạnh ý niệm ra tay, không biết sẽ có hiệu quả gì.”

“Cô cũng biết chơi dữ nhỉ?” Cổ Mạch lầm bầm.

“Chỉ là một cuộc thử nghiệm thôi.” Ngô Linh lại nhìn con búp bê kia.

Lưu Miểu chạm vào Cổ Mạch, “Này, anh mau kêu thám tử kia đi xem thử đi.”

Cổ Mạch vội móc điện thoại ra.

Ngô Linh vẫn đang quan sát con búp bê Voodoo kia.

Búp bê Voodoo vẫn đang tiếp tục “chảy máu”, sợi dây thừng vốn chắc chắn hình như đã bị ngâm đến mềm, hình thể con búp bê bắt đầu sụp xuống, sợi dây bị ăn mòn dần, máu biến thành một vật thể kỳ lạ sềnh sệch, tốc độ chảy cũng trở nên chậm dần.

Cổ Mạch nhìn mà thấy khiếp đảm, khi nói chuyện với thám tử còn lắp bắp vài câu. Anh ta không cúp máy, giữ nguyên trạng thái nối máy, còn nói anh ta đã trả tiền điện thoại và trả thêm tiền tăng ca.

“Thứ này xử lý thế nào?” Lưu Miểu chỉ vào vũng chất lỏng kia.

“Người quét dọn cũng chẳng phải anh.” Ngô Linh nói.

Đột nhiên vũng chất lỏng kia như sôi lên, bắt đầu sủi bọt.

Chuyện này phát triển ngày càng kỳ lạ, tôi vừa gióng tai lên nghe tiếng nói ở đầu dây bên kia, vừa nhìn chắm chằm vào vũng chất lỏng kia.

Diệp Thanh đang đọc sách trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng động bèn ra ngoài nhìn xem.

“Sếp, anh nhìn cái này.” Lưu Miểu luôn sùng bái Diệp Thanh, đợi Diệp Thanh – người không gì không biết trong lòng cậu ta giải thích nghi vấn.

Diệp Thanh nói, “Chẳng có tà khí gì, cô chắc đây là lời nguyền ư? Trong Voodoo có lời nguyền trị liệu và chúc phúc chứ?”

Câu này là hỏi Ngô Linh.

Ngô Linh nhún vai, nhìn Cổ Mạch.

Cổ Mạch lắc đầu, che điện thoại lại, “Tôi muốn gã ta gặp phải báo ứng, tuyệt đối không nghĩ đến việc chúc phúc, ngay cả câu nói dỗi cũng chẳng có.”

Tôi nghe lời giải thích của Cổ Mạch, chẳng biết nên bình luận ra sao.

“Anh ta đến rồi!” Cổ Mạch đột nhiên lên tiếng.

Lưu Miểu và Ngô Linh nhìn Cổ Mạch, Diệp Thanh đứng đó cúi đầu, trong chốc lát tôi cũng không không phân biệt được anh ta đang nhìn vũng máu, hay là nhìn Cổ Mạch như Ngô Linh, Lưu Miểu.

“Đang đi làm, bây giờ gã ta sắp tiến vào bãi đỗ xe, không tìm thấy... khoan đã, ở phòng nghỉ trong tòa nhà.” Cổ Mạch đột nhiên ngừng tường thuật, há to miệng, có hơi kích động, “Tôi nghe thấy tiếng xe cấp cứu bên kia! Có phải là gã ta hay không?”

“Sao chúng tôi biết được? Kêu thám tử đó đi xem thử đi,“ Ngô Linh hạ lệnh.

Cổ Mạch vội nói với thám tử.

Đợi thêm một lúc...

“Đổi màu rồi kìa.” Diệp Thanh nói.

Ba người mới quay sang nhìn vũng máu.

Vũng máu từ màu đỏ đang biến thành màu đen, vẫn đang nổi bọt, bốc lên một mùi hôi thối.

“Voodoo của cô có đúng không vậy?” Lưu Miểu nghi ngờ.

“Nguyên lý giống nhau.” Ngô Linh không trả lời thẳng, chắc cô ấy cũng không nắm chắc.

Tôi cảm thấy vũng chất lỏng kia dường như thay đổi. Không chỉ thay đổi về màu sắc, mà còn có điều gì khác nữa.

“Đến rồi.” Diệp Thanh không ngẩng đầu lên.

Đến rồi!

Tôi cũng có dự cảm giống thế.

Ột ột... ột...

Vũng chất lỏng kia từ từ bằng phẳng lại, như một lớp cao su mỏng dán lên mặt bàn trà.

“Gào!”

Một khuôn mặt người nổi lên, vẻ mặt đau đớn, cất lên tiếng kêu thảm thiết.

Cổ Mạch giật mình, suýt chút nữa là ném điện thoại đi luôn.

Tôi loáng thoáng nhận ra được, khuôn mặt đó là của tên tội phạm cưỡng hiếp kia.

“Sao rồi?” Lưu Miểu hỏi Cổ Mạch.

Cổ Mạch hỏi thám tử, “Sao rồi?” Đợi một lúc sau, anh ta mới thuật lại, “Anh ta vẫn đang nghĩ cách vào.” Lại đợi thêm một lúc, Cổ Mạch thất vọng nói, “Nhìn thấy rồi, không phải gã ta.”

Khuôn mặt kia từ từ chìm xuống, chất lỏng sềnh sệch vẫn là chất lỏng sềnh sệch.

“Chẳng lẽ là nỗi đau nhất thời?” Lưu Miểu suy đoán.

“Nét mặt kia không giống như cơn đau thoáng qua.”

“Rốt cuộc là sao?” Lưu Miểu lại hỏi Cổ Mạch, “Nếu không được, chúng ta tự đi đến đó xem thử.”

Cổ Mạch cũng nôn nóng. Đợi một lúc lâu sau, Cổ Mạch mới hưng phấn trở lại, “Gã ta ra rồi. Sắc mặt không tốt, được người ta dìu lên xe. Anh đi theo đi!” Câu cuối là nói với thám tử.

Cổ Mạch tiếp tục tường thuật, “Họ đang lái xe, phương hướng... bệnh viện? Đi bệnh viện rồi? Ừ... Ừ? Khoa tai mũi họng? Không phải nói với anh rồi à, anh cứ nhanh đi theo đi, được được được, anh chuyên nghiệp, anh quyết định.”

Cổ Mạch cũng bận rộn, lúc thì tường thuật cho nhóm Lưu Miểu, lúc thì nói chuyện với thám tử.

Không thể mở chế độ loa ngoài sao? Chẳng lẽ di động lúc này không có chế độ loa ngoài?

Tôi chợt suy nghĩ đến vấn đề này.

“Hả? Ù tai? Ảo giác thính giác?” Cổ Mạch kinh ngạc.

Người của Thanh Diệp hình như cũng rất kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là năng lực của anh?” Lưu Miểu đoán.

Sắc mặt Cổ Mạch trở nên ngưng trọng, “Gã ta không chịu nói đã nghe thấy gì. Rất đau đớn, ồ, tôi biết rồi. Kê đơn chuẩn bị đi rồi? Được rồi... có tình hình gì thì gọi điện thoại tới. Công việc gần đây của anh là theo dõi gã ta.”

Cúp máy, Cổ Mạch thắc mắc, “Là vì tôi rất ghét năng lực của mình, nên vô ý thức truyền sự đau đớn đó cho gã ta?”

“Thế chẳng khác nào có lợi cho gã lắm sao?” Lưu Miểu không vui, tức giận vung tay lên, vỗ xuống sofa.

Tôi liếc mắt nhìn Lưu Miểu. Người bình thường sẽ không cảm thấy chuyện này có gì hay ho. Trải qua rồi mới biết, loại năng lực này chẳng phải là thứ gì tốt lành.

Cổ Mạch liền nói, “Có gì tốt lành chứ? Nếu tôi có thể cho gã ta năng lực này, tôi tình nguyện dâng tặng, cho gã ta đau đầu đến chết. Đây chính là sự trừng phạt!”

“Anh cảm thấy là sự trừng phạt, người như gã ta có năng lực đó thì sẽ làm ra được chuyện gì?” Diệp Thanh hỏi.

Cổ Mạch câm nín.

“Hơn nữa, Voodoo không thể làm ra loại chuyện này được.” Diệp Thanh lại nói.

“Có thể là thính lực bị tổn thương nhất thời, ví dụ như tạp âm có cường độ lớn, phá hư màng nhĩ.” Ngô Linh phân tích.

Cổ Mạch chán nản, lầm bầm: “Vậy cũng không tồi. Làm thêm vài lần, không chừng gã ta sẽ điếc luôn.”

“Đừng dọn thứ này, cứ giữ đấy đã.” Diệp Thanh quăng ra một câu rồi quay về phòng làm việc.

Thứ mà anh ta nói chắc là vũng chất lỏng kia.

Cổ Mạch về nhà. Anh ta vẫn còn nhớ đến việc này, kêu thám tử báo cáo liên tục. Thám tử này cũng có bản lĩnh thật, đã nghe ngóng được thứ âm thanh mà tên tội phạm cưỡng hiếp kia nghe thấy được.

“…Tiếng kêu thét, van xin, khóc lóc, còn có tiếng nguyền rủa chửi mắng của phụ nữ. Nghe hàng xóm của gã ta nói, gã ta vì chuyện này suýt chút nữa bóp chết vợ mình, nửa đêm vợ gã ta báo cảnh sát, cảnh sát đến điều giải, vợ gã ta ôm con khóc, chỉ vào mặt gã mà chửi, hai vợ chồng nhào tới bóp cổ nhau, mới lỡ miệng nói ra. Tôi đoán, do lương tâm của gã ta bất an nên mới bị ảo giác.” Khi thám tử nói ra câu này, vẻ mặt kiểu buôn chuyện không hề có tý phong thái chuyên nghiệp nào.